Ae công việc thế nào?
Đều tốt đẹp cả chứ?
——————
Đoàn thuyền chiến của Thần Long giáo mắc kẹt giữa biển lửa mặc kệ công kích quay đầu chạy ra biển.
Quân Đoàn số 1 tràn ra trên những con thuyền nhỏ mà bắn tên như mưa vào đoàn thuyền đang chạy kia.
Thương vong của Thần Long giáo thì nhiều vô số kể.
Bất Lực xoa cái đầu bóng loáng của mình mà trầm giọng.
- Mô Phật Thiện Style. Dù là kẻ địch nhưng ta cũnv không nỡ thấy nhiều người chết như thế.
Phượng Tường hướng hắn nói.
- Phi Vũ là chiến tranh thì phải có đổ máu, nếu không phải bọn chúng thì chính là chúng ta đấy.
Bất Lực hít một hơi thật sâu mà nói.
- Nàng nói đúng, Đại Ca cũng luôn nói ta quá mềm lòng thế nhưng dẫu sao ta cũng từ cửa Phật mà ra đấy.
Rồi hắn ổn định lại tinh thần hướng Hoàng Cát nói.
- Cử người báo cáo cho Đại Đế.
Quân Đoàn số 1 tăng cường công kích, đoàn thuyền chiến của Thần Long giáo hoảng sợ mà quay đầu ra biển chạy.
Sau khi chạy được 5km thì đoàn thuyền chiến cũng đã thoát khỏi biển lửa kia.
Bọn chúng chưa kịp vui mừng thì gần chục chiến thuyền đồng loạt bị đánh đắm.
Lòng sông lúc này hiện lên hàng trăm hàng ngàn cái cọc sắt to lớn như những con cá mập to lớn đang há mồm đợi chờ những chiến thuyền va chạm thì sẽ phá nát.
- Tất cả dừng lại cho ta.
Một giọng nói hùng hồn vang lên thế nhưng tất cả đều đã chậm.
Liên tiếp những chiến thuyền cứ nối đuôi nhau mà tông vào bãi cọc ấy.
Những con tàu đều liên tiếp bị nghiền nát mảnh gỗ trôi dạt khắp một lòng sông.
Những tên có tu vi cao mới có thể miễn cưỡng phi thân nhưng chỉ là một phần nhỏ còn lại thì phần lớn đám người đang phải lặn ngụp dưới dòng sông.
Từ nơi mà đoàn thuyền bị đắm thì bơi vào bờ gần nhất cũng phải 2km đấy.
Viên Bi Nhỏ nhìn thấy tình cảnh hoang tàn trước mặt hơn một nửa đoàn thuyền đã bị phá huỷ.
Phía sau thì Quân Đoàn 1 vẫn đang liên tục mà truy kích, Quân Đoàn 1 dùng thuyền nhỏ thế nên là độ cơ động rất cao tiến lùi đều rất dễ dàng.
Không như chiến thuyền to lớn nặng nề kia muốn di chuyển rất mất công.
Viên Đá Nhỏ hướng Toa Tàu nói.
- Toa lão đệ trước mắt cần phải giữ lấy đoàn thuyền còn lại, hướng bờ Bắc mà đi.
Toa Tàu nhìn thấy vô số thuộc hạ đang phải bơi trong nước tuy không đành lòng nhưng vẫn phải hướnb phía Bắc mà đi.
Còn lại những tên đang dưới nước lúc này như cá trong chậu rồi để cho Quân Đoàn số 1 mặc sức mà chém giết.
Khắp nơi vang lên tiếng ha hét thảm thiết một khúc sông đã hoàn toàn bị nhuộm thành màu ngầu của máu.
Quân Đoàn số 1 sau khi tàn sát xong số người dưới nước cũng không tiếp tục đuổi theo đoàn thuyền chiến mà trở lại bờ phía Nam.
Sau gần 2 ngày thì từ 10 vạn đại quân với khí thế hùng hổ ban đầu thì lúc này chỉ còn lại chưa đến 3 vạn quân bệ rạc mệg mỏi trong lòng ngập tràn sợ hãi.
Ngay cả mặt muci kẻ địch ra sao còn chưa biết nữa thế mà 7 vạn đại quân đã hoàn toàn năfm lại.
Bọn chúng bị 2 trận thua liên tiếp làm đánh bay hết chí khí rồi lúc này tinh thần bọn chúng chỉ muốn thật nhanh mà chạy thôi.
Đoàn thuyền chiến chở những tên mất hết sĩ khí ngược dòng sông Hoàng Hà mà tiến lên hội ngộ cùng đại quân của mình.
Từ bờ bên này Bất Lực thấy vậy cũng cho Quân Đoàn số 1 chầm chậm bám theo bọn chúng hắn cũng giao cho Hoàng Cát thống lĩnh 2 vạn quân trấn giữ cửa biển tránh trường hợp còn có viện binh phía sau.
Ngày 8-3 Bạch Hổ Lịch.
Phi Long sắc mặt tươi tỉnh khi nghe thấy tin báo Bất Lực đã phá tan 10 vạn quân trên sông Hồng Hà.
Tất cả kế hoạch hắn đề ra đều hoàn toàn thực hiện trọn vẹn.
Đầu tiên thì hắn để Bất Lực chôn thuốc nổ rồi phủ đầu khiến cho Thần Long giáo không dám theo đất liền tiến lên tất cả phải co cụm lại trên thuyền.
Tiếp đến hắn chỉ cần áp dụng theo những gì đã được Ngô Quyền và Trần Quốc Tuấn đã làm trên sông Bạch Đằng mà thôi.
Chôn cọc sắt, nhử chúng vào trận địa rồi ồ ạt tấn công khiến cho đoàn tàu bị đắm hết.
Tuy nhiên hắn đã nâng cấp một chút, còn nhớ mấy cái thuyền nhỏ bốc cháy chứ?
Đó chỉ là phần nổi mà thoii, bên dưới đó hắn đã cho những cái thuyền đó chở theo không biết bao nhiêu dầu.
Khi mà đám người Ô Ma Gót phá nát những thuyền nhỏ đó cũng là lúc dầu cũng theo đó mà trào ra đấy.
Hắn biết nơi này con người có thể dễ dàng thao túng nguyên tố cho nên chỉ có mấy trăm cái thuyền nhỏ thì không thể làm bốc cháy cả đoàn thuyền được.
Nhưng cho dù thao túng Thuỷ nguyên tố thì sao? Cho dầu lên trên mà đốt thì có bố chúng nó cũng khỏi dập.
Khi hắn thu mua hết toàn bộ dầu trong Thăng Long Thành thì ngay cả Vô Ảnh và Tứ Mã Nan Truy dù thông minh đến đâu cũng không thể hiểu nổi hắn chỉ cười mà nói.
“ Đến lúc đó sẽ biết.”
Tất cả diễn ra sau đó thì đều theo tính toán của hắn hết.
Phi Long cười lớn rồi nhìn sang 40 vạn đại quân bên kia đang đóng thuyền đi sang mà lẩm bẩm.
- Thì ra chúng mày vẫn chọn cái chết.
Ngày 10-3 Bạch Hổ Lịch.
3 vạn tàn quân đường thuỷ của Thần Long giáo đã tới nơi.
Chủ soái của cả cuộc chiến thấy đám tàn binh đến thì act cool đứng hình mất mấy phút.
Dù đã được Viên Bi Nhỏ giải thích cặn kẽ hắn vẫn đéo thể nào tin nổi.
Ở cái thế giới lấy thịt đè người này thì cái chuyện 4 vạn quân đánh cho 10 vạn quân tan nát như thế thì nghe nó lại hư cấu vl.
Hứa Xong Bùng tuy khá hoang mang nhưng cũng rất nhanh mà trấn tĩnh lại.
Là kẻ từng trải thế nên tố chất tâm lí của hắn cực kì bình tĩnh hắn rất nhanh đã làm đại quân bình ổn lại bất cứ kẻ nào dao động đều được hắn nhẹ nhàng tiễn lên bảng đếm số.
Khi này thì thuyền và cầu phao đã được hắn bố trí gần xong chỉ thêm mấy ngày nữa sẽ có thể ồ ạt mà kéo quân vượt sông.
Đến lúc đó thì mưu kế thế nào cũng phải chịu thua hết trước cái sức mạnh huỷ diệt của đội quân kia.
Nhưng đấy là với kẻ khác chứ không phải là với Phi Long.
Ở bờ phía Nam Phi Long có vẻ vẫn rất ung dung việc hắn làm lúc này chỉ là hằng ngày lên quan sát xem Thần Long giáo chuẩn bị đến đâu rồi mà thôi.
Hắn còn mong là đám người đó nhanh nhanh đóng xong thuyền bè cầu phao mà qua sông ấy.
Phi Long đón chào Quân Đoàn số 1 một cách rất sơ sài hắn nói đợi đến khi hoàn toàn phá nát lần tấn công này thì khi đó mới có thể ăn mừng.
Hắn làm như thế vì không muốn đại quân của mình ngủ quên trên chiến thắng trận chiến đó thắng lợi chủ yếu tới từ bất ngờ mà thôi đấy chứ nếu không thì chưa chắc đâu.
Buổi tối hôm đó Bất Lực trong bộ giáp đỏ rực hướng đến nơi ở của Phi Long.
Hắn ấp úng nói.
- Đại Đế em có chuyện muốn nói.
Phi Long vẫy tay cho đám thuộc hạ ra ngoài hết chỉ để lại Phong Thần mỉm cười mà nói.
- Em trai ở đây không có người ngoài có gì cứ nói thẳng.
Bất Lực hít một hơi thật sâu ấp úng mà nói.
- Đại ca em muốn thôi chức nguyên soái này em thấy mình không đủ năng lực.
Phi Long cau mày một thoáng rồi tươi cười vỗ vai hắn.
- Anh hiểu. Từ mai em về quản lí Bách Việt Thành để Bạch Long thay thế vị trí của em. Cầm lấy lệnh bài này cùng Phượng Tường lập tức đi trong đêm.
Bất Lực mỉm cười nói.
- Em cảm ơn đại ca.
Hắn cầm lệnh bài rồi nhanh chóng mà rời đi, Phong Thần vỗ vai Phi Long nói.
- Xem ra cái kế hoạch nghỉ hưu của ngươi sẽ lâu hơn rồi đấy.
Phi Long cười khổ hướng Phong Thần nói.
- Lúc đó vẫn phải phiền ngươi trợ giúp hắn tên đó không đủ quyết đoán.
Phong Thần lạnh lùng nói.
- Ta không rảnh, ta còn phải dẫn Linh Nhi đi du ngoạn nữa.
Phi Long cười nhếch mép nói.
- Phò Mã ngươi cần có trách nhiệm chút, 10 năm thôi được không?
- 5 năm.
- Được.
Hai tên vui vẻ mà cười, Phi Long nhìn Phong Thần mà nói.
- Em rể cho ngươi nghỉ ngơi 2 ngày về với Linh Nhi. Con bé đó cứ quấy rầy ta suốt.
- Không cần 1 ngày thôi.
Phi Long vẫy tay.
- Ờ làm gì thì nhẹ nhàng thôi con bé đang có bầu.
Phong Thần mặc kệ hắn rồi ẩn mình vào trong màn đêm, Phi Long ở lại thở dài.
“ Trên cao đúng là gió cả.”
- Nhóc con thở dài cái gì?
Tuyết Băng dáng vẻ nhếch nhác từ lúc nào đã xuất hiện.
Phi Long xoay người lại rồi nói.
- Sư phụ con lúc này mới hiểu tại sao người lúc trước lại truyền ngôi cho Đại Sư Huynh rồi đấy.
Tuyết Băng mỉm cười rồi nói.
- Nhóc con cuối cùng cũng đã trưởng thành. Lại đây uống một chút.
Phi Long lắc đầu.
- Trong quân đội cấm uống rượu.
Cốp cốp.
- Dám cãi lời thầy.
Phi Long bực tức nói.
- Lão già ra ngoài chiến 300 hiệp.
- Đi.
Hai người xé rách hư không mà rời đi.
Bất Lực cùng Phượng Tường vội vã trong đêm mà rời đi như 2 ngôi sao băng vụt sáng trong đêm.
Bất Lực tươi cười nói.
- Thật là vui cuối cùng cũng không phải hàng ngày thấy cảnh máu chảy đầu rơi nữa rồi.
Qua một đêm thic hai người đã đến được Bách Việt Thành.
Bạch Long sau khi nhận được lệnh thì mất gần một ngày cùng Bất Lực thu xếp rồi cũng hoá thân thành 1 con rồng mà cưỡi gió đạp mây hướng Thăng Long thành mà đi.
Ngày 13-3 Bạch Hổ Lịch.
Tứ Mã Nan Truy cùng Huyền Vũ quân trở lại Thăng Long thành, tất cả các thế lực còn âm ỉ chống đối đều bị bọn họ nhổ tận gốc.
Lúc này thì lực lượng của Phi Long đã có 10 vạn.
Bên cạnh đó thì tin tức ở mặt trận phoá Tây cũng rất tốt.
Dưới sự chỉ huy của Vô Ảnh thì đội quân của Nam Việt quốc thắng như chẻ tre bờ cõi không ngừng được mở rộng ra.
Ngày 14-3 Bạch Hổ Lịch.
Đại quân của Thần Long giáo đã tập hợp 43 vạn dọc bờ Bắc của sông Hồng Hà.
Gần 300 chiến Thuyền trải dài ra đồng loạt mà hướng phía Nam đi tới theo đội hình 30x10.
Ngoài ra gần 10 vạn đại quân cũng theo ở phía sau dùng cầu phao mà đi qua.
Khí thế bọn chúng thì vô cùng khủng bố, Phi Long thấy vậy hướng đại quân của mình mà nói.
- Lùi vào đê bao thành. Tể Tướng ở lại chỉ huy, Phong Thần, Bạch Long theo ta.
Ba người phi thân lên 500 m trên không, tại độ cao này thì phần lớn công kích không thể nào mà chạm tới khoảng cách như vậy có thể coi là khá an toàn rồi.
Bạch Long và Phi Long hoá hình mà bay trong khi đó thì Phong Thần cứ phập phù theo làn gió vậy.
Lúc này hắn so với hai đồn bạn của mình thì thật nhỏ bé.
Phi Long hướng Bạch Long nói.
- 2 tên các ngươi làm chút sấm sét, ta có việc khác cần làm.
Nói rồi hắn gia tốc biến mất.
Hứa Xong Bùng nhìn lên bầu trời thấy Bạch Long cùng Phong Thần đang ngự không mà đến hai mắt hắn híp lại hướng mấy tên phía sau phất tay.
4 bóng người nhanh chóng ngự không mà lên, hắn tuy không biết mục đích thật sự của đám người là gì nhưng cũng không thể để họ muốn làm gì thì làm.
4 tên này đều là 4 tên trưởng lão của Thần Long giáo đấy, luận về thực lực thì đều rất mạnh.
Bây giờ chỉ cần thực lực mà thôi chứ đông người cũng không thể để làm cái gì cả.
Trong số 4 tên đó thì có cả Nguỵ Không kẻ trước đây quản lí Thăng Long thành.
Tên đó đã rất may mắn mà trốn đi được sau khi bị En Cô Vít của Tứ Mã Nan Truy đầu độc.
Phong Thần và Bạch Long còn không thèm nhìn đám người đang bay đến nữa cứ thế mà bay ra phía sau.
4 tên khi còn cách 2 người 100m thì trong không trung đột nhiên xuất hiện 1 lão già bẩn thỉu tay cầm hồ lô rượu và một tên hoà thượng béo tốt đứng chặn lại cùng một tên cao lớn cở trần phía thân trên đầy lông lá.
3 người xuất hiện đột ngột đến mức làm bọn họ giật cả mình.
Dường như 3 người đó đã ở đó từ lâu lắm rồi sự ung dung đó tựa như đang đợi 4 người vậy.
Bất Giới nhìn 4 người rồi nói.
- Thích Hiếp Dâm thằng phản phúc này để ta thanh lí cho Phật môn.
Tên bị Bất Giới chỉ gỡ bỏ cái áo choàng của mình ra một khuôn mặt dữ dằn xuất hiện.
Cũng giống Bất Giới đó là một kẻ có một cái đầu trọc lốc trên cổ đeo một cái tràng hạt to tổ chảng hắn nhìn Bất Giới rồi nói.
- Sư Đệ mày tại sao không giả chết tiếp đi, hôm nay tao cho mày chết thật.
Bất Giới khinh thường cười một cái hướng phía xa bay đi, Thích Hiếp Dâm cũng toàn lực mà đuổi theo.
Kim Lang nhìn 3 tên còn lại rồi lên tiếng.
- Thằng nào muốn đánh cùng tao?
Nguỵ Không nhàn nhạt nói.
- Thằng bại não này đến đây để tao bắt mày trở lại.
Kim Lang không dài dòng mà trực tiếp rời đi Nguỵ Không cũng đi theo hắn.
Tuyết Băng thì không thèm nói gì tay cầm hồ lô rượu lên tu một ngụm sau khi đã nuốt một hớp lơsn lão trực tiếp biến mất trong không khí.
Hứa Xong Bùng thấy tình cảnh kia thì chột dạ, hắn hét lớn.
- Nguyễn Thất Học, Nguyễn Bát Phân mau mau trở lại.
Hai tên nghe vậy tuy không hiểu nhưng vẫn cắm đầu mà chạy về.
Thế nhưng chạy đi đâu cũng không hết nắng hai tên chỉ thấy đầu óc quay cuồng rồi thứ cuối cùng mà chúng thấy chỉ là đầu của bạn mình đã lìa khỏi xác.
Hứa Xong Bùng thấy cảnh đó thì rất hoảng sợ, khi nãy thấy lão già đó ban đầu hắn không để ý lắm nhưng rất nhanh khi thấy lão biến mất trong không khí hắn nhớ đến 1 người.
Đúng hơn là một truyền thuyết Gà Không Lối Thoát sát thủ huyền thoại nhất mọi thời đại một kẻ giết người chỉ cần 3 bước.
Xác định mục tiêu, giết và gọi mấy anh khiêng hòm đến là xong.
Việc hắn nhận ra là do theo tình báo thì Vô Ảnh và Kim Lang có thể coi là 1 nửa đệ tử của lão thế nên hắn mới suy đoán ra thân phận của Tuyết Băng.
Tuy nhiên nếu biết Phi Long là đệ tử của lão thì có lẽ cho thêm tiền thì hắn cũng không dám nhận nhiệm vụ này.
Một đêm Tuyết Sơn Phái đã tiễn 20 vạn người của Phi Ưng Môn về cát bụi đấy.
Đó là lí do mà hắn phải gọi 2 tên kia quay trở lại thế nhưng 2 tên đó đã được gặp mấy anh khiêng hòm rồi.
Đám người chứng kiến cũng rất hoảng loạn, 2 trưởng lão cứ như vậy mà chết.
Đám đông không ngừng xì xào bàn tán, ngay trước trận chiến thì bọn họ đã bị dao động tinh thần rồi.
Một tiếng nói già nua từ 4 phương 8 hướng vọng đến.
- Thằng nào lên cách mặt nước 50m đều phải chết.
Viên Bi Nhỏ hướng về Hứa Xong Bùng nhỏ giọng nói.
- Đại soái lão đó là ai thế?
- Tuyết Sơn Phái- Tuyết Băng.
Viên Bi Nhỏ nghe thấy cũng thất kinh hắn nói.
- Nhưng chúng ta cũng không thể đứng im chịu chết được. Nếu không.
Hứa Xong Bùng gật đầu hướng đám thuộc hạ ra lệnh.
- Từ Thiên Hộ trở lên cùng xuất kích phong toả bầu trời ta không tin lão có thể làm gì.
Hơn 500 người phi thân mà lên, Tuyết Băng hờ hững nói.
- À thì ra chúng mày chọn cái chết.