Trong một căn phòng.
Mùi mồ hôi, mùi ẩm mốc, mùi thối xồng xọc phiêu đãng bên trong.
Xung quanh phòng giống như bãi rác, kết hợp với nhiều mùi vị khác thường hòa chung thành một mùi hôi chua kỳ lạ, chỉ khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Bốn góc căn phòng âm u, nấm mốc phát triển đến chảy mủ, từng cây nấm mốc trắng và tím nối đuôi nhau sinh trưởng.
Rèm cửa sổ bị cắt đứt chỉ còn lại chút vải dư ở gốc màn, cửa sổ bị đóng kín bằng gỗ, diện tích phòng ở khoảng hai mươi mét vuông, vài ánh sáng hiu hắt chiếu từ phía trên nóc nhà.
Xung quanh hoàn toàn là vỏ chai nhựa nằm la liệt, toàn bộ tủ bàn ghế đều không ngăn nắp, bụi bẩn bám đầy phía trên, chỉ duy nhất bên cạnh là chiếc giường sạch sẽ.
Trên giường tấm ga giường còn rất mới, nhưng người nằm phía trên lại rất khác.
Hắn rất phù hợp với môi trường xung quanh, khác hẳn với chiếc giường sạch sẽ này.
Khác biệt nhất, chính là có mười tám quyển sách dày cộm nằm rải rác trên người, các khác biệt, quần áo người này dơ bẩn, cũ rách, chăn mền, vớ dơ đều phủ trên giường, nhưng da thịt hắn mười phần trơn láng, tuy mặc một bộ quần áo rất cũ kỹ, hắn và chiếc giường lại mười phần ngăn nắp và sạch sẽ.
Người này niên kỷ khoảng ba mươi bảy tuổi, nếu như trên mặt lúc này không có vết xước đã đóng vảy kia, có khả năng là một người trung niên tuấn tú.
Hai mắt hắn du đãng mơ hồ, nhìn lên phía nóc nhà bị thủng.
Hắn tên Lâm Trần.
Hắn uể oải ôm trong tay một trong mười tám quyển sách dày cộm, từ từ lật đến trang giấy đầu tiên, trong trang giấy vẽ một bức họa của một sinh vật kỳ lạ, tiếng thì thào vang lên trong căn phòng vắng lặng: “Chỉ còn các ngươi cạnh ta…”
Có thể bị tình cảnh tới mức này, phần lớn không chỉ riêng hắn, mà còn rất nhiều người như hắn ở thế giới mà hắn đang sinh sống, không ai muốn chuyện này xảy ra, nhưng có lẽ thời đại này đã không cho phép những người như hắn tồn tại.
Hắn nhớ lại một lần, trước khi…
Thế giới mà Lâm Trần sinh sống gọi là Trân Châu tinh cầu, tại thế giới bên trong có rất nhiều ngành nghề huyền huyễn, lịch sử tinh cầu đi qua nhiều nền văn minh cho đến nay đã là năm 4814.
Vì quá phát triển, nghề nghiệp trong thế giới này cũng chia các cấp bậc rõ ràng, cao nhất từ trên xuống dưới lần lượt, Cửu Lưu Đoạn, Lục Lưu Đoạn, Tam Lưu Đoạn là mười tám nghề được coi trọng nhất trong xã hội thời này.
Tiếp theo là Thượng Cường Đoạn, Trung Lưu Đoạn, Hạ Thiên Đoạn, là năm mươi bốn nghề xếp ở mức trung.
Cuối cùng là Hạ Địa Đoạn, Bách Nghệ Đoạn, Điểu Ti Đoạn là ba trăm mười sáu nghề xếp ở hàng chót xã hội.
Tổng cộng là ba trăm tám mươi tám nghề (388), đứng đầu hành tinh còn có một Trung Tâm Đầu Não.
Lâm Trần may mắn có nghề nghiệp nằm ở Trung Lưu Đoạn, nghề của hắn gọi là Biên Cứu Sư, chuyên môn từ ba trăm tám mươi bảy nghề cùng dữ liệu tổng hợp Trung Tâm Đầu Não tới ghi chép.
Mà mỗi nghề nghiệp bên trong chia ra thành sáu cấp, lần lượt từ thấp nhất là Thực tập → Sơ Cấp → Trung Cấp → Cao Cấp → Siêu Cấp → Trưởng Ngành, may thay Lâm Trần chính là cấp bậc cao nhất, Trưởng Ngành của Biên Cứu Sư.
Vì là Trưởng Ngành, kỳ diệu thay bản thân hắn có nghiên cứu suốt mười năm dự án riêng, và tới năm thứ mười một, ra đời một ngành nghề mới gọi là “Dưỡng Ma Linh”, nghề nghiệp này nhanh chóng được đánh giá ở mức nằm giữa Thượng Cường Đoạn và Trung Lưu Đoạn, Lâm Trần mặt cười tươi suốt mấy tháng trời, hắn chỉ cần một tháng tiếp theo đem toàn bộ dữ liệu này báo lên Trung Tâm Đầu Não, hắn nhất định thăng chức.
Mãi cho đến một ngày, vợ sắp cưới của hắn cùng với người anh em tình như thủ túc chơi hắn một vố đau.
Vợ sắp cưới tên Phiên Lâm Á và người bạn thân Giang Vinh, cũng là người thuộc Bách Nghệ Đoạn, một người Đạo Đức Y Sư cùng một Lập Trình Viên, cùng nhau bày mưu hãm hại, toàn bộ trung tâm dữ liệu mà hắn cất công mười năm nghiên cứu đem toàn bộ phá hủy, sau khi chép xong dữ liệu nguồn, toàn bộ đổi tên về Giang Vinh, hỗ trợ còn có Phiên Lâm Á.
Cuối cùng, bọn họ đem toàn bộ ký gửi Trung Tâm Đầu Não, tuy hai người họ không hiểu được toàn bộ bên trong, nhưng từ những dữ liệu có ích với Trung Tâm Đầu Não, khống chế và chăn nuôi Ma Linh ngoài không gian, hai người một bước thăng lên Trưởng Ngành cùng Ngành.
Lâm Trần đau khổ, muốn phản kháng, nhưng lại không có bất kỳ chứng cứ nào, tất nhiên một tháng sau, Trung Tâm Đầu Não tuyên bố dự án của Lâm Trần, toàn ngành Biên Cứu Sư đào thải, thay vào đó xuất hiện ngành mới, “Bách Khoa Sư”.
Mà ở thế giới này không chỉ vậy là xong, Lâm Trần cùng toàn bộ một ngàn nhân viên bị tịch thu chứng nhận Trung Lưu Đoạn, toàn bộ phúc lợi bị thu hồi, vĩnh viễn trục xuất đến ngoại thành, khu ổ chuột, tương đương với đi đày hoặc làm ăn xin.
Với số tiền còn dư, Lâm Trần sống ở một ngôi nhà tương đối tốt ở nơi này, nhưng hằng ngày đều bị hơn ngàn nhân viên cũ đến phá rối, căm hận hắn.
Toàn bộ những thành tựu Biên Cứu Sư đã biến thành Bách Khoa Toàn Thư do chính Trung Tâm Đầu Não phát triển.
Lâm Trần đã từng phân tích tới chuyện này sẽ phát sinh khoảng trong hai ba năm tới, nhưng không ngờ vì chuyện bị hãm hại kia, mà đem toàn bộ công sức của ngành bỏ công bỏ biển chỉ vì ả tiện tì và thằng khốn kia.
Chính hắn làm ra dự án này, muốn đem toàn bộ người của bộ Biên Cứu Sư chuyển đến bộ Dưỡng Ma Linh, nhưng cuối cùng chỉ còn là nỗi xót xa.
Lâm Trần cũng đã nghĩ tới việc phản kháng, chống lại lũ cặn bã kia bằng toàn bộ dữ liệu mà hắn lưu lại, viết ra thành mười tám quyển sách, nhưng rồi thì sao, người ở khu ổ chuột căn bản không được phép vào thành, vĩnh viễn không được Trung Tâm Đầu Não cho phép.
Sau nhiều lần thất bại lẻn vào thành cầu cứu, tâm đã nguội lạnh, hắn đi về căn phòng kia, bị bao nhiêu tiếng nhạo báng phỉ nhổ, hàng ngày bị ném đá.
Đã từng có một ước nguyện, hi vọng chưa đầy bốn mươi tuổi, có vợ đẹp con ngoan, sự nghiệp thành công vang dội, bạn bè kính nể, người người hâm mộ, đứng trên đỉnh vinh quang!
Hắn nhớ lại hồi ức, nhìn trang giấy đầu tiên của quyển sách, hai tay thả chậm, lìa đời. Nơi khóe mắt bất giác rơi xuống một dòng nước mắt ấm nóng.
Phút cuối cùng, hắn chỉ nghe được một giọng hát êm dịu ấm áp bên tai, giống như dòng nước ấm này…
“Hồng Thiên du dương đã tới chỗ
Thì thầm ước vọng hưởng ứng nghe
Kiên trì uất hận tan thành mây
Xuất khiếu linh hồn dẫn người đi…”