Xin lỗi để ae chờ lâu, dạo này viết thêm truyện mới nên không có nhiều tg ra truyện ạ.
——————-
Sau gần nửa tháng di chuyển hai người đi tới nơi giáp ranh giữa Phi Ưng môn và Thần Long giáo.
Hai người đến 1 bến cảng, Tuyết Băng bảo hắn đi thuê 1 cái thuyền rồi ra khơi hướng phía đông mà đi.
Dù chẳng hiểu sư phụ mình muốn gì nhưng Kiu Lơ cũng không hỏi nhiều.
Hai người chỉ đơn giản ăn uống ngủ nghỉ không đề cập chuyện tu luyện nữa.
Đến ngày thứ 7 trên biển Tuyết Băng gọi hắn đến rồi hỏi.
- Kiu Lơ, sắp tới ta đưa con đến một nơi gọi là Đảo chết, nơi này là nơi tụ họp của toàn bộ giới sát thủ trên hành tinh này. Ngoài Tuyết Sơn phái thì cũng có thêm 3 tổ chức sát thủ khét tiếng khác. Hội hoa hồng, Sát Mệnh bang và Đoạt hồn phái. Cứ 10 năm một lần thì toàn bộ sát thủ sẽ tụ họp lại tại đảo chết rồi tổ chức một cuộc thi gọi là Đấu Trường Tử Vong. Ta lần này mang ngươi đến đây để rèn luyện. Ta muốn ngươi đoạt được giải nhất mà chỉ có thể dùng 2 lần tái sinh.
Phi Long nhìn sư phụ mình dò xét.
- Sư phụ như vậy có quá keo kiệt không? Bây giờ con đã không còn nội công nữa.
Tuyết Băng gõ mạnh vào đầu hắn.
- Người khác có cơ hội đó không? Đại ca ngươi ngày xưa trước khi vào đó cũng bị ta cấm chế đấy, hắn thế mà lành lặn trở ra. Ngươi nếu không làm được thì đừng gọi ta là sư phụ nữa mất mặt.
Phi Long ôm đầu la oai oái.
- Sư phụ con biết rồi.
Lão già nhìn hắn nói.
- Làm việc cho Tuyết Sơn phái thì phải có nghệ danh để ta nghĩ xem nào gọi là Tuyết Trắng đi.
Kiu Lơ lắc đầu nói.
- Sư phụ không cần Kiu Lơ của con chính là nghệ danh rồi. Con tên thật là Phi Long cơ.
Lão già bực bội.
- Ờ thì kệ mẹ mày, không nghe Thì thôi.
Kiu Lơ xịu mặt xuống hưowsng lão trách móc.
- Sư phụ người thật chuyên quyền nha, thôi được trong giải đấu này con sẽ dùng cái tên Tuyết Trắng vậy.
Lão già thấy thế hài lòng, gật đầu nhìn hắn nói.
- Thế mới ngoan chứ, sư phụ cho ngươi con dao này phòng thân. Khi vào đó tất cả đều là kẻ thù của con, nguy hiểm sẽ rình rập tứ phía lúc nào cũng phải cảnh giác. Ta sẽ dạy con một bộ thân pháp, nhìn kĩ.
Kiu Lơ hướng theo từng động tác chậm rãi của Tuyết Băng, cơ thể lão tạo cho Kiu lơ ảo giác cực độ.
Chỉ đơn giản là đi bộ chậm rãi nhưng mỗi giây lại có thể đi tới 200m.
So với lúc trước khi hắn có thể tạo ảo giác như vậy nhưng phía sau vẫn còn phải để lại tàn ảnh chứ không thể hoàn toàn thư thái như Tuyết Băng.
Tuyết Băng lão già mở miệng nói.
- Trong ám sát tốc độ rất quan trọng, là kẻ săn mồi thì phải chạy nhanh hơn con mồi và cũng phải đủ nhanh để không bị săn. Đây chỉ là một chút thoii xem tiếp.
Kiu Lơ chỉ thấy lão cười 1 cái con dao trong tay đã biến mất mà đang nằm gọn trong tay lão.
- Thấy gì? Nếu là Vô Ảnh thì nó thậm chí còn nhanh hơn.
Hắn còn chưa kịp thấy lão làm gì cả, hắn ngạc nhiên cực độ lòng thầm nhủ kể cả thời kì đỉnh cao cũng không thể nào tránh khỏi bàn tay sư phụ mình.
Trước đây cứ nghĩ đã đuổi kịp Vô Ảnh bây giờ nghĩ lại mới thấy chênh lệch quá xa rồi.
Trong lòng hắn lúc này lại càng quyết tâm, sư phụ nhìn hắn cười.
- Tốc độ không chỉ giúp ngươi có thể truy đuổi mà còn có thể né tránh nữa. Còn 7 ngày trước khi lên đảo ta sẽ huấn luyện cho con tránh né.
Rồi từ khoảng cách khoảng 20m lão lấy trong tay mình một bao hạt đậu đen.
Vèo vèo vèo.
Từng hạt đậu trong tay hắn bắn về phía Kiu lơ, nhanh đến mức mắt thường khó mà tránh kịp.
Kiu Lơ tập trung tránh né thế nhưng chưa được 30s hắn đã bị đánh gục.
Dù chỉ là hạt đậu thế nhưng mỗi khi bị trúng thì cơ thể Kiu Lơ phải hứng chịu cơn đau khủng khiếp.
Lão già lắc đầu.
- 32 giây quá yếu đuối. Tập trung mọi giác quan, không thể chỉ quan sát bằng mắt mà còn phải dùng tai mũi xúc giác cảm nhận mọi thay đổi nhỏ nhất xung quanh ngươi. Tập trung bộ não phân tích tốc độ, hướng đi, lựa chọn góc độ tránh né hợp lí nhất. Dùng khoảng cách 5m tấn công ta.
Kiu Lơ đứng dậy dùng hết sức bình sinh ném mạnh từng hạt đỗ về phía của sư phụ mình.
Chỉ thấy Tuyết Băng đứng bất động thế nhưng mọi hạt đậu đều như xuyên qua cơ thể của lão vậy.
- Khi tốc độ của ngươi đủ nhanh thì có thể né tránh rồi trở về ngay vị trí cũ điều này sẽ tạo nên ảo ảnh giống như ngươi chưa từng di chuyển vậy. Giờ tiếp tục luyện tập, mỗi ngày ngươi phải né tránh 10 bao đậu. Mỗi ngày sẽ rút khoảng cách 2m.
Vậy là Kiu Lơ suốt một tuần trải qua bài tập của lão, thay hạt đậu bằng viên đá thì Phi Long có lẽ đã bán muối không biết bao nhiêu lần.
Đảo chết.
Không hề có không khí chết chóc tang thương nơi đây khắp nơi đều là hoa cỏ tự nhiên rực rỡ.
Không khí tại nơi này cực kì trong lành thoáng mát, từng đàn bướm đủ màu nối đuôi nhau mà bay, tiếng chim hót líu lo, khung cảnh trong thật yên bình.
Một kẻ cao tầm 1m85 đang dẫn theo 3 cô gái xinh đẹp đi qua cánh đồng hoa đó, hắn tên Huấn Hoa Hồng hội trưởng của hội hoa hồng, phía sau là 3 cô gái hắn mang đến đấu trường lần này.
Tên các nàng lần lượt là Rô si, Đai di, Vi ô let.
hội hoa hồng phần lớn thành viên của hội đều là những cô gái trẻ đẹp, 3 cô gái này cũng vậy xinh đẹp như hoa hồng thế nhưng trên mặt các nàng đều lạnh lùng đến cực hạn.
Các nàng đều là sát thủ đấy, hoa hồng này dù đẹp nhưng gái góc đủ để giết người đấy.
Ba cô gái không hề quan tâm trước khung cảnh như tranh vẽ trước mắt mà chỉ đi theo Huấn Hoa Hồng như 3 cái máy mà thôi.
Đi sâu vào trung tâm của rừng hoa một thị trấn lớn hiện ra.
Khắp nơi là những người đa dạng sắc tộc đang tụ họp, dù vết mặt có khác biệt nhưng bất kì treen người kẻ nào cũng đều phát ra sát khí từ mong mạnh đến nồng đậm.
Lối vào thị trấn có đề cái biển lớn.
Sát Thủ Trấn
Huấn hoa hồng đi tới đưa lệnh bài trong tay mình ra 2 tên gác cửa nhìn thấy mở cửa cho hắn vào.
- Chào Huấn hội trưởng, chúng ta thấy lễ rồi, Đảo chủ đã chờ ngài ở bên trong.
Một tên cung kính nói, Huấn hoa hồng gật đầu hỏi.
- Tuyết Sơn phái, Sát Mệnhbang,Đoạt Hồn phái đã đến chưa?
- Sát Dạ bang chủ đã đến đang nói chuyện cùng Đảo chủ còn lại Đoạt Hồn phái cùng Tuyết Sơn phái vẫn chưa thấy đến.
Tên gác cửa nói xong thì một tên to béo ục ịch ném vào trước mặt gắn lệnh bài.
- Huấn hội trưởng lâu rồi không gặp.
Thanh âm khàn khàn từ tên béo phát ra.
- Ồ là Cưỡng Đoạt huynh, 10 năm rồi mới gặp. Huynh vẫn béo tốt quá ha.
Cưỡng Đoạt cười nói.
- Lão đệ dạo này thấy đeo nhiều vàng thế này thì khỏi cần tập luyện cũng luôn khỏe rồi. Các người tiến lên chào Huấn thúc.
Sau lưng Cưỡng Đoạt 5 người tiến lên.
- Cưỡng Hiếp, Cưỡng Bưsc, Cướp Đoạt , Cướp Giật, Cướp Bóc chào Huấn thúc cùng các muội tử.
Huấn hoa hồng gật đầu chỉ 3 người lần lượt nói.
- Rô si, Đai di, Vi ô let.
3 nàng hướng đám người của Đoạt Hồn phái gật đầu.
Dù là sát thủ thế nhưng sắc đẹp của 3 nàng khiến cho 2 trong 5 kẻ kia ngẩn ngơ, Cưỡng Đoạt phải ho khan 2 tiếng chúng mới tỉnh lại.
Quay sang đám người lão nói.
- Các người mau đi đến chỗ của mình ta cùng Huấn thúc đi gặp đảo chủ.
Rồi hắn tiến lên quàng vai bá cổ cùng Huấn Hoa hồng đi. 3 cô gái cũng được Huấn Hoa hồng vẫy tay rời đi.
Kẻ tên gọi Cưỡng Hiếp nói.
- 3 Con đĩ này nhìn cũng ngon đấy, có diều như cha ta đã nói mấy con đĩ của Hội hoa hồng này không dễ chơi chút nào.
Cưỡng Bức cười nham hiểm.
- Đại ca không phải lần này đại trưởng lão mới có thuốc mới sao? Lần này thì khà khà.
5 tên trong đầu đang suy nghĩ thật đồi bại.Huấn Hoa Hồng cùng Cươcng Đoạt đi tới một toà lâu đài lớn.
Đây là nơi ở của Đảo chủ của Đảo chết này.
Toà lâu đài mang tới 1 cảm giác cực kì rùng rợn khi tường bao bên ngoài đều được xây dựng từ đủ loại đầu lâu của các loài động vật.
Bên trong của lâu đài có 5 người đang ngồi, cao nhất là một người phụ nữ rất đẹp khuôn mặt phong tình vạn chủng, từ cô ta phát ra một sự ma mị khó diễn tả.
Cô ta mặc một bộ trang phục màu tím bó sát tôn lên dáng người hoàn mỹ, từng đường cong mềm mại hút mắt người nhìn.
Ghế của cô ta là một chiếc đầu rồng rất lớn, so với đầu của Hắc Long và Bạch Long lúc hoá hình thì to hơn nhiều.
Bên dưới 4 người kia cũng ngồi phía trên những chiếc đầu lâu lớn.
Huấn Hoa Hồng cùng Cưỡng Đoạt tiến vào sau khi chào hỏi cũng tìm cho mình 1 chỗ ngồi.
Trong căn phòng lúc này chỉ còn 1 vị trí trống chưa có người ngồi.
Cô gái mở miệng nói.
- Không cần đợi Tuyết Sơn phái chúng ta bắt đầu. Giới thiệu các vị với nhau, Sát Dạ bangchủ của Sát Mệnh bang, Huấn Hoa Hồng hội trưởng của Hội hoa hồng, Cưỡng Đoại giáo chủ của Đoạt Hồn giáo, SỐ 1, Số 2, Số 3 của Đảo chết.
Cô ta lần lượt chỉ từng người, trong phòng này đều là những sát thủ khét tiếng nhất của cái thế giới này đấy.
Khi nghe thấy tên của mỗi người đều khiến cho dù là thế lực lớn cũng phải nể 4 phần đấy.
Chẳng ai muốn gây sự cùng đám người này cả đâu.
Cô gái nói tiếp.
- Đấu trường ngày mai sẽ khởi tranh. Lần này trừ vũ khí và quần áo thì không được mang theo bất kì gì khác, thời gian cho đấu trường là 1 tháng, 1ngày thì không gian sinh tồn sẽ co lại 3%.
Huấn Hoa Hồng giật mình kinh ngạc.
- Đảo chủ nếu không cho mang theo đồ ăn ta sợ bọn trẻ.
Cô gái mỉm cười đầy quyến rũ để lộ ra hàm răng trắng bóc đều như bắp của mình, giọng nói cực kì mê người.
- Chúng đều là những sát thủ trong tương lai, vì thế thì để chúng tự sinh tồn mới là thử thách tốt nhất. Nếu như không sẵn sàng đối mặt cái chết thì làm sao có thể làm sát thủ được, hãy nhớ vinh quang của Đảo chết chúng ta đều được tạo thành từ máu của những người đi trước đấy.
Đám người không nói gì thêm nữa, cuộc thi lần này so với những lần trước còn khốc liệt hơn nhiều.
Nếu không có đồ ăn trong 1 tháng đó thì bọn họ chắc chắn phải giết nhau để lấy thịt người mà ăn rồi.
Không những thế đấu trường nhỏ lại thì càng ngày đám người lại càng dễ dàng chạm mặt.
Tuy không quá hài lòng nhưng sức mạnh của đảo chết trong giới sát thủ là tuyệt đối thế nên không ai có ý kiến gì.
- Nếu không ai ta kiến thì về chỗ mình nghỉ ngơi. Một tháng tiếp theo phải làm phiền các vị rồi.
Cô gái nói xong rời đi đám người cũng kéo nhau mà đi.
Huấn Hoa Hồng cùng Cưỡng Đoạt đi vào cửa một tửu quán giơ lệnh bài của mình ra, cánh cửa mở dẫn hai người xuống lòng đất.
Bên dưới lòng đất tỏa ra một ánh sáng màu đỏ lờ mờ do đá của nơi này phát ra.
- Lão đệ lần này quá tàn khốc rồi.
Huấn Hoa Hồng cười khổ.
- Đệ cũng thấy vậy nhưng Đảo chủ đã nói rồi thì làm sao thay đổi được.
- Ừ ta biết. phải dặn lúc trẻ cẩn thận hơn mới được, đệ cũng phải bảo mấy đứa nhà đệ.
Hai người sau đó tách nhau đi, Sát Thủ trấn từ trên nhìn xuống có vết nhỏ nhưng thực tế bên dưới lòng đất mới thực sự là Sát Thủ Trấn.
Một nơi có diện tích hơn 100km2 khắp nơi bên trong là một không gian cực kì bức bách do sát khí nồng đậm nơi này.
Từng đám người tụ tập mua bán trao đổi các loại độc dược, binh khí, công pháp.
Không khí nơi này cực kì sôi động.
Tính tổng thì nơi này phải tụ tập đến 10vạn người, 10 vạn sát thủ một chỗ mới hiểu được Đảo chết thực sự nguy hiểm thế nào.
Gần tối thì Tuyết Băng cùng Kiu Lơ mới đi đến, khung cảnh của Đảo chết lúc này trở nên huyền ảo dưới ánh trăng.
Kiu Lơ nhìn cánh đồng hoa bất tận trước mặt cảm thân không thôi.
Khung cảnh này thật quá huyền ảo nếu chọn nơi đây làm nơi quay những bộ phim tình cảm lãng mạn thì chắc chắn sẽ tạo ra một cảnh phim để đời.
Nhìn hắn ngẩn ngơ như vậy, Tuyết Băng cười khổ, hơn 100 năm trước khi lần đầu tới đây lão cũng đã đứng hình mất 5 giây đấy.
- Nhóc con đi thôi.
Lão già nhắc nhở kéo Kiu Lơ ra khỏi suy tư.
- Đừng nghĩ mấy bông hoa đó đẹp mà coi thường, bất kì một sinh vật nào trên đảo này cũng đều có kịch độc chết người đấy, nếu ở vườn hoa này vào ban đêm thì một con rồng cũng không chịu nổi 1 giây đâu.
Kiu Lơ hít sâu một hơi nghe sư phụ nói mà giật mình, đúng là kinh khủng mà.
Tuyết Băng cười túm cổ hắn rồi bay đi, mất chừng 10p thì lão mới đến được Sát Thủ trấn.
Dù cả Đảo chết đều là kịch độc thế nhưng kì lạ là độc đến mấy cũng không thể mảy may đến Sát Thủ trấn.
Tên gác cửa khi thấy được lệnh bài của Tuyết Băng thì sợ hãi quỳ xuống.
- Cũng kính tổ sư.
Kiu Lơ nghi hoặc, Tuyết Băng giải thích nói.
- Trước đây thì đảo chủ đời trước phải gọi ta là sư bá thế nên đám người này hàng lễ cũng bình thường. Bất kể kẻ nào muốn làm Đảo chủ thì tiên quyết nhất phải giành quán quân của đấu trường. Con bé đang làm đảo chủ này mới có 30 tuổi thế mà 10 năm trước nó đã trấn áp 1 lũ phế vật 25 tuổi đấy.
Vừa đi Tuyết Băng vừa giải thích, lão cứ thế mà nghênh ngang xách Kiu Lơ bay đi trước ánh mắt nghi hoặc của đám người.
Phải biết vào trong Đảo chết có 1 quy luật bất thành văn là cấm bay, thế mà Tuyết Băng lại ngang nhiên như thế khiến nhiều người phần nộ.
Một đại hán cao lớn đến 2,6m đứng ra chặn đường của Tuyết Băng, hắn bằng giọng ồm ồm nói.
- Lão già, có biết quy định không?
Tuyết Băng dường như không quan tâm chỉ vẫy nhẹ tay 1 cái đã thấy đại hán như một viên đạn pháo bay thẳng ra ngoài, đám người quan sát nhìn mà sợ hãi không thôi.
Chẳng ai thấy lão làm thế nào cả, duy nhất chỉ có Kiu Lơ là biết trong lúc ấy hắn rõ ràng cảm nhận được mình trong tích tác đã dịch chuyển tức thời đến 2 lần.
Lần đầu là bay đến phía đại hán, sư phụ hắn đã dùng chân tung cước làm ngực đại hán.
Lần 2 cả 2 người đã trở về vị trí cũ, tất cả sự việc diễn ra trong một khoảng cực kì ngắn làm người ngoài nghĩ lão chưa kịp Làm gì cả.
Chưa hết bàng hoàng một lần nữa đám người lại há hốc mồm vì không biết từ khi nào 1 thân ảnh đã chặn trước mặt 2 người.
Đảo chủ trong trang phục tím ma mị chặn đường 2 người.
Nàng nhìn lão rồi lại nhìn Kiu Lơ, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười đầy quyến rũ.
- Lão ăn mày thật lâu không có nghe nói ngài xuất thủ đấy.
Lão già cười, hai bóng dáng ngự không mà nhìn nhau.
Chợt trên mặt cô gái rỉ ra một tia máu, cô gái lắc đầu rồi nói.
- Ngài lại bắt nạt trẻ con rồi, chúng ta vào lâu đài nói chuyện, các người đi gọi Sát Dạ, Huấn Hoa Hồng cùng Cưỡng Đoạt đến nói với họ rằng huyền thoại tới rồi.
Nàng nói xong thì trên không trung 3 bóng hình đột nhiên biến mất.
- Tuyết Băng tổ sư ngài sao lại trực tiếp đến, không phải là ngài đã rửa tay gác kiếm rồi sao.
Tuyết Băng lão già tay cầm hồ lô tay cầm đùi gà mồm nhai ngẫu nghiến nghe cô gái nói xong lão nói.
- Lâu lâu đi dạo cho dãn gân cốt mà thôi, lần này mang theo đệ tử cho nó đi lịch lãm.
Nhìn sang cơ thể rách rưới của Kiu Lơ cô gái che miệng mà nói.
- Tổ sư ngài thật biết chọn đấy lão ăn mày sau này có tiểu ăn mày thay thế rồi. Tỉ là La Sát còn đệ trên gì?
- Kiu Lơ à ui nhầm Tuyết Trắng. Sư phụ lần sau đừng có ddasnh đầu đệ tử nữa được không? Mẹ con nói đánh vào đầu nhiều sẽ bị ngu đấy.
Tuyết Băng nhìn hắn khinh bỉ nói.
- Chưa đến ngu si được đâu. Còn cãi lời ta nữa mỗi lần góc ngươi 2 cái.Kiu Lơ đau đớn ôm đầu lùi lại, mỗi cú gõ của sư phụ đều mang cho hắn đau đớn khủng khiếp hơn tất cả những vết thương trước đây hắn đã chịu.
La Sát che miệng cười khi chứng kiến Tuyết Băng và Tuyết Trắng đang không ngừng đuổi bắt trước mặt.
Một lúc sau 6 người đã có mặt trong lâu đài đều là những người hồi sáng.
Khi đám người đến thì Tuyết Băng đã ngồi lại vào vị trí của mình.
La Sát nghiêm nghị nói.
- Giới thiệu với các vị sát thủ huyền thoại Tuyết Băng nghệ danh Gà Không Lối Thoát.
Đám người nhìn Tuyết Băng đầy cung kính, trong giới sát thủ này cái tên Gà Không Lối Thoát đã đi vào truyền thuyết rồi, lão rất ít khi xuất hiện ra bên ngoài, từ 60 năm trước không còn ai thấy lão nữa, mọi người đều chỉ biết đến đệ tử của lão Tuyết Tê Tái mà thôi.
Tuyết Tê Tái vậy nhưng hiện tại trong giới sát thủ cũng là mặt trời giữa trưa đấy.
Lão già cười tươi nói.
- Ai đừng đề cao ta quá, chẳng qua là rùa rụt cổ sống lâu mà thôi đâu thể so với các vị được.
Đám người lắc đầu rồi khua tay, nói đùa gì vậy dù trong lớp sát thịt hiện giờ họ đều là hàng ngũ đứng đầu thế nhưng cả đám không ai dám nhận mình có thể sánh ngang với lão cả.
Nói về truyền thuyết của lão thì nhiều như sao trời, ngoài việc đã nhẹ nhàng xử lí 20 vạn người của Phi Ưng môn thì truyền thuyết khủng bố nhất phải kể đến khi còn trẻ lão đã một mình tiến vào Đảo Sương Mù nơi được coi là cấm địa của nhân loại thành công lấy mạng của một tên Cương thi thủ lĩnh ở đó.
Minh chứng là cái đầu khổng lồ đang làm ghế ngồi cho lão đấy.
Tuyết Tê Tái cũng rất cũng kính lão, mấy lần đến tham gia vào Đấu Trường cũng không ngồi vào cái ghế đó mà chỉ đứng bên cạnh.
Nghe đám người kẻ tung người hứng tâng bốc sư phụ mình Kiu Lơ lắc đầu ngao ngán, không ngờ lão già Bỉ ổi thường ăn hiếp mình lại có giải thoại hào hùng như vậy đấy.
Nhưng qua cuộc nói chuyện hắn cũng biết được trên cái thế giới này không chỉ có nhân loại và những người có sức mạnh linh thú mà còn một nơi gọi là Đảo Sương Mù nơi có rất nhiều chủng tộc phi nhân loại sinh sống.
Mọi người trò chuyện đến đêm, tất cả đều rất vui vì đã được trực tiếp trò chuyện với Tuyết Băng.
Trong giới sát thủ đều lưu truyền 1 câu.
“ Chưa đến Tuyết Sơn thì chưa thể thấy Mặt trời.”
Mặt trời ở đây chính là nói về lão đấy.
Lão cùng Kiu Lơ được sắp xếp một phòng tiện nghi trong lâu đài, đây là đặc quyền mà không phải ai cũng có được.
Ngay cả những tổ chức hàng đầu cũng chỉ có thể ở dưới lòng đất mà thôi.
Về đến phòng Kiu lơ trố mắt nhìn trước thiết kế xa hoa của căn phòng.
Toàn bộ vật dụng đều làm từ vàng ròng nguyên khối, chăn đệm thì được làm từ loại tơ tằm thượng hạng nhất, mềm mại êm ái khỏi phải bàn, hắn đang nghĩ sau này nhất định phải thiết kế 1 phòng ngủ như vậy mới được.
Có phòng như vậy dẫn gái về auto chịch.
Cốp.
Lão già lười biếng nói.
- Không nên nghĩ đến hưởng thụ xa hoa, cút xuống đất ngủ.
Kiu Lơ mặt ỉu xìu khi thấy Tuyết Băng lão đã chiếm lấy giường một mình nằm đó mà hưởng thụ.
Hắn lầu bầu.
- Còn nói không hưởng thụ, đúng là ỷ lớn hiếp nhỏ.
Cốp. Cốp.
Kiu lơ đau đớn ôm đầu, sợ sệt chạy ra ngoài, vừa ra khỏi cửa hắn đã đâm sầm vào La Sát.
Hắn nằm đè lên người nàng đôi tay đã đặt lên bộ ngực săn chắc của nàng.
Hắn bóp bóp cảm nhận cặp vú đầy mềm mại qua lớp vải.
Cơ thể nàng quá ma mị tạo ra một sức hấp dẫn khiến hắn không thể chối từ.
- Nhóc con sờ đủ chưa?
Nàng cười đầy mê hoặc trong giọng điệu không hề mang theo chút tức giận nào.
Kiu Lơ xấu hổ đứng dậy gãi gãi đầu cười lấy lệ.
- Xin lỗi.
La Sát đứng lên chỉnh lại y phục rồi nhìn hắn nghiêm nghị nói.
- Nhóc con xin lỗi mà xong à? Đệ đã sờ của ta thì ta cũng sẽ sờ lại.
Nàng nói xong túm cổ hắn đi vào phòng mình, Tuyết Băng lão già lắc đầu cười khổ, rồi lão chẳng thèm quan tâm nữa chìm vào giấc ngủ mà ngáy o o.