Ngày hôm sau, cô và Trang Tiểu Phương lại nhân lúc trời còn tờ mờ sáng đạp xe tới nhà xưởng quốc doanh trên thị trấn, có kinh nghiệm lần trước, lần này Thịnh Tuyết không làm bánh kẹp thịt mà làm rất nhiều màn thầu chay và bánh bao thịt.
Hai người vẫn bày quán ở trong góc khuất lần trước, nhưng mà không đợi bọn họ chuẩn bị bán hàng, Quan Tiểu Hổ lần trước từng mua đồ ăn chỗ cô đột nhiên hưng phấn chạy tới chỗ bọn họ.
“May quá hôm nay hai người tới đây! Hôm nay bán gì thế? Tôi mua hết.”
“Mua hết?” Trang Tiểu Phương sững sờ, ông trời ơi, mua hết phải mất bao nhiêu tiền?
“Đúng đúng đúng, mua hết!” Quan Tiểu Hổ nhìn hai rổ đồ ăn, nói: “Hai người tính xem tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Hôm nay đầu bếp nấu ăn trong xưởng đột nhiên bị bệnh cấp tính, còn chưa xác định được ngày nào mới xuất viện, lại lần nữa tìm người khác quá không thích hợp, nên anh ta chỉ có thể mua chút đồ ăn có sẵn, tạm chắp vá qua vài ngày rồi quyết định sau.
Trong rổ có bao nhiêu cái bánh bao và màn thầu Thịnh Tuyết biết rõ. Cô nhẩm tính giá cả hai lần, rồi mới nói: “Ba mươi cái màn thầu, bánh bao nhân thịt heo rau xanh cũng ba mươi cái, tổng cộng là bảy đồng sáu mao rưỡu, anh đưa tôi bảy đồng năm mao là được, còn phiếu thì tùy tiện, phiếu nào tôi cũng nhận.
“Được! Tiền của cô đây.” Quan Tiểu Hổ trả tiền ngay không hề cò kè mặc cả, anh ta đưa cho Thịnh Tuyết bảy đồng năm mao tiền, và hai tờ phiếu vải: “Ngày mai hai người còn tới nữa không? Tôi định đặt hàng một tuần.”
“Cũng được, nhưng mà anh phải đặt cọc tiền trước.” Nhìn khách hàng lớn trước mặt, hai mắt Thịnh Tuyết sáng như sao.
“Được! Không thành vấn đề.” Quan Tiểu Hổ lại đưa cho cô thêm hai lăm đồng tiền: “Một trăm cái màn thầu, một trăm cái bánh bao nhé, đây là tiền đặt cọc, thừa thiếu bao nhiêu đến ngày cuối cùng chúng ta kết toán.”
Tuy rằng số bánh này không đủ cho công nhân trong xưởng ăn, nhưng chỉ cần làm thêm chút cháo cao lương nữa là có thể chắp vá vài ngày rồi.
“Được, ngày mai chúng ta vẫn gặp mặt ở đây vào giờ này nhé.”
Thịnh Tuyết giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, mãi cho tới khi Quan Tiểu Hổ xách hai rổ đồ ăn đi xa, cô mới kích động ôm lấy Trang Tiểu Phương, hưng phấn nói: “Mẹ, lần này chúng ta phát tài rồi.”
Trang Tiểu Phương cũng không ngờ, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã kiếm được nhiều tiền như vậy. Bà ấy không nhịn được tự véo mình một cái: “Đau quá… Con gái, không phải mẹ đang mơ chứ?”
“Đương nhiên là không phải rồi. đi, con dẫn mẹ đi mua quần áo!” Vừa lúc có hai tờ phiếu vải Quan Tiểu Hổ đưa, cô có thể mua một miếng vải về may quần áo cho mẹ mình.
Chiếc áo sơ mi ngắn tay trên người Trang Tiểu Phương đã bị giặt phai màu từ lâu rồi, chất vải mỏng đến mức chỉ cần khẽ kéo một cái là rách ngay.
“Còn đó, đừng mới kiếm được vài đồng đã tiêu tiền lung tung. Mua cái gì mà mua! Không phải quần áo này của mẹ vẫn tốt sao?” Trang Tiểu Phương chịu khổ cả đời, dù bây giờ không tốn bao nhiêu công sức đã kiếm được tiền, nhưng vẫn không nỡ tiêu tiền lung tung.
“Vậy mẹ đi mua vải cùng con nhé, con muốn may một bộ quần áo mới.” Ở chung lâu như vậy, Thịnh Tuyết đã tìm hiểu rõ ràng tính tình của Trang Tiểu Phương rồi, cô biết dù mình nói thêm gì nữa bà ấy cũng sẽ không thay đổi ý định, bởi vậy đành đổi sang biện pháp khác.
“Con thật sự mua cho mình?” Trang Tiểu Phương đẩy xe đạp nghiêng đầu nhìn con gái: “Không được lừa mẹ đâu đấy.”
“Con lừa mẹ làm gì, thật sự là mua cho mình.” Thịnh Tuyết không cho Trang Tiểu Phương có cơ hội nghi ngờ, lập tức kéo tay bà đi tới Cung Tiêu Xã cách đó không xa.
Trong niên đại này, quần áo chủ yếu là các màu đơn điệu, ngay cả vải vóc cũng không có màu sắc quá sặc sỡ. Đầu tiên Thịnh Tuyết nhìn qua màu da của Trang Tiểu Phương, sau đó mới chọn một cuộn vải bông trắng in hoa nhí màu lam.
“Đồng chí, phiền cô cắt cho tôi bốn thước.”
“Ai ui, đồng chí, ánh mắt cô tốt thật đấy! Cuộn vải này chúng tôi vừa nhập về hôm nay, nếu cô tới muộn một chút lát nữa khả năng không còn đâu.” Người bán hàng là một bà thím hơn bốn mươi tuổi, nụ cười trên mặt vô cùng thân thiện, thái độ phục vụ tốt hơn người bán hàng ở Cung Tiêu Xã trên thành phố nhiều.
“Phải không? Vậy hôm nay cháu may mắn rồi!” Thịnh Tuyết vẫn đang đội mũ rơm, người bán hàng chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hồng hào của cô hơi nhếch lên, và cái cằm trắng nõn tinh xảo của cô.
Mua vải xong, Thịnh Tuyết bảo mẹ cô ngồi chờ dưới gốc cây râm mát, sau đó một mình tới chợ đen mua nguyên liệu cần dùng để làm bánh bao và màn thầu.
Nếu Trang Tiểu Phương cugnx qua đây, khả năng sẽ gặp phải người quen, cho nên vì an toàn, Thịnh Tuyết mới đi một mình.
Đơn đặt hàng tận hai trăm cái, chút bột mì trong nhà căn bản không đủ dùng. Thịnh Tuyết móc tiền ra mua sáu mươi cân bột mì, tổng cộng tiêu mất mười đồng tám mao.
Bởi vì hôm nay hai người mua quá nhiều đồ, cuối cùng chỉ có thể đặt hàng hóa lên xe, hai người đẩy theo con đường hẻo lánh đi bộ về nhà.
Về tới nhà, Liễu Đông Chi nhìn thấy nhiều lương thực như vậy thì vô cùng khiếp sợ. Vào năm nạn đói ngay cả vỏ cây cũng từng gặp, tuy rằng hiện giờ đã tốt hơn nhiều, nhưng nào có ai nỡ bỏ tiền ra mua nhiều bột mì như vậy, một là không ăn nổi, hai là không mua nổi.
“Hai người lấy đâu ra nhiều bột mì như vậy?” Liễu Đông Chi bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng xanh. Người giống bọn họ muốn mua nhiều bột mì như vậy, chỉ có khả năng là đầu cơ trục lợi: “Mau trả lại hết đi.”
“Bà nội, số bột mì này là của nhà xưởng nơi cháu làm việc bảo cháu mang về nhà làm màn thầu.” Thấy bà cụ sợ không nhẹ, Thịnh Tuyết chỉ có thể dùng lời nói dối thiện ý: “Không phải do nhà chúng ta mua, bột mì đắt như vậy cháu nào có tiền mua?”
Liễu Đông Chi ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng vẫn mở miệng cảnh cáo: “Tổ tông nhà chúng ta đều là người thành thật, nếu mày không làm được chuyện gì tử tế thì mau chóng cút ra khỏi cái nhà này cho tao.”