Chương 59: Đảo Phụ Nữ 2

-DẬy đi con trai.

Vũ Thị véo vào hai má hắn, Kiệt Lặc mở mắt mình ra lười biếng nói.

- Mẹ để con ngủ tiếp đi mệt quá.

Hắn toan nhắm mắt vào ngủ tiếp thì cảm thấy một thứ ấm nóng ướt át đang ngậm lấy con cu bé nhỏ của mình.

Theo bảng năng cu hắn dần dần cứng lên, hắn mặc kệ Vũ Thị muốn làm gì thì làm nhắm mắt mà ngủ tiếp.

Đến khi hắn thức dậy hoàn toàn thì đã là giữa trưa, Vũ Thị đã đi đâu không rõ hắn mệt mỏi vươn vai xương khớp hắn kêu răng rắc.

Trong bộ dáng uể oải hắn rời khỏi căn phòng, bụng dạ hắn sôi sùng sục thúc đẩy hắn đi tới nhà bếp.

Ngoài cửa phòng hai người hộ vệ đang bước theo mỗi bước chân của hắn.

Kiệt Lặc hai tay khoác vai hai nàng rồi dùng bàm tay mũm mĩm trắng trẻo không ngừng văn vê đầu vú của hai nàng.

Chỉ sau một đêm từ một thằng bé ngây ngô chẳng hề có chút rung động nào trước nữ sắc đã được khai phá hoàn toàn về chuyện quan hệ nam nữ.

Hôm nay con c-c hắn luôn ngóc đầu lên đầy hùng dũng, nếu không phải do dạ dày đang gào thét thì hắn đã lôi ngay hai nàng ra mà đ-t rồi.

Hai cô gái cũng không phải dạng vừa vừa đi vừa dùng hai bàn tay mềm mại thon thả của mình mà vuốt c-c cho hắn.

- Đức Vua xin ngài hãy đ-t chúng em.

Kiệt Lặc tươi cười nói.

- Chờ chút để ta ăn xong đã rồi sẽ lần lượt đ-t các em.

Hai cô gái nghe thấy vậy thì vui mừng ra mặt mà tựa đầu vào vai hắn.

2 năm sau.

Kiệt Lặc đã trải qua những ngày tháng thanh xuân rực rỡ nhất.

Mỗi ngày hắn ngoài ăn và ngủ thì đều tìm đến tất cả đàn bà trên đảo mà đ-t.

Toàn bộ hơn 1000 người đều đã bị hắn đ-t qua, mỗi ngày từ lúc tỉnh dậy cho đến lúc mệt mỏi mà ngủ thiếp đi tgif ít nhất hắn phải đ-t nhau tầm 15 lần.

Hắn đặc biệt có sở thích là nhét trộm c-c của mình vào l-n người nào đó đang làm việc rồi đ-t tới tấp.

Hắn đ-t đầu bếp khi họ đang nấu ăn khiến cho món ăn ngày hôm đó có thêm gia vị là tinh trùng của hắn.

Hắn vừa cưỡi ngựa vừa đ-t mấy cô gái thợ săn lúc họ đang săn bắn.

Có lúc hắn đ-t cả mấy cô gái lagm vườn lúc họ đang chổng mông lên mà nhổ cỏ.

Mọi lúc mọi nơi chỉ cần nứng c-c là hắn sẽ đè bất kì ai ở gần ra mà đ-t.

Đến khi xuất tinh xong thì hắn lại tiếp tục lên đường mà tìm đến những người khác.

Chẳng ai phàn nàn khi hắn làm như vậy cả mà ngược lại tất cả đều hồ hởi mà đón nhận con c-c của Kiệt Lặc giống như một món quà vậy.

Trong tất cả mọi người trên đảo Vũ Thị có thể nói là sung sướng nhất.

Mỗi ngày thì ít nhất Kiệt Lặc sẽ cùng nàng làm 3 nháy, trên gương mặt xinh đẹp của Vũ Thị lúc nào cũng hiện lên một vẻ rạng ngời tràn ngập sắc xuân.

Tuy nhiên trong lúc Kiệt Lặc mỗi ngày đều đang chìm trong sung sướng thì thời hạn 2 năm đã kết thúc.

Buổi sáng hôm ấy như thường lệ đánh thức hắn là cái miệng của Vũ Thị khi đang say sưa mà bú c-c cho hắn.

Hắn mở mắt ra muốn dùng tay bất ngờ ấn đầu mẹ mình thật sâu thì nhận thấy tay mình đã bị trói chặt lại.

Vũ Thị ngẩng đầu lên nhìn hắn cười đầy ẩn ý nói.

- Con trai, giờ con chính thức đã là Nhà Vua. Con cần hoàn thành trách nhiệm của mình, trước tiên là mẹ sau đó thì.

Theo hướng chỉ tay của Vũ Thị một hàng dài mấy chục cô gái đã đứng xếp thành hàng theo thứ tự.

Khoảng chừng có đến 50 người đang hướng ánh mắt về chiếc giường của hai người.

Kiệt Lặc vẫn còn đang ngu ngơ chưa hiểu, Vũ Thị đã mở đôi môi hồng như cánh sen của mình nói.

- Đây là số lượng thần dân con cần phục vụ hôm nay đấy, tính cả mẹ thì là 53 người. Nào con trai chúng ta bắt đầu thôi thụ tinh con trai cho em nhé Kiệt Lặc.

Ngày hôm đó tổng cộng hắn phải xuất tinh 55 lần, đến nửa đêm thì c-c hắn đã sưng phồng đỏ rát.

Sau khi người cuối cùng rời đi hắn quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai mẹ hắn lại đánh thức hắn bằng bài kèn quen thuộc sau khi hút tinh trùng của hắn 3 lần mẹ hắn vui vẻ mà rời đi.

Phía sau vẫn còn 49 người đang chờ đến lượt mình.

Trải qua 3 tháng như thế từ một thanh niên 15 tuổi vạm vỡ căng tràn sự sống thì hắn đã biến thành một cái xác khô đét không còn chút sức sống nào.

Lúc này ngay cả việc thở với hắn cũng là một việc quá sức nặng nề.

Qua mấy ngày đầu còn khóc lóc chốg cự vùng vẫy thì lúc này hắn cứ nằm trơ ra đấy mà để cho đám phụ nữ đó muốn làm gì thì làm.

Lúc này hắn chỉ mong rằng c-c mình vẫn như đứa trẻ chỉ dùng để đái thì hôm nay đã không đau khổ thế này.

Trong đầu hắn chỉ mong muốn có thể chạy thoát khỏi tình cảnh này, từ giây phút đó cảm xúc của hắn dành cho nữ nhân cũng đã hoàntoafn biến mất.

Rồi đêm hôm đó nhân lúc phòng bị lơi lỏng hắn lén lút mà chạy trốn.

Từ căn phòng của mình hắn lén lút mà trốn đi lẻn vào trong màn đêm.

Cơ thể ốm yếu rệu rã của hắn dùng hết sức bình sinh mà cắm đầu cắm cổ chạy.

Tuy thế đám nữ nhân lại đâu để cho hắn có thể thoải mái mà chạy trốn.

Chạy được chừng 2km thì bọn họ phát hiện ra hắn bỏ trốn.

Đám người nhanh chóng chia ra lùng sục lấy Kiệt Lặc, khắp đảo vang lên tiếng hò hét ầm ĩ.

Kiệt Lặc sợ hãi nhìn về phía sau trong đầu bỗng nảy số, hắn chuyển hướng chạy về một ngôi đền cách đó không xa.

Trong ánh trăng sáng tỏ, ngôi đền toả ra một luồng ánh sáng mơ hồ.

Khi chạy đến khu vực của ngôi đền hắn nằm vật ra mà thở dốc.

Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên mà hắn phải vận động như thế.

Bình thường hắn đã quen với việc an nhàn nằm hưởng thụ rồi.

Dù lúc khoẻ mạnh nhất thì hắn cũng không thể làm được như thế chứ nói gì đến tình trạng kiệt quệ như bây giờ.

Cuối cùng thì hắn đã hiểu tại sao đàn ông ở đây lại đoản mệnh như thế chẳng phải là đ-t nhau đến kiệt sức mà chết hay sao.

Lúc hắn vừa vào đến ngôi đền thì bên ngoài rất nhiều nữ nhân đã xuất hiện cách đó không xa.

Tuy nhiên chẳng ai là dám tiến vào ngôi đền này cả.

Vũ Thị hướng về phía Kiệt Lặc nũng nịu nói.

- Anh à, về với chúng em đi.

Kiệt Lặc bịt tai lại lắc đầu trước lời mời gọi của nàng và ánh mắt đầy mong chờ của đám nữ nhân, hắn hét lớn.

- Không các người đi đi đi hết đi để ta yên.

Nói rồi hắn chạy một mạch vào trong ngôi đền.

Bẻn ngoài Vũ Thị hờ hững nói.

- Yên tâm Đức Vua chắc chắn sẽ về, trong cơm nước hằng ngày của ngài ấy có bỏ thêm thuốc kích dục liều cao. Không quá 3 ngày là ngài ấy sẽ không thể chịu nổi khi không có phụ nữ đâu. Các người cứ hàng ngày mang cơm nước đến cửa đền cho ngài ấy là được.

Nói rồi nàng lách nhẹ mình một cái rồi hoàn toàn biến mất vào trong màn đêm.

Đám người cũng tản hết ra chỉ để lại mấy người canh chừng không cho Kiệt Lặc trốn đi.

Bên trong Kiệt Lặc nò mẫm trong màn đêm đen kịt, hắn mệt mỏi quá sau khi sờ thấy một thứ mềm mềm hắn gục đầu lên đó là ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ hắn thấy một người con gái có thân hình cực kì hoàn mỹ đã thế cơ thể nàng còn toả ra một vầng hào quang nhàn nhạt tựa như ánh trăng.

Vầng hào quang đó ẩn hiện mập mờ mà che đi dung mạo thật sự của nàng, đôi môi nàng khẽ mở một giọng nói đầy mê hoặc vang lên.

- Kiệt Lặc mau cứu em.

Kiệt Lặc vội choàng tỉnh mở mắt ra thì thấy mình đang ở trước một ngọn núi tuyết phủ trắng xoá cả người hắn trần truồng.

Tuy gió núi lạnh buốt vẫn thổi nhưng hắn lại chẳng cảm thấy lạnh chút nào, hắn không biết mình là ai, từ đâu lại ở đây mọi chuyện trong quá khứ hắn đều quên hết.

Đang lúc ngẩn ngơ thì hắn đã bị một cô gái còn rất trẻ trunh với 1 khuôn mặt lạnh lùng như băng đá cho một cái đau điếng.

Cơ thể hắn bay xa đến cả 20m, lồng ngực hắn bị một cước đó tựa hồ muốn gẫy từng cái xương vậy.

- Tên biến thái này dám làm ô uế Tuyết Sơn Phái của ta. Ta phải giết chết ngươi.

Cô gái rút từ trong tay mình ra một thanh đoản kiếm sắc lẹm hướng cổ hắn mà tới.

Một bàn tay già nua xương xẩu đã chộp lấy tay cô gái mà giữ lại, một tay còn lại đã nắm lấy cổ của Kiệt Lặc.

- Tuyết Rơi, con quên quy tắc rồi sao?

Cô gái cúi đầu xuống không dám nói gì, lão già hướng về Kiệt Lặc nói.

- Ngươi là ai? Tại sao ở đây? Quần áo ngươi đâu?

Kiệt Lặc lắc đầu nói.

- Ta không nhớ gì cả.

- Vậy ngươi có tên chứ?

- Ta không có.

- Vậy từ nay gọi ngươi là Tuyết Băng, ngươi sẽ là đồ đệ của ta. Ngươi đồng ý chứ?

Lão già siết mạnh vào cổ của Tuyết Băng, hắn chẳng thể làm gì khác chỉ biết yếu ớt nói.

- Vâng.

Lão già buông tay mình ra vứt cho hắn một bộ đồ rách tả tơi nói.

- Cái Bang Style, ta mất 20 năm để làm tặng con làm quà ra mắt. Đây là Tuyết Rơi con gái ta, sư tỷ của con. Ta là Tuyết Tan.

- Dạ.

Và từ đó một Tuyết Băng sau này trở thành nỗi khiếp đảm một thời như thế mà được thu nhận.

5 năm sau.

Tuyết Băng tham gia vào Đấu Trường cùng với Tuyết Rơi.

2 người nhanh chóng thu phục hết đám sát thủ mà trở thành Sát Thủ Tự Do.

- Băng này đệ tuy ngờ nghệch nhưng thiên phú thật kinh khủng đấy, cha nói trình độ của đệ sắp vượt qua cha rồi.

Tuyết Băng cười hì hì xoa xoa đầu nói.

- Tỷ lại quá khen đệ rồi, do sư phụ cùng tỷ chỉ bảo tốt mà thôi.

Tuyết Rơi xoa đầu hắn rồi nói.

- Ta có gì mà dạy đệ nữa, trình độ của đệ đã vượt qua ta rất nhiều rồi. Sắp tới đệ dự định gì chưa?

Tuyết Băng lắc đầu, Tuyết Rơi nói.

- Hay đệ đi cùng ta một chuyến đến Đảo Sương Mù.

- Dạ được.

Cốp cốp.

Tuyết Tan xuất hiện vỗ mạnh vào đầu hai người nghiêm nghị nói.

- Chơi bời gì về tu luyện cho ta, Tuyết Băng cầm lấy từ nay con sẽ là trưởng môn đời thứ 36 của Tuyết Sơn Phái. Chưa hết ta sẽ gả Tuyết Rơi cho con. Rồi ta lướt trước lúc nào tổ chức đám cưới ta về.

Nói rồi Tuyết Tan lắc mình một cái biến mất giữa khoảng không.

Bỏ lại Tuyết Băng ánh mắt vẫn còn mờ mịt và Tuyết Rơi còn đang e thẹn cúi đầu.

Tuyết Băng lẩm bẩm.

- Sư phụ thật quá đáng, cứ thế mà đi.

Tuyết Rơi nhíu mày hướng hắn nói.

- Đệ không thích à?

- Dĩ nhiên là không rồi.

Tuyết Rơi trừng mắt nhìn hắn rồi bật khóc sau đó xoay người rời đi.

Tuyết Băng ở lại gãi đầu chẳng hiểu chuyện gì.

- Con gái thật khó hiểu.

Nói rồi hắn xoay người mà bay về Tuyết Sơn Phái.

Mấy năm trôi qua sư phụ và sư tỷ hắn vẫn chẳng có tin tức gì, rồi một ngày hắn nhận được tin 3 năm trước có người thấy Tuyết Rơi đi vào Đảo Sương Mù rồi mất tích ở đó.

Hắn lập tức lên đường đến đó, sau nhiều ngày sục sạo cuối cùng cũng tìm thấy Tuyết Rơi xanh xao như tàu lá chuối.

Để tìm thấy nàng thì hắn đã phải đối đầu không biết bao nhiêu chông gai nguy hiểm khi thấy Tuyết Rơi hắn vội vã nói.

- Về với đệ.

Nàng nhìn hắn nhếch mép nói.

- Mau cút đi. Ta không muốn gặp lại ngươi nữa.

Nàng phẩy tay một cái hắn trực tiếp bay ra ngoài Đảo Sương Mù.

Đến khi mở mắt lần nữa hắn thấy trước mặt mình đã là 50 cô gái đang trần truồng mà nằm ngủ.

Tuyết Băng lúc này đã xâu chuỗi lại toàn bộ mọi thứ.

Một hồi lâu sau lão đứng dậy hướng về phía Phi Long đang còn say sưa ngủ cùng 8 cô vợ nhắc cổ ném hắn ra ngoài nói.

- Lúc nãy chúng ta gặp chuyện gì?

Phi Long vỗi bụi trên cơ thể rồi nhăn nhó nói.

- Sư phụ có thể nhẹ tay chút không?

Cốp cốp.

- Nói mau.

- Đau đau con nói là Thảo Dược Hạnh Phúc. Sau khi dùng vào sẽ loại bỏ hết mọi cảm giác tiêu cực trong cơ thể. Nhưng trước tiên nó sẽ khơi gợi hết những kí ức đau thương nhất trong lòng người dùng ra rồi sẽ loại bỏ chúng đi. Loại thuốc này hoàn toàn tự nhiên thân thiện với môi trường là sự kết hợp giữa này này sư phụ con đang nói mà.

Phi Long gãi đầu khó hiểu trước hành động của sư phụ mình, bình thường thì kéo thì lão cũng chẳng buồn lết mông mà không hiểu sao hôm nay lão lagm gì mà vội vã thế.

- Sư phụ hôm nay lạ nhỉ, mà sao ngài ấy lại dẫn cùng lúc 50 cô gái kia một lúc nhỉ, xem ra sư phụ mình cũng là cao thủ đấy không phải là đại cao thủ mới đúng, mà chết mẹ cứ tưởng lão liệt dương chứ mẹ kiếp lúc nãy để lão thấy hết toàn bộ mấy bà vợ của mình trần truồng rồi.

Phi Long vừa đi trở lại vừa lẩm bẩm sau khi về đến phòng mình hắn ngắm nhìn 8 bà vợ vẫn còn đang phơi tênh hênh ra đó với 8 cái l-n cofn đang đẫm nước như muốn mời mọc.

Hắn đành áp chế dục hoả đang thiêu đốt dữ dội lấy tấm chăn mỏng đắp lên người các nàng rồi hướng về phòng của lũ trẻ đang ngủ say giấc túm lấy cổ của Phi Hành rồi lặng lẽ mà rời đi.

Bịch.

Phi Hành bị hắn quăng một cái xuống đất thằng bé lồm cồm bò dậy nhìn Phi Long ngơ ngác hỏi.

- Chuyện gì vậy cha?

Phi Long nhìn hắn rồi nghiêm nghị nói.

- Thằng nhóc này ai dạy con làm bậy như thế, may mà Phong Thần không biết nếu không con chết chắc rồi.

Phi Hành xấu hổ cúi đầu nói.

- Con xin lỗi cha, chỉ là mấy ngày nay con thấy mọi người đều làm như thế nên mới tò mò làm theo.

Phi Long nhìn nó rồi mỉm cười xoa đầu nói.

- Hành có biết tại sao chỉ có 3 đứa là thức trong khi các em đều ngủ không?

Phi Hành nhìn hắn nghi hoặc nói.

- Là cha phải không?

- Thông minh lắm, cha có ý giúp con một tay nhưng con hơi chậm tiêu. Đã thế cha đành phải trực tiếp ra tay rồi, đi theo cha.

Vèo.

Phi Long ôm lấy con trai mình rồi biến mất trong màn đêm không còn để lại dấu vết.

Trên đảo Thiên Đường lúc này, một người vẫn đang vểnh chân lên mà ngồi uống nước dừa.

Mọi chuyện trên đảo mấy ngày qua dường như chẳng liên quan gì đến hắn vậy.

Đấy là người trực tiếp quản lú đảo Thiên Đường này, hắn chỉ lẩm bẩm một câu.

- Lại phải mất thêm tiền chuộc thêm người rồi, mẹ cái laco già một lần túm hết cả 50 người. Lão định dưỡng già cùng cháu gái hay sao? Còn thằng l-n Phi Long nữa lần này cũng lấy của mình hơn 60 viên thuốc, mẹ nó tức chết mất, không phải tao đã thành thái giám thì lũ vợ của mày đừng mong thoát khỏi tay tao. Mẹ kiếp đ-t chúng mày nữa, mấy thằng mặt c-c mấy con đĩ l-n.

———-

Hôm nay viết đến đây thôi mệt hết cả người.

Cứ rượu bia suốt ngày thế này chắc chôn soém quá.