“Anh, anh từng xem qua bộ phim này chưa?” Thấy hai người tương tác qua lại rất quen thuộc, trong lòng Cao Tranh Hỉ lập tức dâng lên cảm giác nguy cơ, nhanh chóng xen miệng vào muốn Cao Thành Bắc cách con nhóc kia xa một chút.
Hôm nay đoàn phim chiếu bộ phim “Địa Đạo Chiến”. Trước đây Cao Thành Bắc từng xem qua rồi, anh dùng khóe mắt lướt qua dáng vẻ đang hưng phấn bừng bừng của Thịnh Tuyết, nhẹ nhàng nói một câu: “Chưa xem.”
Bởi vì tò mò, ban đầu Thịnh Tuyết còn xem say xưa, đợi sau khi cảm giác tò mò qua đi cô lập tức cảm thấy không thú vị.
Hạt dưa trong túi là do Trang Tiểu Phương chuẩn bị cho cô, nhưng cô chưa ăn một hạt nào, cô thật sự không có thói quen ăn uống ở nơi công cộng. Thấy Cao Thành Bắc cũng không ăn, cô quay sang hỏi: “Sao anh không ăn hạt dưa?”
“Bình thường tôi không thích ăn quà vặt lắm.”
Bởi vì cú xoay người của Thịnh Tuyết có biên độ quá lớn, khiến khoảng cách giữa hai bên càng gần nhau hơn. Trên màn ảnh bộ phim vẫn đang tiếp diễn, dưới sân khấu không khí mập mờ giữa hai người càng đậm hơn. Giữa sân đập lúa ồn ào này, hai người lại cảm giác như chỉ có sự tồn tại của đối phương.
Góc nghiêng của Cao Thành Bắc vừa rắn rỏi vừa anh tuấn, hơn nữa đôi môi mỏng kia còn vô cùng gợi cảm. Thịnh Tuyết khẽ giật mình, trong lòng như có con nai con đang chạy loạn, cảm giác ấy rất xa lạ, Thịnh Tuyết vô thức khẽ đặt tay lên ngực mình…
Bộ phim đang chiếu tiếp, tuy rằng cả hai người đều nhìn chằm chằm vào màn ảnh giữa sân khấu, nhưng mỗi người lại ôm một tâm sự khác nhau, nội dung cụ thể của bộ phim thế nào không ai thèm để ý.
Mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, hai người vẫn có chút hoảng hốt. Cao Tranh Hỉ thì vô cùng hối hận vì quyết định tới xem phim hôm nay. Khi nhạc kết phim vừa bắt đầu nổi lên, cô ta đã lập tức đứng lên chuẩn bị ra về.
“Anh, ban đêm nhiều muỗi quá, chúng ta mau về nhà đi.”
“Ừ, được.” Cao Thành Bắc sờ chiếc túi hương trong túi quần, khẽ gật đầu. Sau đó xoay người nhìn về phía hai anh em Thịnh Tuyết: “Hai người không về sao?”
“Anh Bắc, anh có thể đưa em gái em về giúp em được không? Em muốn đi chơi với đám Thiết Trụ thêm lát nữa.” Thịnh Trạch Vũ chỉ vào đám thanh niên choai choai cách đó không xa, cười hì hì hỏi?”
“Được, em đi đi!”
“Tốt quá! Cảm ơn anh Bắc.”
Không đợi Thịnh Tuyết kịp phản ứng, Thịnh Trạch Vũ đã chạy trốn rất xa như một cơn gió xoáy…
“Anh Thành Bắc, em tự về cũng được.” Thịnh Tuyết liếc mắt nhìn sắc mặt Cao Tranh Hỉ một cái, đầu gục xuống khẽ cắn môi rất giống một đóa Bạch Liên hoa.
“Tôi đã đồng ý với Trạch Vũ rồi, chúng ta đi thôi.” Cao Thành Bắc nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn kia của cô, rất muốn vươn tay ra xoa tóc Thịnh Tuyết, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoa vào nhau, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Người tính không bằng trời tính, cuối cùng trở thành ba người về với nhau, Cao Tranh Hỉ đi sau lưng hai người sắp tức chết đến nơi rồi, trong lòng thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, không lâu nữa khả năng Thịnh Tuyết sẽ thật sự trở thành chị dâu cô ta, vì thế cảm thấy mình phải nghĩ cách mới được.
Để chọc giận Cao Tranh Hỉ, Thịnh Tuyết cứ bám chặt bên người Cao Thành Bắc, thi thoảng còn dùng mu bàn tay giống như vô tình chạm vào tay anh.
Cao Thành Bắc độc thân hai mươi hai năm, lại đúng vào tuổi khí huyết phương cương, sao có thể chịu được cô trêu chọc như vậy. Anh chỉ có thể dùng hết toàn lực mạnh mẽ ép cỗ tà hỏa trong người xuống, chưa bao lâu trên người anh đã chảy đầy mồ hôi, bước chân cũng vô thức nhanh hơn vài phần.
Thịnh Tuyết vất vả chạy theo, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, khóe miệng âm thầm mắng người đàn ông này đúng là đầu gỗ, không hiểu phong tình.
“Anh có thể đi chậm lại một chút được không? Tôi sắp không đi nổi rồi.”
“… Xin lỗi.” Lúc này Cao Thành Bắc mới phát hiện ra Thịnh Tuyết đã thở hơi gấp, sắc mặt đỏ bừng, dùng ánh mắt u oán nhìn mình.
Anh dừng chân lại, muốn để Thịnh Tuyết nghỉ ngơi một lát: “Tôi… Ngày thường tôi quen đi như vậy rồi…”
“Sau này anh phải bó thói quen ấy đi, nếu không em không theo kịp anh mất.”
“Được.” Nghĩ tới tương lai, khóe miệng Cao Thành Bắc cong lên, lập tức đồng ý.
…
Ngày đó nhìn thấy chiếc váy Cao Tranh Hỉ mặc, Thịnh Tuyết mới ý thức được, để không bại lộ thân phận, cô không thể tự tay thiết kế quần áo trong niên đại này, vì cô không biết ở ngoài kia còn có người nào sống lại hay xuyên qua như cô không?
Lần trước, vốn dĩ cô định dùng mảnh vải bông mua trên thị trấn tự tay may áo sơ mi cho Trang Tiểu Phương, bây giờ cô chỉ có thể tìm người khác.
Trong thôn Đại Du này, người có tay nghề may vá tốt nhất là thím Trịnh nhà ở cuối thôn. Trưa hôm đó, Thịnh Tuyết cầm rổ đựng vải dệt và năm quả trứng gà tới tìm thím Trịnh, muốn nhờ bà ấy may giúp một chiếc áo sơ mi ngắn tay đúng quy củ.
Kích cỡ của Trang Tiểu Phương cô đều biết rõ, sau khi tới nhà cô đặt rổ lên bàn rồi nói ra mục đích của mình.
Trong niên đại này không cho phép dùng tiền bạc để giao dịch, chỉ có thể dùng vật đổi vật, năm quả trứng gà đủ để nhờ người ta may một món đồ rồi.
“Ui, Tiểu Tuyết, đứa nhỏ này có hiếu thật đấy, mẹ cháu đúng là người có phúc.” Thím Trịnh cười ha hả, cất số trứng gà đi.
“Có hiếu với mẹ là chuyện nên làm.” Thịnh Tuyết cười hàm súc.
Bình thường thím Trịnh là người thích buôn chuyện nhất, bà ấy vừa kéo Thịnh Tuyết ngồi xuống ghế, đã lập tức rướn người qua nhỏ giọng hỏi thăm: “Đúng rồi, chuyện hôn sự giữa cháu và đại đội trưởng thế nào rồi? Định bao giờ tổ chức việc vui?”