Chương 7: Biên Cố Sự

Lạc Di Ninh đang sướng đến muốn lịm đi, đột nhiên cảm thấy một luồng nước ấm chạy khắp trong cơ thể nàng đến nàng không cách nào tưởng tượng tràn vào kinh mạch, để nàng kinh ngạc đến nói không ra lời, chỉ trong nháy mắt, mệt mỏi quét sạch sành sanh, cơ thể nàng giống như núi nửa sắp bộc phát thế là.

Ầmmm…

Tu vi của Lạc Di Ninh Bắt đầu từ Hậu Thiên đột phá tới Tiên Thiên, Tông Sư, Đại Tông Sư, hơn nữa còn không dừng lại, nhanh chóng phá tan bình cảnh, cuối cùng ổn định ở Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong mới dừng lại.

Trên người Lạc Di Ninh cũng bộc phát ra ánh sáng màu xanh, vô số chân khí dập dờn, tràn ngập cả căn phòng, bao phủ thân thể của hai người vào trong.

Nửa canh giờ sau, chân khí từ từ lui về trong cơ thể của Lạc Di Ninh, làn da của nàng trở nên càng mềm mại, óng ánh hơn trước.

Lạc Di Ninh giống như không thể tin được nói:

- Ta lại giống như thần tiên, cái này… cái này thật không thể tin nổi.

Nhưng giờ phút này, sau khi cùng nhi tử song tu, chân khí trong cơ thể nàng lại, mang theo một tia tiên vận, chí cao mà cổ lão, này có thể không làm cho nàng kinh ngạc sao.

Sau khi tu vi ổn định, Lạc Di Ninh cũng không để ý hiện tại côn thịt của nhi tử còn cắm sâu vào trong âm hộ nàng, nàng có quá nhiều nghi vấn muốn hỏi cho rõ ràng.

- Thiên nhi, con kể rõ đầu đuôi sự tình cho mẫu thân nghe đi.

Tần Vô Thiên nghiêng người nằm xuống giường, nhưng vẫn cố ý để tiểu huynh đệ cắm sâu bên trong, choàng tay để Lạc Di Ninh gối đầu lên tay mình, sau đó điều chỉnh thân thể cho thoải mái một chút, dù đã xuất tinh, nhưng côn thịt của hắn vẫn cương cứng, trong lúc điều chỉnh lại nhấp thêm một cái, làm cho Lạc Di Ninh yêu kiều rên lên, ánh mắt liếc xéo hắn, nhưng không nói gì.

Nói thật, mới đầu, nàng chỉ xem nhi tử như một hài tử còn chưa lớn nên không để ý, cứ vô tư trêu đùa, thậm chí yêu chìu cho hắn ăn sữa tới năm 14 tuổi.

Tới khi biết nhi tử quan tâm đến mình thì, cảm thấy nhi tử đã lớn, đã biết ý thức trách nhiệm, hai ngày qua nhìn nhi tử hôn mê trên giường, hơi thở mong manh, nàng gần như phát điên, lòng thầm mong chỉ cần nhi tử tỉnh lại, nàng có thể đánh đổi bất cứ thứ gì, dù là sinh mạng của mình.

Tới hôm qua, khi nhi tử tỉnh lại, ánh mắt nhìn nàng có chút khác lạ, ánh mắt kia không giống như nhìn mẫu thân, mà là nhìn… nữ nhân. Thân là phụ nữ đã có chồng, ánh mắt kia bao hàm cái gì, nàng làm sao có thể không biết, không hiểu, lúc ấy tim nàng nhảy lên kịch liệt, tâm loạn như ma, không biết nên vui hay nên buồn. Vui vì nhi tử tỉnh lại, buồn vì biết nhi tử đã lớn, sẽ từ từ xa cách mình, không gần gũi với mình nữa, nghĩ tới cảnh ấy, tim nàng như thắt lại…

Đối với một mẫu thân, việc bắt buột nàng xa rời con cái là một cực hình còn hơn cả chết, nàng lo lắng, bồn chồn, không nỡ… đang không biết phải làm sao, nàng lại phát hiện nhi tử dùng khăn tay của mình tự xử, khi nhìn thấy cảnh ấy, tim nàng như ngừng đập, lòng vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, còn có chút giận.

Nhưng đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, làm nàng cũng không thể tin được mình lại sẽ sinh ra ý nghĩ lớn mật như vậy, nàng muốn nhi tử ở bên mình mãi mãi, không muốn Vũ nhi của nàng rời xa nàng.

Chính vì vậy lúc ấy nàng không có phát tác, chỉ xấu hổ rời đi, hơn nữa ngày nhi tử bị ngất đi, trong lúc nàng hoảng loạn lo lắng, túc trực bên người hắn, hắn nói mơ sảng nhiều cái mà mình không biết và lào bà này nọ và thế giới gì giống như địa cầu làm nàng kinh hãi.

Lúc ấy nàng hoang mang, lo lắng, bất an, hụt hẫn… vô số cảm xúc tiêu cực hiện lên trong đầu, nhưng cuối cùng nàng lại kiên định gạt đi tất cả, nếu như Tần Vô Thiên bây giờ không phải con của nàng, nhưng thật là nàng một tay nuôi lớn,

Vì vậy nàng quyết định giống như chưa biết gì cả, để nhi tử ở mãi mãi bên mình.

Sau khi trở về phòng, nàng không cách nào an tâm, mãi cho đến tối, nàng mới vào bếp tự tay làm thức ăn cho con, hơn nữa không biết ma xui quỷ ám thế nào, lại tùy ý cho nước mưa làm ướt hết quần áo của mình, có thể trong lúc ấy tâm nàng quá loạn, không để ý, cũng có thể là nàng cố ý như vậy, để kích thích nhi tử của mình.

Cuối cùng việc gì đến cũng đến, nhi tử đã quan hệ với nàng, việc này ở trong phàm nhân là cấm tuyệt đối, là loạn luân, là trái với luân thường đạo lý, này sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, và hiển nhiên, dù trong lòng nàng biết hai người không phải mẹ con ruột, nhưng nàng có thể nói ra sao, một khi nói ra, hai người sẽ chết.

Trong lúc không biết phải làm sao, tuyệt vọng, lo lắng, nhi tử lại cho nàng kinh hỉ.

Con mình lại không phải người bình thường, hơn nữa vừa rồi tinh dịch của hắn giúp mình giống như thần tiên, chân khí trong cơ thể vẫn còn chấn động, mình là đang nằm mơ sao?

Tần Vô Thiên đã chuẩn bị xong lý do thoái thác, bắt đầu nói:

- Tối hôm qua, khi con còn trong hôn mê, có một dòng ký ức, tràn vào trong đầu giống như trí nhớ kiếp trước, thế nhưng khi tỉnh lại chỉ mới qua một đêm, hơn nữa thương thế trong người khỏi hẳn, sức lực dùng mãi không mệt… về sau như thế nào thì mẫu thân đều biết rồi.

Lạc Di Ninh gối đầu lên tay hắn, tay ôm lấy eo hổ, hít lấy khí tức nam tử đặc trưng trên người hắn, nghe hắn kể như say sưa, sau khi nghe xong, nàng không khỏi thốt lên.

- Kiếp trước của con là tiên nhân hay sao vậy thật bá đạo, thật không thể tin nổi trên đời lại có chuyện nghịch thiên như vậy, nhưng lại xuất hiện trên người của con mình, Nàng cũng không biết thế giới này như nào nên lừa dối là tin ngay, mà cái này cũng là hiệu quả mà Tần Vô Thiên muốn.

Lạc Di Ninh nghĩ tới con mình có thể là tiên nhân, sau này tiền đồ bất khả hạn lượng, cũng vì hắn mà vui lây.

- Thiên nhi, đây là cơ duyên của con, phải cố gắng nắm chắc con biết không.