Dịch: Dương Thành
Bản cv lấy từ truyenyy.com
---------------------------------
Đường Vũ Cách vành mắt dần dần đỏ lên, nàng nói: "Lúc này các ngươi đều muốn ta ở lại sao?"
Lý Tư Kỳ nói khẽ: "Chúng ta chưa từng trách ngươi. Nhưng mà Tư Mã Tiên nói đúng, chúng ta cần một lớp trưởng có thể hòa nhập và dẫn dắt mọi người. Sự tình đổi lớp trưởng thật ra là kế hoạch của chúng ta đấy, cũng không phải thật sự muốn đoạt đi vị trí lớp trưởng của ngươi. Chúng ta chỉ là hy vọng ngươi ổn định lại cảm xúc, sau khi bị đả kích có thể tỉnh táo đối mặt với tất cả mọi việc. Đội trưởng, thật xin lỗi. Chúng ta biết những ngày này ngươi rất thống khổ, thế nhưng, mọi người đều phải trưởng thành."
Đường Vũ Cách nở nụ cười: "Các ngươi giúp ta phát triển?"
"Là ta để bọn chúng làm như vậy đấy." Một thanh âm trầm thấp vang lên, chủ nhiệm lớp năm thứ ba từ trong góc bước ra, chậm rãi đi tới trước mặt Đường Vũ Cách.
"Vấn đề của ngươi bọn hắn để trong mắt, ta làm sao ko nhìn thấy? Đối với ngươi đây là một lần ma luyện, thứ ngươi cần là phát triển và trưởng thành, chứ không phải làm một gã đào ngũ. Nếu như ngươi thật sự ý thức được vấn đề của mình, liền lưu lại tiếp tục dẫn dắt năm thứ ba tốt hơn."
Nhìn lên chủ nhiệm lớp trước mặt, vị chủ nhiệm này một mực cổ vũ, dạy bảo, ủng hộ lớp của mình, ánh mắt Đường Vũ Cách mơ hồ.
"Đúng vậy! Ta nên sớm nghĩ đến, không có người hỗ trợ, bọn hắn sao có thể thay thế ta làm lớp trưởng như vậy."
Ánh mắt của Đường Vũ Cách làm cho chủ nhiệm lớp hơi nhíu mày.
"Vũ Cách, từ học kỳ trước, tâm tình của ngươi đã trở nên không ổn định rồi. Ngươi thường xuyên cùng đồng học xung đột. Ta không biết vì cái gì, nhưng điều này đối với sự phát triển của ngươi không thể nghi ngờ là vô cùng bất lợi. Nếu như ta không hành động, ta rất lo lắng ngươi sẽ tự hủy hoại chính mình. Thua bởi năm nhất chỉ là một cơ hội, ta cần ngươi một lần nữa trở nên kiên cường, ổn định lại tâm tình. Ngươi thiên phú cực cao, tương lai nhất định sẽ có thành tựu, không thể vì cảm xúc dao động mà ảnh hưởng tới chính mình. Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn chưa ý thức được vấn đề của mình sao?" Chủ nhiệm lớp năm thứ ba trầm giọng nói.
Nhìn những giọt nước mắt của đệ tử của mình, hắn làm sao không đau lòng? Trong mắt hắn, Đường Vũ Cách là một cô nương mạnh mẽ mà kiên cường, là một hạt giống tốt, tương lai vô cùng tươi sáng. Thế nhưng, hắn tuyệt đối không nghĩ tới sau khi bị đả kích, Đường Vũ Cách vậy mà đưa ra đề nghị xin rời khỏi năm thứ ba, mà không phải thông qua cạnh tranh cùng Tư Mã Tiên cố gắng đoạt lại vị trí lớp trưởng. Điều này làm cho người làm chủ nhiệm lớp như hắn rất thất vọng.
Đường Vũ Cách dùng sức lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Không, lão sư, ta biết sai rồi, ta đã sớm biết mình sai rồi."
"Biết sai rồi còn làm ra lựa chọn nhu nhược như vậy?" Chủ nhiệm lớp trầm giọng nói.
Đường Vũ Cách nhìn hắn, nhìn lại một chút Tư Mã Tiên cùng huynh đệ Lý Tư Minh, Lý Tư Kỳ, cay đắng mà nói: "Người nói đúng, sau khi tiến vào năm thứ ba, tâm tình của ta bắt đầu không ổn định, đây là do chuyện gia đình của ta, vì vậy mà ảnh hưởng đến các học sinh, thật sự rất xin lỗi. Về sau xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta cũng đã minh bạch rất nhiều sự tình, cũng cảm nhận được rất nhiều thứ. Nhất là hai lần cùng năm nhất giao thủ, ta phát hiện ta thật sự không thích hợp làm một người lãnh đạo. Ở phương diện này, ta không bằng Tư Mã Tiên, càng không bằng Lam Hiên Vũ."
"Người còn nhớ rõ ko? Cuộc thi cuối kỳ học kỳ trước, ta và năm nhất cùng một chỗ tham gia đấy. Trong cuộc thi lần đó, nhìn thấy Lam Hiên Vũ chỉ huy, ta mới chính thức minh bạch người như thế nào mới có thể trở thành lãnh tụ. So với hắn, ta kém quá xa. Đó là thiên phú, là thứ ta không học được. Khi đó ta hiểu ta thật sự không có tư cách tiếp tục làm lớp trưởng năm thứ ba. Cho nên, ta bắt đầu trở nên mờ nhạt, tự mình cố gắng tu luyện. Ta không trách bất kỳ kẻ nào, chỉ tự trách mình năng lực chưa đủ."
"Ta lựa chọn rời đi, cũng không phải bởi vì hèn nhát, mà bởi vì ta đã tìm được thứ mình muốn. Có lẽ cái đoàn đội năm nhất kia mới thật sự thích hợp với ta. Ta thích cùng bọn họ ở một chỗ, ta không thích hợp làm một người lãnh đạo, nhưng ta hẳn là có đủ tư cách làm một gã đội viên. Hơn nữa, bên trong năm nhất, có ảnh hưởng tới tâm tình của ta chính là người kia. Ta muốn đi đối mặt với hắn, chỉ có như thế, ta mới có thể dần dần thay đổi."
"Cho nên, cám ơn các ngươi, nhưng ta đã quyết định, ta muốn tới năm nhất. Lão sư, cám ơn người ba năm qua dạy bảo, thật xin lỗi, ta làm cho người thất vọng rồi."
Đường Vũ Cách vừa nói, vừa hướng chủ nhiệm lớp năm thứ ba cúi đầu thật sâu, lệ rơi đầy mặt mà chạy đi.
Nhìn bóng lưng nàng rời xa, chủ nhiệm lớp năm thứ ba có chút ngốc trệ, hắn đột nhiên cảm thấy dường như mình đã làm ra một cái quyết định sai lầm.
Đường Vũ Cách tâm tình không ổn định, có lẽ điều nàng cần không phải sự kích thích và thúc giục, mà là sự ấm áp.
"Lão sư, có muốn ta đuổi theo nàng hay không?" Tư Mã Tiên vội vàng hỏi.
Chủ nhiệm lớp năm thứ ba lặng yên lắc đầu: "Không cần. Thật ra là ta sai, là ta phán đoán sai tình huống của nàng. Nàng cần là sự an ủi, ta làm cho nàng thất vọng rồi. Ta không có tư cách tiếp tục làm thầy của nàng. Nếu như nàng đã lựa chọn như vậy, vậy hãy để cho nàng đi thôi."
Tư Mã Tiên oán hận nói: "Đều tại Lam Hiên Vũ cái tên vô lại kia!" Ngày đó Lam Hiên Vũ chiến thắng hắn, cho tới bây giờ hắn vẫn còn canh cánh trong lòng.
Lý Tư Minh cười khổ nói: "Nhưng không thể không thừa nhận tên kia thật sự là mạnh mẽ, ngay cả Lưu Bảo Xuyên cũng thua bởi bọn hắn rồi. Ko biết đầu óc hắn phát triển như thế nào, tựa hồ sinh ra đã không giống chúng ta."
Lý Tư Kỳ thở dài một tiếng, nói: "Đúng vậy! Nếu không hắn làm sao có thể được Vũ Cách nhận thức đây? Nàng là một người kiêu ngạo như vậy."
Lam Hiên Vũ bị kích động trở lại ký túc xá, vừa về đến nơi, hắn liền không thể chờ đợi được mà bấm một dãy số điện thoại: "Này, Vũ Cách, ngươi tới ký túc xá của ta một chuyến, ta có việc muốn nói cho ngươi, chuyện tốt."
Bên kia Đường Vũ Cách trầm mặc một lát sau mới nói: "Được."
Dập máy, Lam Hiên Vũ nhanh chóng bấm một số điện thoại khác, rất nhanh tín hiệu được kết nối, một thanh âm để cho Lam Hiên Vũ lập tức mặt mày hớn hở.
"Làm sao vậy Hiên Vũ?" Thanh âm ôn nhu dễ nghe của Na Na truyền đến.
"Na Na lão sư, ta cần sự giúp đỡ của người." Lam Hiên Vũ không thể chờ đợi được nói.
"Được, bây giờ ta sẽ tới." Vừa mới nói xong, bên kia liền dập máy.
"Ơ? Na Na lão sư, ta còn chưa nói xong mà!" Lam Hiên Vũ không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Sắp phải giao đấu với học trưởng năm thứ năm có được Nhị Tự Đấu Khải, hắn không có nửa phần ý tưởng muốn từ bỏ, đương nhiên là phải toàn lực giành thắng lợi! Đường Vũ Cách là vũ khí bí mật, để cho bọn chúng có cơ hội thắng, nhưng cái này vẫn chưa đủ.
Tiếu Khải cũng đã nói, lần này đấu đối kháng toàn quyền giao cho Lam Hiên Vũ chịu trách nhiệm, hắn sẽ không tham dự. Cho nên, Lam Hiên Vũ cảm thấy mình cần phải làm một người hướng dẫn chỉ đạo chiến thuật.
Chiến thắng Lưu Bảo Xuyên, hắn đã vắt hết óc. Đối mặt với học trưởng năm thứ năm có Nhị Tự Đấu Khải, hắn cảm giác mình không biết nên an bài chiến thuật như thế nào, cho nên điều đầu tiên hắn nghĩ đến đúng là Na Na.
Hắn không nghĩ tới, mình còn chưa nói hết, Na Na đã dập máy.
Hắn gọi lại lần nữa, lại phát hiện không cách nào liên lạc được.
Đúng lúc này, Lam Hiên Vũ đột nhiên trong lòng xiết chặt, vô thức quay đầu nhìn lại, chứng kiến một cánh cổng ánh sáng màu bạc lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phòng khách, một đôi chân thon dài từ bên trong bước ra, sau đó hắn thấy được cái thân ảnh với mái tóc dài màu bạc và đôi mắt tím kia. Hắn không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
"Cái này. . . Cái này cũng quá nhanh đi? Người không phải ở Minh Đô sao?" Lam Hiên Vũ giật mình nhìn Na Na đã đi tới trước mặt mình.
Na Na nguyên bản trong ánh mắt mang theo vài phần lo lắng, nhưng chứng kiến Lam Hiên Vũ đứng ở trước mặt mình, nàng lúc này mới thở dài một hơi, nói: "Ngươi không có việc gì?"
Lam Hiên Vũ vô thức nói: "Không có việc gì ạ!"