Chương 477: Vạn năm Nham Tương Quả

Dịch: Dương Thành

Bản cv lấy từ truyenyy.com

---------------------------------

"Được rồi, ta tin tưởng sự lựa chọn của ngươi, ta cũng rất mong chờ có thể tham gia trận đấu. Tin tốt duy nhất ta có thể nói cho ngươi là, năm thứ tư bởi vì phải tiếp nhận những nhiệm vụ khó khăn này, chắc là sẽ không có Nhị Tự Đấu Khải Sư." Đường Vũ Cách tựa hồ cũng bị sự tự tin của Lam Hiên Vũ lây nhiễm, tâm tình rõ ràng tốt lên rất nhiều.

Lam Hiên Vũ mỉm cười, nói: "Cảm ơn học tỷ, nói như vậy thật tốt quá. Chúng ta sẽ cố gắng."

Đường Vũ Cách nói: "Tốt, mấy ngày nay ta cũng chuẩn bị một chút."

Dập máy điện thoại, trong nội tâm Lam Hiên Vũ đã có một ý định. Nếu như đối thủ chẳng qua là ý chí chiến đấu mạnh, hắn xác thực phải tiến hành thêm một bước huấn luyện mới được.

Nếu muốn chiến thắng đối phương bằng một cái giá thật nhỏ, chính mình cần phải tìm nhiều cách hơn.

Sau khi cẩn thận tính toán trong lòng, hắn một lần nữa trở về trung tâm hậu cần.

Lam Hiên Vũ phát hiện tỷ lệ đặt cược đã xảy ra một chút biến hóa. Bọn hắn bên này tỷ lệ đã lên tới 1: 2,21, cái này có nghĩa đối diện tỷ lệ sẽ giảm xuống. Tuy rằng trước mắt vẫn là 1: 1,5, nhưng hạ thấp là xu hướng tất yếu, sẽ có nhiều người bỏ phiếu cho năm thứ tư hơn.

Năm thứ tư thật sự mạnh như vậy sao?

"Ngươi lại tới rồi! Còn dự đoán chính mình thắng ko? Là một người dự thi, để đạt được mục đích công bằng, ngươi không thể đặt cược cho đối phương." Lão sư trung tâm hậu cần vừa nhìn thấy Lam Hiên Vũ, sắc mặt không thế nào đẹp mắt, tiểu tử này cầm đi của bọn hắn nhiều huy chương như vậy!

Lam Hiên Vũ ho khan một tiếng, nói: "Ta nhìn đi nhìn lại một chút, tạm thời không dự đoán." Nói xong, hắn quay đầu ra khỏi trung tâm hậu cần.

Hắn đương nhiên không thật sự không dự đoán, mà là hiện tại không dự đoán. Tỷ lệ đặt cược rõ ràng đang tăng lên, vì cái gì không đợi đến một khắc cuối cùng?

Hắn trở về ký túc xá, bắt đầu tu luyện.

Ngày hôm sau là ngày nghỉ, nhưng bọn hắn vẫn phải tiếp tục đi học.

Lam Hiên Vũ vừa bước vào phòng học, đã bị các học sinh khác vây quanh.

"Lớp trưởng, hiện tại tình hình bên ngoài không lạc quan lắm với chúng ta! Không biết vì cái gì, tất cả mọi người đều nói chúng ta không thể qua cửa ải năm thứ tư này."

"Lớp trưởng, trung tâm hậu cần tỷ lệ đặt cược ngươi thấy sao? Chúng ta lần này tình huống ko tốt lắm!"

Lam Hiên Vũ nhấc tay ý bảo, nói: "Mọi người hãy nghe ta nói, xin hãy nghe ta nói."

Các học sinh đều yên tĩnh trở lại.

Lam Hiên Vũ nói: "Về tình huống năm thứ tư ta đã tiến hành một ít điều tra. Quả thực, đối thủ chúng ta sắp sửa đối mặt so với trước mạnh hơn nhiều. Nhưng mà, đối với trận đấu này, ta có lòng tin. Năm nhất tất thắng!"

Khi hắn hô to hai chữ "Tất thắng", các học sinh con mắt đều sáng lên, ngay cả đồng đội của hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bọn hắn đối với Lam Hiên Vũ tín nhiệm đến từ thành tích, tựa như Đường Chấn Hoa nói, Lam Hiên Vũ có lẽ cần một lần thất bại để điều chỉnh tâm tính. Có lẽ bởi vì hắn còn chưa bao giờ thất bại, cho nên đối với hắn, các học sinh đều vô thức mà tin tưởng.

"Mọi người vào lớp trước, sau khi tan học chúng ta sẽ thảo luận đối sách cuối cùng cho trận chiến ngày mai."

Các học sinh riêng phần mình trở về chỗ ngồi. Lúc này Tiếu Khải kỳ thật đã tới, thân là chủ nhiệm lớp, hắn thờ ơ lạnh nhạt, rõ ràng có thể cảm giác được, nương theo từng trận thắng, Lam Hiên Vũ đã lấy được địa vị rất cao trong suy nghĩ các học sinh. Trong lòng hắn cũng không khỏi cảm khái: Tiểu tử này thật sự là lợi hại!

Lam Hiên Vũ cũng không phải dựa vào thực lực cá nhân, mà là mị lực nhân cách. Nếu thực lực Lam Hiên Vũ có thể đứng thứ nhất cả lớp, vậy thì ko còn gì để nói.

"Vào học!"

Buổi sáng, Lam Hiên Vũ nghe giảng có chút không chăm chú, hắn nằm trên bàn học, không ngừng ghi ghi vẽ vẽ trên tờ giấy trắng.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Lam Hiên Vũ lập tức đứng lên, nói: "Đoàn đội chúng ta trước chớ đi, ở lại thương lượng đối sách. Vì bảo mật chiến thuật, những đồng học khác cũng ko cần tham dự, cám ơn mọi người."

Băng Thiên Lương lập tức nghiêng người nói: "Kể cả ta?"

Lam Hiên Vũ nói: "Trận này không cần ngươi tham gia rồi."

Băng Thiên Lương lập tức có chút thất vọng: "Không cần ta… tuy rằng trận đấu trước biểu hiện của ta không tốt lắm, nhưng ta có thể làm tốt hơn đấy.”

Lam Hiên Vũ bật cười nói: "Trận đấu vừa rồi ngươi biểu hiện rất tốt nha, nhưng đấu với đối thủ khác nhau, chúng ta cần an bài người xuất chiến khác nhau, cho nên, trận này thật sự không cần ngươi tham gia rồi."

"Vậy được rồi, ta sẽ cổ vũ cho các ngươi." Băng Thiên Lương có chút thất vọng theo sát Vũ Thiên cùng Lâm Đông Huy rời đi.

Lam Hiên Vũ lại đột nhiên kêu lên: "Đinh Trác Hàm, ngươi ở lại một lát."

Đinh Trác Hàm đã đi tới cửa, sửng sốt một lát, quay người nhìn về phía Lam Hiên Vũ, chỉ chỉ cái mũi của mình, nói: "Ta?"

"Đúng, chính là ngươi." Lam Hiên Vũ cười nói.

Đinh Trác Hàm hai mắt lập tức sáng lên, để cho hắn lưu lại ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết a! Hắn vội vàng hấp tấp chạy tới, cười hắc hắc nói: "Lớp trưởng người phân phó đi."

Đoàn đội của Lam Hiên Vũ những người khác đều đã tới.

Lam Hiên Vũ trầm giọng nói: "Ngày mai trận chiến nhất định sẽ rất khó khăn, cho nên ta chế định chiến thuật như sau. . ."

Nghe chiến thuật của hắn, trên mặt mọi người dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Không thể nào, lão đại? Như vậy thật sự có thể sao?" Tiền Lỗi nhịn không được hỏi.

Lam Hiên Vũ nói: "Đây là chiến thuật thích hợp nhất, cũng không phải người dự thi thực lực càng mạnh thì càng tốt. Đêm qua trong lúc minh tưởng ta đã cẩn thận suy nghĩ qua, chỉ có như thế, cơ hội của chúng ta mới lớn nhất, hơn nữa tổn thất cũng có thể giảm xuống đến mức thấp nhất."

Mọi người nhìn nhau, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Đinh Trác Hàm dùng sức vung nắm đấm của mình, nói: "Lớp trưởng, những thứ khác không nói, vì phần tín nhiệm này của ngươi, ta liều mạng."

"Cố gắng lên!" Lam Hiên Vũ mỉm cười, đưa tay phải ra, "Năm nhất tất thắng!"

Những người khác nhao nhao đem tay của mình đặt lên mu bàn tay hắn, đồng thời hét lớn: "Năm nhất tất thắng!"

Đinh Trác Hàm vội vã bước đi, trở về chuẩn bị.

Lam Hiên Vũ hướng đồng bọn của mình nói: "Ba giờ chiều, mọi người đến ký túc xá của ta tập hợp một lát, ta có bí mật muốn nói cho các ngươi biết."

"Lão đại, chuyện gì? Có thể tiết lộ một chút ko?" Tiền Lỗi tò mò hỏi.

Lam Hiên Vũ cười nói: "Hiện tại nói cho ngươi còn gọi là bí mật sao? Dù sao là chuyện tốt là được rồi. Đi thôi, mọi người quay về ăn cơm nghỉ ngơi trước."

Chiều hôm nay hắn không có an bài việc gì cho mình, bởi vì hắn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm.

Ba giờ chiều, mọi người đi tới ký túc xá của Lam Hiên Vũ, vừa vào cửa liền chứng kiến, trên mặt bàn phòng khách để nguyên một đám hộp nhìn qua thập phần tinh xảo.

Có hộp làm bằng gỗ, có hộp làm bằng kim loại, thậm chí có một cái hộp nhìn qua như là ngọc tạo thành.

Đợi mọi người đến đông đủ, Lam Hiên Vũ để cho đồng bạn ngồi vây quanh bàn, nói: "Đây là lễ vật ta chuẩn bị cho các ngươi, đều là chọn lựa theo tình huống của mỗi người đấy. Mọi người đến đây đi."

Hắn vừa nói, vừa cầm lấy một cái hộp kim loại đưa cho Tiền Lỗi bên cạnh: "Đây là của ngươi, vạn năm Nham Tương Quả. Nó mặc dù là Hỏa thuộc tính, nhưng lại có sinh mệnh năng lượng nồng đậm nhất trong các loại thiên tài địa bảo. Sau khi phục dụng, có xác suất rất lớn sẽ kích phát khí huyết của ngươi cùng Kim Bàn Tử. Một khi sử dụng nhất định có thể tăng cường sức chiến đấu của các ngươi trong thời gian ngắn, hơn nữa giúp các ngươi càng đánh càng mạnh. Trên thuyết minh nói viên trái cây này thích hợp nhất sử dụng trong chiến đấu. Gặp phải địch nhân càng mạnh, càng có thể đem tác dụng của nó phát huy ra. Cái này ngươi giữ lại, đợi đến lúc ngươi đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ sử dụng. Không có tác dụng phụ, hơn nữa trong chiến đấu có thể kích phát tiềm lực của ngươi, đối với ngươi cùng Kim Bàn Tử đều có lợi."

"Kim Bàn Tử tình huống rất đặc thù, nó sẽ hấp thu sinh mệnh năng lượng, không ngừng phát triển, hơn nữa tốc độ phát triển vô cùng nhanh, đồng nghĩa với bản thân huyết mạch của nó cực kỳ cường đại. Hy vọng dưới sự kích thích của khối vạn năm Nham Tương Quả, huyết mạch của nó có thể tiến thêm một bước nữa thức tỉnh."