Type: Huyền Đoàn
Laila, vị hôn thê mà đến nay Hassan vẫn nhớ nhung không quên, cô gái to gan tới mức đám bỏ trốn cùng người đàn ông khác trong ngày cưới, cô gái khiến cho tất cả thuộc hạ của Hassan đến giờ vẫn thầm nguyền rủa đang sờ sờ trước mặt tôi.
Liệu có thể chỉ là trùng tên? Nhưng đôi mắt màu xanh xám như mắt mèo của cô ta là diện mạo đặc trưng của người Trung Á, lại cả cái dáng vẻ ung dung, thong thả này nữa. Hôm bỏ trốn, Lâm và Hassan đối đáp vô cùng căng thẳng, trong vòng vào phút ngắn ngủi người bọn họ nhắc tới nhiều nhất chính là Laila, vì cô ta hiện đang ở cùng Lâm.
Đột nhiên, Sao Bắc Cực hí lên một tiếng thảm thiết, vó trước bước hụt rồi lao về phía đám đông bên cạnh đường đua. Chúng tôi đang vào khúc cua nước rút của năm mươi mét cuối cùng, vậy mà tôi lại mất tập trung, khiến ngựa không biết làm thế nào. Còn Laila thì đã nhân cơ hội thúc ngựa chen lên trước, hai con ngựa, tám cái chân, phút chốc chen vào nhau, mặc dù chỉ trong một giây ngắn ngủi nhưng cũng đủ cướp đi sinh mạng một con người.
Tôi vội kéo cương tránh ra, chân của Sao Bắc Cực va phải hàng rào, chỉ nghe thấy “khực” một tiếng rất nhe, chẳng lẽ là tiếng gãy xương? Tôi kinh hãi, vội vã tập trung tinh thần, cố hết sức giảm bớt tốc độ. Lúc này, Laila đã cách tôi hai thân ngựa, vậy là thắng thua đẫ định, điều duy nhất tôi có thể làm là cố hết sức để giảm thiểu thiệt hại của tai nạn, nhưng con ngựa thực sự quá sợ hãi rồi.
Quanh đường đua chật ních những người, Sao Bắc Cực đột nhiên chuyển hướng, khiến đám đông chạy tán loạn. Tôi nhìn chân trước bên phải của nó chả máy, sự đau đớn khiến nó không nhìn rõ được gì nữa, lao đi như điên. Tôi không biết phải làm thế nào để trấn an nó, cũng không thể bắt nó dừng lại, con ngựa lao qua vạch đích, đâm vào hàng rào, tôi bị hất tung khỏi lưng nó. Lâm, Vương Nhuệ, Mễ Đình và tất cả những người đứng xem chạy đến, có người chạy về phía Sao Bắc Cực, nhưng đa phần là chạy về phía tôi.
Cả người tôi bay lên, vẽ thành một đường prabol trên không trung, nhưng tôi lại cảm thấy yên tâm phần nào. Vào lúc con ngựa bị gãy chân, tôi đã biết đời mình thế là xong, chắc chắn sẽ bị ngã ngựa, chỉ không rõ sẽ ngã như thế nào. Tôi nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của Lâm, anh là người đầu tiên lao tới, hình như còn nghe thấy tiếng kêu gào của Mễ Đình, nhưng họ xa quá, tình hình lại quá hỗn loạn, nên không nghe rõ con bé đang gào cái gì. Tôi đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Laila một cách vô thức, bao nhiêu người như vậy, cảnh tưởng hỗn loạn như vậy, nhưng tôi vẫn có thể ngay lập tức bắt gặp cặp mặt màu xanh xám của cô ta.
Vai phải là phần đầu tiên của cơ thể tiếp đất, sau đó là cả người ngã lăn ra. Lâm lao tới ôm lấy tôi, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Tôi gắng ngẩng đầu toeen, vì muốn nhìn rõ vẻ mặt của anh, và muốn hỏi anh: “Lâm, Laila này có phải là Laila ở Pakistan không, hãy nói cho em biết!”
Karakoram, Gama, khu chợ Changga, ẩn hiện như trong cõi mộng. Đó là một thời gian và không gian khác. Tôi tưởng những người, những việc, những yêu hận tình thù đó chỉ xảy ra ở nơi đó, hoá ra tất cả đều sẽ quay lại, cho dù tôi đang ở một thời gian, không gian khác.
Khi tôi tỉnh lại, đã là ngày hôm sau, đang nằm trên giường, trong bệnh viện. Vừa mở mắt tôi đã nhìn thấy Mễ Đình đang đứng sau lưng quay lại phía mình, ngó nghiêng nhìn gì đó với vẻ đầy phấn khích. Dáng vẻ này khiến tôi yên tâm phần nào, con bé này hành sự vô phép vô tắc, nhưng nếu tôi thực sự có mệnh hệ gì thì chắc nó sẽ không vui vẻ thế này được.
Tôi chống khuỷu tay xuống giường, định ngồi dậy, muốn xem con bé đang nhìn cái gì mà tập trung thế. Mễ Đình nghe thấy động tĩnh, quay lại, thấy tôi đã tỉnh, nó vội vã kéo ghế ngồi lại gần, nheo mắt thăm dò, miệng hỏi luôn: “Chị, chị và anh Lâm đó…ừm…rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đầu óc tôi vẫn choáng váng, nghe thấy câu hỏi này thì ngạc nhiên: “Cái gì cơ?”
“Anh ấy bế chị lao thẳng tới bệnh viện, dáng vẻ đó…chà chà, em và anh Vương hai người mà không thể giành chị lại được. Chị và anh ta…ở…?”
Tôi định phủ nhận nhưng Mễ Đình đã xua tay nói: “Chị, chị đừng giả vờ nữa. Anh Lâm và Mèo Ba Tư đang cãi nhau ở cầu thang kìa…:
Tôi giật mình, bật dậy hỏi: “Bọn họ cãi nhau sao?”
Mễ Đình đẩy ghế ra, lại thò đầu ra nhìn rồi quay lại báo cáo: “Chưa cãi nhau, nhưng tình hình này…chà chà, nếu anh Vương chỉ dừng ở mức kinh ngạc thì thái độ của Mèo Ba Tư phải gọi là nổi trận lôi đình. Nhưng nếu người đàn ông của em mà ôm một người phụ nữ khác với tư thế như sắp mất đi người mình thương yêu nhất, chắc em sẽ thiến anh ta mất! Cô ta chẳng qua chỉ nổi giận thôi, thế đã coi như bình tĩnh lắm rồi.”
Tim tôi nãy giờ đã thấp thỏm không yên, nghe những lời này của Mễ Đình, càng thêm loạn nhịp. Mễ Đình rụt đầu lại, ghé sát vào tôi, thì thầm: “Ban nãy anh Vương đã đứng dưới cầu thang, hút hết cả bao thuốc đấy.”
Tôi đang dỏng tai nghe ngóng, muốn nhận ra giọng của Lâm giữa hàng loạt âm thanh hỗn loạn bên ngoài, thấy vậy bèn ngẩng đầu lườm Mễ Đình, nói: “Vương Nhuệ không hút thuốc.”
“Bây giờ thì hút rồi…Hơn nữa, anh ấy sẽ vào ngay, e rằng còn hỏi chị nhiều điều đấy. Đã nghĩ xem sẽ giải thích với anh ấy thế nào chưa?”
Tôi thần người.
“Biết ngay là chị chưa nghĩa gì mà.” Mễ Đình vỗ trán, than thở: “Chị, vậy chị định cùng anh đẹp trai đó…”
“Chị và anh ta không có gì cả.” Tôi cắt đứt dòng ảo tưởng của con bé.
Mễ Đình chớp mắt, hỏi: “Ồ, không có gì? Không có gì tại sao lại ôm chị như vậy?”
“Ôm thế nào?”
Mễ Đình cười hì hì, nói: “Dù thế nào thì cũng rất không bình thương…” Đang nói thì con bé bật dậy khỏi ghế, quay người lại, bẽn lẽn chào: “Ha ha, anh Lâm…Anh tới rồi à?”
Tôi không biết anh vào phòng từ khi nào, cũng không biết anh có nghe thấy mấy câu linh tinh của Mễ Đình hay không, sắc mặt anh rất bình thường, ngoài một chút phờ phạc ra, không có biểu cảm gì khác. Mễ Đình kiếm cớ tránh ra ngoài, Lâm đứng ở cửa một lúc lâu rồi mới từ từ lại gần, ngồi xuống cạnh tôi. Anh thần người nhìn cánh tay cắm kim truyền dịch của tôi, một lúc sau không nói gì.
Tôi đành lên tiếng trước: “Không sao, bác sĩ bảo ngày mai có thể xuất viện. Anh yên tâm đi.”
“Xảy ra tai nạn như thế này là điều không ai mong muốn. Cô ấy nói thực sự rất xin lỗi.:
“Rất xin lỗi tại sao không đích thân tới nói chuyện với tôi?, tôi thầm nhủ và hỏi: “Cố ấy tên là Laila à?”
Anh im lặng.
Tôi nhìn anh, trong lòng đầy ắp thắc mắc mà không biết phải hỏi thế nào. Cô Laila này có phải là vị hôn thê của Hassan không? Sao cô ta lại ở đây? Còn người đàn ông đã bỏ trốn cùng Laila mà Hassan nhắc tới đó có phải là anh không? Những việc này hình như đều là bí mật riêng tư, khó có thể tiết lộ.
Lâm nói: “Anh hỏi bác sĩ rồi, không sai cả, không cần lo lắng, nhưng có thể em rất yếu.”
Tôi “ừ” một tiếng, đột nhiên nhớ tới Sao Bắc Cực, liền hỏi: “Phải rồi, con ngựa thế nào rồi?”
“Anh đã tìm bác sĩ chữa cho nó rồi, nhưng e rằng sẽ mất một thời gian.”
“Nghe nói anh còn có một con ngựa tên là Sao Thiên Lang?”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, tôi đã thấy hối hận. Tại sao lại hỏi một câu ngu ngốc thế này chứ? Tôi muốn làm gì, muốn biết điều gì đấy? Cho dù anh đặt tên cho một con ngựa khác là Sao Thiên Lang thì đã sao? Trên thế giới này, những sự vật được đặt tên theo các vì sao nhiều lắm, chuyện đó có thể nói lên điều gì? Hay là cho tới giờ, tôi vẫn đang tự lừa dối mình, muốn tìm kiếm những dấu hiệu chứng tỏ anh từng quan tâm tới tôi?
Lâm đáp: “Đúng vậy, anh còn có một con ngựa tên là Sao Thiên Lang.”
Tôi nhìn anh chăm chăm.
Anh ta hạ thấp giọng, nói: “:Lần này, Sao Bắc Cực gặp nạn, Sao Thiên Lang chắc rất buồn.”
Người chăm ngựa nói Thiên Lang và Bắc Cự vốn là một đôi. Tôi khẽ hắng giọng, chuyển chủ đề: “Kĩ thuật cưỡi ngựa của Laila thật siêu đẳng.”
“Ừ, cũng được.”
Tôi im lặng mấy giây rồi hỏi: “Cô ấy là người ở đâu?”
“Cô ấy có thẻ xanh của Anh Quốc. Sao vậy?”
“Màu mắt của cô ấy…”
“Những điều này em không cần bận tâm.” Anh nhíu mày, đáp.
Lâm vẫn như vậy, từ lúc quen anh tới giờ, những điều anh không muốn nói, tôi vĩnh viễn sẽ không thể hỏi ra từ miệng anh. Một câu “em không cần bận tâm” đã đẩy tôi tới một nơi xă xăm vô định. Tôi buồn bã cúi đầu.
Lúc này đã tới giờ ăn cơm, y tá mang tới một hộp cháo bốc hơi nghi ngút. Lâm đưa một tay đỡ lấy hộp cháo, một tay cầm thìa, vừa khuấy vừa nói: “Anh chỉ tới thăm em, không có việc gì khác.” Ngẫm nghĩ một lát, anh bổ sung: “Anh hứa những việc thế này sẽ không xảy ra nữa.”
Tôi lạnh lùng tiếp lời: “Cũng phải, bạn gái của anh mà.”
Cháo bỗng nhiên bị bắn ra ngoài, có một ít rơi lên người tôi, nhưng phần nhiều là rơi lên cánh tay của anh. Tôi vội kêu lên: “Trời!”
Lâm thản nhiên rút một tờ giấy ăn ra lau.
“Có sao không?” Tôi lo lắng hỏi.
“Chẳng phải em cũng có người đàn ông khác đó sao?” Anh nói rồi lại tiếp tục công việc ban nãy, múc nửa thìa cháo đưa tới gần miệng tôi, mặt thản nhiên như không.
Tôi bực bội nói: “Để em tự làm.”
“Em đang truyền nước. Há miệng ra.”
Tôi bối rối ăn miếng cháo đầu tiên, hơi nóng bốc lên khiến mắt tôi mờ đi, cảm giác cháo tan ra trong miệng, không nhận ra mùi vị gì. Tôi hạ quyết tâm, nói: “Cứ để em tự làm thì hơn.”
“Em nói ít đi vài câu là sẽ ăn hết ngay thôi. Nào, há miệng ra…a…” Lại một thìa cháo nữa được đút vào miệng tôi.
Tôi đành phải nuốt vội vã và nói dối: “Ngon hơn cả tưởng tượng.”
“Ừ, anh bảo họ nấu riêng cho em đấy. Em khảnh ăn, dạ dày lại không được khoẻ, nhưng lúc nào cũng thích ngoan cố.”
Tôi nghe mà chẳng nói được câu nào. Lâm cũng im lặng, nhìn chăm chăm thìa cháo, đưa ra lại thu về, định thổi cho nguội nhưng rồi lại thôi, chỉ khẽ đưa qua đưa lại rồi mới đưa tới miệng tôi.
Dung mạo gần như tranh, gần trong gang tấc, tôi khốn khổ kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. “Em chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh.”
Anh lại đút cho tôi một thìa cháo nữa và nói: “Anh cũng chưa từng nghĩ, chỉ có điều…” Anh nhíu mày trầm ngâm.
“Chỉ có điều trái đất thật nhỏ bé?” Tôi mỉm cười, tiếp lời.
“Chỉ là lòng không yên.”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh gượng cười, lảnh tránh ánh mắt của tôi. “Anh xin lỗi vì đã làm phiền cuộc sống của em. Cũng vì điều này mà Laila hiểu lầm. Cô ấy cũng biết một vài chuyện của chúng ta, cho nên…”
Tôi ngắt lời anh: “Chúng ta thì có chuyện gì?”
Giây lát sau, anh mới khẽ nói: “Em biết mà.”
“En không biết.”
“Em nhất định phải ép anh nói ra sao?”
Tôi nhìn anh. Anh lại im lặng, cúi đầu nhìn thìa cháo trong tay.
Tôi cắn môi, chằm chằm nhìn anh.
“Anh thích em, từ rất lâu rồi, trước khi em biết, thậm chí trước cả khi bản thân anh biết, anh đã thích em rồi.” Anh hơi ngập ngừng, sau đó nhắc lại: “Rất thích.”
Tôi sửng sốt, đầu óc trống rỗng, tim đập thình thịch, một nhịp, hai nhịp, ba nhịp…
“Có lúc, điều anh mong muốn nhất chính là bão tuyết phong toả mọi con đường, như vậy chúng ta có thể quay về muộn hơn một chút, có thể có nhiều thời gian bên nhau hơn một chút/”
“Anh thích em ư?”
“Ừ.”
Tiếng đáp rất nhỏ nhưng đầy vẻ kiên định, khoé miệng còn khẽ cong lên, gương mặt tuấn tú khiến lòng người không khỏi rung động. Cuối cùng anh đã nói ra rồi, lúc đó đúng là anh có thích tôi. Hoá ra không phải là tôi tưởng bở, nhưng sao bây giờ anh mới nói cho tôi biết, tại sao lúc đó anh lại đuổi tôi đi? Tại sao? Tôi có nên hỏi anh không? Tôi vô thứuc nắm chặt bàn tay đang truyền dịch, tê dại, chẳng có lấy một chút đau đớm, chắc là do truyền nước lâu quá.
Lâm mỉm cười, anh vẫn tuấn tú, vẫn dịu dàng như trước: “Nhưng tất cả đã qua rồi, em cũng đã có bạn trai, hãy sống yên ổn như thế này đi.”
Cả người tôi cứng đờ, khói từ bát cháo xộc thẳng lên mắt, cay xè, khiến nước mắt tôi trào ra.
“Vài ngày nữa, anh sẽ quay về London, có thể rất lâu nữa mới quay lại. Anh chỉ có một việc chưa yên tâm. Có phải em vẫn đang gom tiền để xây trường học cho thôn Gama không?” Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Lâm nhíu mày, nói tiếp: “Tình hình ở đó càng ngày càng loạn, em không biết sao?”
“Thế giới này có lúc nào yên tĩnh?” Tôi hỏi lại.
Lâm nhấn mạnh: “Đó không phải là bạo loạn thông thường mà là chiến loạn. Mễ Lạp, ngọn lửa của cuộc nội chiến Afghanistan đã vượt qua đèo Khyber, lan tới lưu vực Broughton rồi, tâm lí bài ngoại đã lên tới đỉnh điểm, không an toàn đâu.”
“Em không định đi lúc này.” Tiền còn chưa gom đủ, hiện giờ, tôi chưa thể đi được.
Anh có vẻ tức giận, hỏi: “Tại sao em lại không muốn dùng tiền của anh? Việc này vốn dĩ anh cũng có một phần trách nhiệm.”
“Anh thực hiện trách nhiệm của anh, em thực hiện trách nhiệm của em.”
Cơn giận của anh cuối cùng cũng bùng phát: “Ngải Mễ Lạp!”
Tôi quay đầu đi chỗ khác. Tôi không muốn dính líu đến anh về vấn đề kinh tế, mà thực tế cũng chẳng muốn dính líu với anh về bất kì phương diện nào cả.
Anh nắm lấy tay tôi, tức giận quát: “Tại sao?”
Tôi rụt tay lại: “Buông ra.”
Anh nghiến răng, nói: “Không buông!”
Đúng lúc này, Vương Nhuệ bước vào. Tôi là Lâm lập tức tách nhau ra, cứ như đang diễn một màn kịch thì đạo diễn hô “cắt” vậy. Nhưng chắc chắn Vương Nhuệ đã trông thấy tất cả, trong giây lát, tôi có cảm giác như bị bắt gian tại giường.
Nhưng Vương Nhuệ không nói gì cả, chỉ thản nhiên đặt một túi đồ ăn vặt lên đầu giường, sau đó hỏi tôi: “Em muốn uống nước không? Anh mua trà chanh đây này, anh rót cho em một cốc nhé?” Vừa hỏi anh ra vừa vỗ vai Lâm, mỉm cười ý bảo anh tránh ra.
Lâm đặt hộp cháo trong tay xuống. bình tĩnh đứng dậy, nói: “Tôi phải đi rồi, hai người nói chuyện với nhau nhé.”
Vương Nhuệ nói: “Ha ha đi nhanh vậy sao? Bạn gái của anh đâu. Không đi cùng anh à?”
“Cô ấy đang nghỉ ngơi ở nhà, sẽ tới thăm Mễ Lạp sau.” Lâ đáp.
“Không sao, không sao, lúc nào có thời gian, chúng ta lại cùng đi cưỡi ngựa. Cô ấy mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, không cần phải đến đâu.”
Lâm bình tĩnh đáp: “Được.”, sau đó lịch sự chào tôi rồi quay người rời đi.
Vậy là anh đi rồi, không chút do dự, bước chân rất nhẹ nhàng, chỉ trong nháy mắt đã không thấy tăm tích, để lại mình tôi thẫn thờ trên giường bệnh, đối diện với gương mặt như có ý nói “tôi biết hết rồi” của Vương Nhuệ.
Lòng tôi rối như tơ vò, chỉ muốn tìm một nơi vắng vẻ không người để ngồi thẫn thờ. Thực ra cũng chẳng có gì để mà thẫn thờ cả, anh bảo tôi hãy sống yên ổn như thế này đi mà, tùnh cảm là thứ cần có thời cơ để phát triển, một khi đã bỏ lỡ thời cơ, sẽ không thể quay lại được nữa.
Sau khi Lâm đi, Vương Nhuệ ngồi gọt táo cho tôi ăn, thi thoảng lại nói chuyện nọ chuyện kia, tôi chỉ gượng cười hưởng ứng.
Buổi sáng, Mễ Đình có nói: “Anh Vương không hỏi gì cả, điều đó chứng tỏ anh ấy vẫn chưa biết. Quá tốt rồi! Nếu vì anh chàng đẹp trai đó mà để mất người bạn trai đàng hoàng hiện giờ, mẹ chị sẽ không để chị yên đâu!”
Tôi bực bội vô cùng, kiềm chế lắm mới không hét lên bảo nó câm miệng. “Anh Vương” chắc chắn là đã biết hết rồi, chỉ là không muốn nói toạc ra thôi.
Laila đương nhiên không tới bệnh viện thăm tôi, Lâm cũng vậy, tôi ở bệnh viện ngủ thêm hai đêm nữa thì xuất viện. Hôm về nhà, đi qua tầng bốn, thấy căn hộ đó yên ắng vô cùng, Lâm đã đi rồi, còn Vương Nhuệ thì thở phào.
Đây là lần đầu tiên Vương Nhuệ tới nhà tôi. Sau khi nhìn quanh một lượt, anh ta cười, nói: “Ngoài cái cây chỗ cửa sổ, thực sự anh không thể nghĩ em lại ở một nơi như thế này.”
“Sao cơ?”
“Lậu thất hữu giai nhân(*).” Dứt lời, anh ta chớp chớp mắt với tôi, tôi thần người một lúc mới hiểu ra anh ta đang khen tôi xinh đẹp.
(*). Nghĩa là trong ngôi nhà tồi tàn, xấu xí lại có người đẹp.
“Đợi hết hạn thuê thì trả nhà đi, tìm một nơi thoải mái hơn, anh cũng có thể thường xuyên tới uống ly trà.” Anh ta nói tiếp.
Tôi khẽ đáp một tiếng “vâng”, ngoài “vâng” ra, thật chẳng biết có thể nói gì.
Đàn ông đều thế này cả, dần dần, anh ta sẽ nhúng tay vào mọi viện ăn, mặc, ngủ nghỉ, đi lại của bạn, vào mọi quyết định trong cuộc sống, nhưng…Lâm đã đi rồi, trong cuộc sống be bét thế này, vẫn còn một anh chàng họ Vương kể ra cũng là một may mắn cho tôi, mặc dù diện mạo không nổi bật, tính cách thâm trầm, nhưng giữa hồng trần cuồn cuộn vạn trường, chỉ có mình anh ta đứng bên cạnh tôi. Mọi người đều nói: Người không bao giờ rời bỏ bạn, ở bên bạn đến phút cuối cùng mới là người đáng trân trọng nhất.
Vương Nhuệ đi chưa được bao lâu thì tôi nhận được điện thoại của Mễ Đình. Trước một loại câu hỏi của con bé, tôi đành phải báo cáo tường tận. “Có, có đồ ăn, anh Vương nhét đầy tủ lạnh rồi mới đi.”. “Ai nấu cơm cho chị á?” Anh Vương thuê một cô giúp việc theo giờ, đang hầm canh đấy”, “Anh chàng đẹp trai á? Không thấy?”
Chẳng lẽ đây mới là mục đích thực sự của cuộc điện thoại này? Tôi dửng dưng nói: “Hình như là về Anh Quốc rồi.” Lâm nói anh sẽ quay về London, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại.
Mễ Đình sung sướng nói: “Không gặp là tốt nhất.”
Một, tốt nhất là không gặp, không gặp sẽ không yêu.
Hai, tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tư.
Ba, tốt nhất không làm bạn, không làm bạn sẽ chẳng nợ nhau.
Bốn, tốt nhất không thương, không thương làm sao nhớ.
Năm, tốt nhất chưa từng yêu, không yêu sẽ chẳng bao giờ chia tay.
Đây chính là Thâp giới thì của Thương Ương Gia Thổ(*), tôi chậm rãi nhắm mắt lại.
(*)Thương Ương Gia Thổ (phiên âm tiếng Tạng: Tshang-dbyangs rgya-mtsho (1683 – 1706) là vị Đại Lạt Ma đời thứ sáu của Tây Tạng, tác giả của nhiều bài thơ tình lãng mạn, cảm động lòng người.
Đầu kia điện thoại im lặng một lát, rồi Mễ Đình chuyển chủ đề: “Hôm qua, Vương Nhuệ tới tìm em, hỏi về chuyện của chị và Lâm.”
Tôi ngạc nhiên, hỏi: “Thế em nói thế nào?”
“Nói hết.”
“Ngải Mễ Đình!”
“Em bảo có người thích chị chẳng phải là điều rất bình thường sao, ai bảo anh ta cứ lửng lơ con cá vàng, như thể chị là người của anh ta rồi.”
Tôi lặng người, không ngờ Mễ Đình lại nói như vậy, thảo nào mà Vương Nhuệ lại chạy tới nhà tôi, nói mấy câu văn vẻ sởn gai ốc. Chả trách tôi cảm thấy thật kì lạ, Vương Nhuệ không phải là người xuất khẩu thành thơ, sở trường của anh ta là “hầu toà” kia mà.
“Vậy anh ta nói thế nào?”
“Anh ta nói biết rồi.” Dừng một lát, Mễ Đình lại hỏi: “Chị, biết rồi nghĩa là sao>
Nó hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?
Mễ Đình ấp úng nói: “Có điều…chị cũng không còn ít tuổi nữa, nếu anh Vương đối xử tốt với chị…chi bằng hãy sống yên ổn đi.”
Ai cũng nói với tôi là phải yên ổn mà sống đi, Mễ Đình, Vương Nhuệ, thậm chí cả Lâm, không ai hỏi tôi rốt cuộc người tôi yêu là ai.
Chỉ vài ngày sao, tôi đã biết cái câu “biết rồi” của Vương Nhuệ nghĩa là gì.
Mẹ tôi gọi điện thoại, bảo tôi cuối tuần về nhà cùng bà tới dự buổi họp mặt bạn cũ. Đã lâu tôi không về nhà thăm bà, vả lại Hàng Châu với Thượng Hải cũng không xa lắm, nên lập tức sắp xếp hành lí. Mẹ tôi vẫn vậy, nhưng cử chỉ, lời nói không giấu được vẻ sung sướng, đắc ý, khiến tôi thấy rất lạ. Hôm sau, trước khi đi họp mặt, bà còn bắt tôi mặc một chiếc váy mới. Từ nhỏ tới lớn, tôi vẫn ăn mặc rất lôm côm, đánh độc quần bò áo phông lượn lờ khắp nơi, mẹ tôi cũng chẳng có ý kiến gì, không hiểu sao lần này lại nhất định bắt tôi mặc váy.
Tôi không nhịn được hỏi: “Mẹ, mẹ nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Bà Vương Bảo Ngọc cũng nói thằng luôn: “Mẹ của Vương Nhuệ cũng tới.”
Tôi nghe thấy vậy lập tức muốn rút lui, me tôi trừng mắt, mắng: “Xem con kìa, đâu phải chỉ có một mình mẹ anh ta chứ, có nhiều người lắm, gặp thì đã sao, nói chuyện như bạn bè thôi.”
Sao có thể “nói chuyện như bạn bè thôi” chứ, giữa vườn hoa cỏ Long Tĩnh sum suê tươi tốt, có một bà già ngồi ngay ngắn, nhìn tôi từ đầu tới chân, rồi lại nhìn từ chân tới đầu, cặp kính lão dày cộp lấp loáng khiến tôi hoa mắt chóng mặt, và người đàn ông ngồi bên cạnh bà già đó đương nhiên là Vương Nhuệ.
Là luật sư. Thái Sơn có đổ mặt cũng không biến sắc, Vương Nhuệ vẫn bình thản ôn hoà, chỉ có tôi là như kiến bò chảo nóng, đứng ngồi không yên. Càng quái đản hơn là, ăn uống xong xuôi, bà già đó còn lấy ra một chiếc vòng tay, bắt tôi đeo. Mười mấy con mắt của các bà thím ngồi xung quanh đồng loạt đổ dồn tới, tôi từ chối không được mà nhận cũng không xong, đã bị dồn vào chân tường.
Mẹ Vương Nhuệ cười, nói: “Sau này đều là người một nhà, cái này sớm muộn cũng là của cháu thôi.”
Bà Vương Bảo Ngọc ngồi bên cạnh cố giấu nụ cười mãn nguyện, miệng vẫn từ chối: “Làm thế sao được, sẽ làm hư cháu nó mất.”
Chiếc vòng ngọc màu xanh lúc đã chụp vào cổ tay tôi trong cảnh tượng ồn ào như vậy đó. Vào lúc chiếc vòng yên vị trên tay tôi, hình như Vương Nhuệ đã thở phào. Một bà thím nói với mẹ tôi: “Chị Vương, nếu hai đứa đã đồng ý, cũng nên chọn ngày đi, để chúng tôi còn chuẩn bị phong bao.”
Không ngờ chủ đề lại đột ngột chuyển sang chuyện cưới xin, về sau nghĩ lại, tôi thấy cũng phải, bà ta đeo chiếc vòng đó cho tôi trước mắt nhiều người như vậy, chính là đã chấp nhận tôi, thế nên họ hỏi ngày cũng là hợp tình hợp lí.
Mẹ Vương Nhuệ cười hà hà, nói: “Chúng tôi đường nhiên muốn càng sớm càng tốt, có phải không, con trai?”
Vương Nhuệ ngoan ngoãn, đáp: “Vâng.”, khiến cho mọi người cười ồ lên, mẹ tôi cũng cười không khép nổi miệng.
Tôi cuống cả lên, trước khi đi đã đoán là khó qua nổi ải này, nhưng kết hôn vẫn nằm ngoài khả năng dự liệu của tôi, chỉ tiếc là trước các bậc “di lão” này, hoàn toàn không đến lượt tôi lên tiếng.
Tối hôm đó, tôi nói với mẹ: “Mẹ, việc này gấp gáp quá, con và Vương Nhuệ mới quen nhau chưa lâu đã bàn đến chuyện kết hôn làm sao được.”
Mẹ lập tực bịt miệng tôi lạ, nói: “Nếu năm nay con mới hai mươi tuổi thì có thể yêu đương thêm vài năm nữa.”
Tôi cứng họng.
Ngày thứ hai sau buổi họp mặt. Vương Nhuệ và mẹ anh ta mang lễ vật chính thức tới thăm nhà tôi. Vương Nhuệ gọi mẹ tôi là cô, dáng vẻ rất thân thiết. Cái mặt cười rạng rỡ đầy mãn nguyện của mẹ tôi khi đáp lại khiến tôi càng thêm bực bội.
Tôi lẻn ra ngoài, gọi điện cho Mễ Đình. Con bé nói: “Em cảnh cáo chị, không được nghĩ tới cái anh Lâm gì đó nữa. Đàn ông ít tuổi hơn dễ trăng hoa lắm, hơn nữa, người ta cũng đâu có theo đuổi chị. Đàn ông không theo đuổi phụ nữ nghĩa là anh ta chẳng có ý gì với cô ta cả, chị còn nghĩ ngợi vẩn vơ, cơ hội sẽ một đi không trở lại đấy!”
Tôi im lặng cúp máy.
Trong nhà, hai bà mẹ đã bắt đầu bàn bạc chọn ngày làm đám cưới, nhưng thực tế chủ yếu là mẹ Vương Nhuệ nói, còn mẹ tôi chỉ mải cười, hoàn toàn không có ý kiến gì, hơn nữa, mẹ Vương Nhuệ rõ ràng là nghe theo ý của con trai. Cuối cùng, lễ cưới được định vào ngày thứ Bảy đầu tiên của tháng Chín, Vương Nhuệ nói mấy tháng còn lại đủ để sửa sang nhà mới.
Nói tới nhà mới, ánh mắt của Vương Bảo Ngọc lấp lánh hẳn lên. Có bà mẹ nào nói muốn con gái mình phải chịu khổ? Mẹ tôi cũng vậy, đó là chưa nói đến chuyện nhà mứi của Vương Nhuệ nằm trong chung cư Tomson Riviera, khu Lục Gia Chuỷ nổi tiếng Thượng Hải.
Lần đầu tiên tôi tới khu chung cư Tomson Riviera lớp gấp mười lần khu chung cư cũ trên đường Giang Tô, nơi dòng sông Hoàng Phổ uốn lượn trước mắt, một kẻ luôn có mức sống thấp như tôi thật không thể tưởng tượng rằng Thượng Hải còn có một nơi thêng thang, khoáng đạt và khí thế như thế này, không khỏi có phần vui sướng, nói một cách chính xác là cảm giác kích thích thần kinh, căn hộ rộng lớn như thế này là niềm mơ ước của biết bao cô gái! Vương Nhuệ còn chỉ vào một gian phòng, nói chỗ đó sau này sẽ là tủ quần áo của tôi. Chỗ để quần áo trong tương lai này còn rộng hơn cả căn phòng hiện giờ của tôi nữa.
Từ đó, cuộc sống của tôi bắt đầu bận rộn, có quá nhiều việc phải suy nghĩ, có quá nhiều thứ phải mua sắm, từ đồ đạc tới quần áo, từ địa điểm làm tiệc cưới tới mời bạn bè người thân.
Mẹ tôi đã nhờ người mang đi Hong Kong, mua cho tôi một bộ trang sức bằng vàng của Long Phụng Trình Tường. Bà nói mặc dù nhà họ Vương không thiếu những thứ này, nhưng nếu không có của hồi môn, tôi sẽ phải chịu ấm ức, cứ như tôi là kẻ trèo cao vậy.
Tôi hỏi: “Mẹ, hôn nhân mà trèo cao thì sẽ không hạnh phúc phải không?”
Bà gật đầu, đáp: “Đương nhiên, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài thì vào ngành nào, nghề nào, cũng không được lâu dài, huống hồ là tình yêu của đàn ông.”
Tôi lại hỏi: “Vậy nếu cô gái đó đặc biệt tốt bụng và đáng yêu thì sao?”
Bà nói: “Ồ, thế con thử nói xem, những cô gái bán quần áo ở Ngân Thái, từ tầng hầm tới tầng thượng, có cô nào không hiền lành, tốt bụng, đáng yêu?” Ngân Thái là một khu trung tâm thương mại nổi tiếp của Hàng Châu.
Tôi im lặng.
“Nhưng con không cần phải lo lắng”, mẹ tôi lại hớn hở nói, “con gái à, con đừng quên, con tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng, lại đang làm việc ở Thượng Hải.”
Mễ Đình nghe vậy bèn nói: “Xí, nếu chị ấy xấu xí như Trư Bát Giới thì có học trường đại học nổi tiếng đến mấy cũng vô ích.”
Tôi không nói gì, ngày nào cũng bắt bản thân phải bận rộn, như vậy sẽ không nghĩ tới những chuyện khác được nữa, không nghĩ tới Pakistan, cũng không nghĩ tới anh. Tôi nhìn mình từng bước, từng bước tiến đến hôn nhân, dù hoàn toàn không muốn nhưng chẳng thể làm gì được. Mặc kệ đi, tôi ngây người nghĩ, đằng nào đối với phụ nữ, kết hôn là việc sớm muộn sẽ xảy ra, hơn nữa, Vương Nhuệ là một lựa chọn không tồi, mà thực ra đó là lựa chọn duy nhất mà tôi có.
Một buổi chiều, tôi tới khu Tomson Riviera để giám sát việc sửa nhà, không ngờ lại bắt gặp Laila đi cùng một người đàn ông ở tầng trệt. Người đó có vẻ rất quan tâm tới cô ta, luôn bước sau cô ta nửa bước. Tôi dụi mắt, người đó chẳng phải là Ngô Chung sao?
Tôi vội nấp vào một cây cột, chằm chằm nhìn bọn họ. Ngô Chung mà tôi biết, mỗi lần xuất hiện đều đi đầu, phía sau là một đống thuộc hạ, vệ sĩ, quản lí cấp cao, khí thể đứng trên vạn người không thua kém gì Hassan ở lưu vực Broughton. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ta nho nhã đi sau người khác như vậy, hơn nữa lại là một cô gái.
Bản tin tài chính nói tập đoàn Hoàn Á của Ngô Chung đã thất bại trong mấy cuộc chạy đua giành dự án lớn gần đây, tôi tưởng ông ta đang bận tối tăm mặt mũi chứ, không ngờ lại gặp ở đây, đã thế trông ông ta và Laila rất thân thiết, cứ như thể đã quen nhau lâu lắm rồi.
Chỗ Ngô Chung và Laila đứng là nơi tôi phải đi qua, tôi đành tiếp tục nấp sau cây cột, không lâu sau, Ngô Chung lên xe đi trước. Đợi ông ta đi khuất, tôi bèn nhảy ra khỏi chỗ nấp, gọi Laila.
Laila nhìn thấy tôi nhưng vờ như không nghe thấy, đến khi người đi cùng đứng lại, ra hiệu có người gọi, cô ta mới miễn cưỡng dừng bước, quay lại, mỉm cười chào hỏi: “À, Mễ Lạp, trùng hợp quá, sao cô lại ở đây?” Sau đó, nhìn thấy tập tài liệu trang trí nhà cửa trong tay tôi, cô ta liền hỏi: “Trang trí nhà à? Cô sắp kết hôn ư? Cùng anh Vương phải không?”
Tôi trả lời qua loa: “Ừm.”
“Chúc mừng cô!” Cô ta nói rồi quay đầu định bỏ đi.
Xem ra cô ta không có ý định nói chuyện phiếm với tôi, tôi cũng vậy, chẳng qua là vì có một câu hỏi vướng mắc trong lòng đã lâu, nên tôi mới gọi cô ta. “Có một việc tôi muốn hỏi cô, có thể nói chuyện một lát không?”
“Có chuyện gì thì nói luôn đi.”
Cô ta cao hơn hơn tôi rất nhiều, khi đi lại có thói quen bước những bước dài, khiến cơ thể khẽ khàng lay động, uyển chuyển, duyên dáng vô cùng. Ánh mặt trời đầu hè như dát một lớp bột vàng loá mắt lên người cô ta.
Nói ở đây thì nói ở đây. “Xin hỏi cô đã từng đi Pakistan chưa?”, tôi nói.
Đôi mắt màu xanh xám như mắt mèo nheo lại.
“Từng đi chưa?” Tôi gặng hỏi.
Cô ta hỏi lại: “Tại sao cô muốn biết việc này?”
Tôi im lặng, tại sao muốn biết việc này ư, có lẽ chỉ là muốn xác định mình có phải là kẻ thế thân cho người khác không mà thôi.
Laila nhìn tôi rất lâu, đôi mắt màu xanh xám của cô ta không ngừng chớp chớp trong ánh tà dương. “Thì ra cô không biết…”
“Không biết điều gì?”
“Không biết gì hết. Ngải Mễ Lạp, cô không chỉ không biết gì về tôi, mà còn không biết gì về anh ấy cả.” Câu này của cô ta là một câu khẳng định, chứ không phải là một câu phán vấn.
“Phải, tôi chẳng biết gì cả nên mới tới hỏi cô, cô có phải là Laila, bạn của Hassan Naboo Hardel không?” Tôi không dám dùng từ “vị hôn thê”.
Cô ta phá lên cười, nói: “Ngải Mễ Lạp, cô thật đáng yêu.”
Vờ như không nhận ra giọng điệu giễu cợt của cô ta, tôi chỉ đợi cô ta trả lời.
Cô ta nho nhã phủi gấu váy, sau đó như thể hạ quyết tâm, nói: “Được rồi, nếu cô muốn biết thì hãy đi theo tôi.” Nói rồi, cô ta đi ra khỏi toà nhà.
“Đi đâu?” Tôi đuổi theo, hỏi.
“Bất kể tôi đi đâu, cô đều phải đi theo. Có vấn đề gì không?” Cô ta ngạo mạn hỏi.
Tôi không thèm đáp lời.
Nơi Laila dẫn tôi đến là một hội sở tư nhân nằm trên tầng thượng của một công trình kiến trúc lâu đời trên bến Thượng Hải, nơi mà tôi mới chỉ nhìn thấy trên quảng cáo và các tạp chí. Tôi bám sát Laila, len qua đám đông khách hàng, nghe cô ta dùng các loại ngôn ngữ khác nhau để chào hỏi họ: tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Pháp, thậm chí cả tiếng Hi Lạp. Tất cả các ngôn ngữ, cô ta đều nói rát lưu loát.
Còn nhớ có lần Hassan khen ngợi khả năng học ngoại ngữ của tôi, đến giờ tôi mới hiểu vì sao anh ta lại vui mừng như vậy, thì ra trước kia đã từng có ngọc quý. Tôi thở dài ngán ngẩm.
Laila dẫn tôi đi thẳng vào trong một phòng riêng trang trí rất lịch sự, bình phong trạm trổ, đèn chùm bằng pha lê và cả những con chim hoạ mi lông xanh mỏ đỏ đang nhảy nhót, tạo nên một không gian hoa lệ, xa xỉ.
Sau khi yên vị, câu đầu tiên cô ta nói với tôi là: “Nấm tùng nhung và gan ngỗng ở đây khá ngon, có muốn thử không?”
Tôi nhã nhặn từ chối: “Không cần. Cô bảo có việc…”
Cô ta mỉm cười: “Cô không đói, nhưng tôi đói rồi.” Nói rồi, cô ta giơ tay gọi phục vụ, tôi đành nén lại những lời muốn hỏi.
Thành phố đã lên đèn, trong hội sở, thực khách càng lúc càng nhiều. Dao dĩa của Laila không ngừng tạo ra những tiếng lạch cạch trên chiếc đĩa trắng tinh. Tôi càng lúc càng sốt ruột, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Laila, cô không rỗi hơi tới mức gọi tôi tới để nhìn cô ăn đấy chứ?”
Cô ta ngẩng đầu lên, đôi con người màu xanh xám dưới ánh đèn càng thêm lấp láp, so với nhan sắc của Laila, tôi thật sự quá mờ nhạt. “Mễ Lạp, cô thật thiếu kiên nhẫn, hãy đợi thêm một lát, kịch hay sắp mở màn rồi.” Cô ta từ tốn nói.
“Kịch hay gì?”
Cô ta đặt dao dĩa xuống, thong thả đáp: “Bây giờ mà nói cho cô biết thì sẽ không còn là kịch hay nữa.”
Tôi bực mình, định bỏ đi.
“Có điều, hiện giờ tôi đã no rồi, muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Cô ta lại nói.
Con Mèo Ba Tư này đang muốn đùa giỡn tôi sao. Tôi cố giữ bình tĩnh, hỏi: “Cô là ai?
“Tôi tên là Laila Syer Mufti.:
“Pakistan?”
Cô ta mỉm cười, đáp: “Đương nhiên.” Cả cô ta và Hassan đều rất tự hào về dân tộc và quốc gia của mình. Quả nhiên cô ta chính là Laila, người phụ nữ mà Lâm và Hassan đã phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán để giành về tay mình.
Tôi gắng gượng hỏi tiếp: “Nhưng cô có thẻ xanh của Anh Quốc?”
Laila nhìn tôi, tỏ vẻ buồn cười, đáp: “Phải, tôi có thẻ xanh của Anh Quốc, nhưng là người Pashtun. Từ nhỏ tôi đã quen Lâm.”
Pashtun, bộ tộc lớn nhất của Afghanistan, lớn thứ hai của Pakistan, cũng là bộ tộc của Hassan, bộ tộc dũng mãnh thiện chiến nhất của khu vực Broughton, cũng là bộ tộc có thế lực nhất. Cô ta nói đúng, tôi đoán được tất cả, chỉ là tôi không dám đối diện. Laila còn nói gì nữa những tôi hoàn toàn không nghe thấy, đầu óc trống rỗng. Bọn họ từ nhỏ đã ở bên nhau, thì ra là vậy.
“Nghe nói Khổng tước lam tím đang ở chỗ cô?”
Tôi ngỡ ngàng nhìn cô ta.
“Đó là thánh bảo của bộ tộc Pashtun chúng tôi, hi vọng cô có thể nhanh chóng trả lại.”
Ngay cả việc Khổng tước lam tím đang ở chỗ tôi cô ta cũng biết. Ai đã nói cho cô ta biết? Hassan? Hay là Lâm?
Tôi thẫn thờ đáp: “Được.”
“Khi nào?” Cô ta hỏi dồn.
“Lần tới sang Pakistan, tôi sẽ trả lại cho Hassan.”
“Khi nào?”
“Chắc sẽ sớm thôi.”
Tôi nhớ Hassan có một quán ăn ở khu chợ Changga, tôi có thể mang tới đó.
“Cô đi Pakistan là vì đã hứa xây một ngôi trường cho thôn Gama sao?”
Tôi nghi hoặc hỏi lại: “Sao cô biết việc này?”
Laila không trả lời mà cười rất tươi, quay người chỉ về một hướng, nói: “À, kịch hay bắt đầu rồi.” Cùng lúc đó, tại hướng mà cô ta chỉ vang lên những tiếng loảng xoảng của đồ sứ rơi vỡ, tôi cũng nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy Ngô Chung.
Khắp đầu và mặt Ngô Chung dính đầy nước canh, có người đã cầm cả bát canh đổ xuống đầu ông ta. Người làm việc này là một người phụ nữ trẻ, cô ta đang muốn len qua người thanh niên đứng chặn trước mặt Ngô Chung, dùng những ngọn tay ngọc ngà cào vào mặt ông ta, trên gương mặt diễm lệ là cơn giận ngút trời, gương mặt đó nhìn thoáng qua có tới sáu, bảy phần giống tôi.
Alice!
Tôi từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào người thanh niên đứng trước mặt Ngô Chung, Alice hùng hổ quay người cầm lấy chai rượu trên bàn, định ném vào người Ngô Chung, may mà người thanh niên kia nhanh tay giật lại được. Tôi nhìn khuôn mặt hơi nghiêng của anh ta, biểu cảm khinh bỉ này giống hệ như vẻ mặt khi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau trên núi tuyết.
Trước mắt tôi tối sầm lại, đầu gối bất giác run rẩy, phải bám vào tường mới không bị ngã. Laila ở bên cạnh thong thả nói: “Ngải Mễ Lạp, cô cảm thấy Ngô Chung có thể đồng ý cho chị gái của người tình và con trai mình ở bên nhau không?”
Hít một hơi thật sâu để ổn định tâm trạng, sau đó tôi lao về phía Alice đang lảo đảo chực ngã, đang cô độc không nơi nương tựa trước những người phục vụ, thực khách và bố con nhà họ Ngô lạnh lùng kia. Nhưng không một ai biết, đoạn đường chỉ dài bằng vài bước chân này, tôi như thể bước đi trên cây cầu băng bị gãy giữa mùa đông, lạnh giá đến thấu xương.
Thấy bất ngờ có người chạy lại đỡ và gọi tên mình, Alice bàng hoàng quay đầu lại, mascara nhoè nhoẹt dưới mí mắt, khắp mặt đầm đìa nước mắt và mồ hôi, cảm giác bơ vơ, đáng thương vô cùng.
Tôi ôm con bé vào lòng, an ủi: “Không sao. Nào, chúng ta về nhà thôi.” Thị phu, đúng sai, tôi không cần biết, tôi chỉ biết dù thế nào, chúng tôi vẫn là chị em.
Alice nức nở trong lòng tôi. Lúc này, tim tôi cũng đang thắt lại, gào thét và rơi lệ, nhưng muốn khóc cũng phải đợi về nhà đóng cửa lại rồi khóc. Tôi dẫn Alice đi ra. Bỗng một bóng đen chắn trước mặt tôi, tôi dịch sang bên cạnh, anh ta chặn lại, tôi dịch tiếp, anh ta giơ tay kéo, “Mễ Lạp!” Người đó lo lắng gọi tên tôi.
Tôi ngước mắt lên, nói: “Xin tránh đường, cậu Hai.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt hoảng loạn như van nài, gương mặt này ngay cả trong tình huống này, vẫn khiến cho người ra hồn xiêu phách lạc.
Vùng khỏi bàn tay của anh, tôi khẽ nói: “Tôi thật ngu ngốc.”
Lâm lắc đầu: “Không, không phải như thế.”
“Không phải như thế thì là thế nào, thưa anh Ngô Thượng Lâm, cậu Hai nhà họ Ngô?”
“Em nghe anh giải thích đã, Lạp Nhi!”
Tôi thét lên: “Đừng gọi tôi là Lạp Nhi”
Bàn tay anh cứng đờ giữa không trung, khuôn mặt tái mét, còn Alive thì run rẩy trong lòng tôi. Tôi tức giận quay lại, nói với Ngô Chung: “Đây chính là ló do ông cho người theo dõi tôi và cử tôi đi Pakistan sao? Đáng lẽ người gặp nguy hiểm không phải tôi mà là cô ấy, đúng không?”
Thái độ của Ngô Chung sâu xa khó đoán.
“Là ai muốn làm khó cô ấy, vợ ông ư?” Tôi cười khẩy. “Nếu như ông đã không làm được, tại sao còn chọc giận bà ta? Đẩy người phụ nữ của mình ra tiền tuyến để hi sinh, ông giỏi thật đấy, ông chủ Ngô! Nhưng sao ông không nghĩ đến việc cô ấy ít hơn ông nhiều tuổi như vậy, ông không biết xấu hổ sao?” Giọng nói của tôi trở nên vừa sắc nhọn vừa cay nghiệt,
Ngô Chung không nói gì, tuy nhiên lại có một giọng nói vang lên đầy khiêu khích: “Ngải Mễ Lạp, cô cũng nhiều tuổi hơn một người nào đó rất nhiều. Trước khi nói câu này, hãy nghĩ tới bản thân mình, cô thì sao, cô có thấy xấu hổ không?” Là Laila, không biết cô ta đã đứng bên cạnh Ngô Chung từ khi nào. Cô ta, Ngô Chung và Lâm, bọn họ đang đứng cùng nhau, là người một nhà. Còn tôi và Alice, chúng tôi chính là người ngoài.
Tôi giễu lại: “Phải, tôi nhiều tuổi hơn anh ta, thế mà anh ta còn muốn theo đuổi tôi, từ Pakistan đuổi theo tới Trung Quốc. Chà chà, chắc hẳn là vì anh ta không còn chút hứng thú nào đối với cơ thể cũng như linh hồn của cô” Tôi vốn không phải là kẻ mồm miệng sắc sản, ngoại trừ những lúc lại bị chọc giận.
“Xoẹt…” Một vật màu đen đột nhiên vung lên, một con dao găm mỏng dính phóng thẳng về phía tôi. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu tôi hiện lên hai suy nghĩ rất nực cười: cô gái này đúng là kẻ ngang tàng của bộ tộc Pashtun và con dao găm này có phải là Skija không? Chẳng lẽ cũng là Hassan tặng cô ta?
Con dao găm bị Lâm chặn lại, rơi xuống đấy. Laila đanh mặt quát: “Ngô Thượng Lâm, anh có ý gì?”
Lâm đứng chắn trước mặt tôi, hỏi lại: “Em dẫn Mễ Lạp tới chỗ này là có ý gì?” Sắc mặt anh ta sa sầm, đó là điềm báo cơn thịnh nộ sắp ập đến.
“Anh còn gọi cô ta là Mễ Lạp nữa cơ à?” Giọng Laila đầy vẻ hằn học, có thể nghe thấy cả tiếng hai hàm răng cô ta nghiền vào nhau. Nhưng bất luận thế nào, Lâm vẫn là của cô ta. Nhân lúc lộn xộn, tôi dìu Alice chạy ra ngoài. Lâm vội quay người kéo tôi lại, nhưng lại bị Laila ngăn cản.
“Buông ra!” Sau lưng tôi vang lên tiếng nói cực kì lạnh lùng của Lâm.
“Không!” Đây là giọng nói khàn khàn của Laila.
Chà, một mĩ nhân sao lại rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay chứ? Sau đó xảy ra chuyện gì, tôi không biết, chỉ cảm thấy hỗn loạn, lẫn trong đó là tiếng gọi của Lâm. Tôi không quay đầu lại, đưa Alice chạy thẳng ra khỏi hội sở.
Tối hôm đó, tôi không quay về căn hộ ở đường Giang tôi, hai chị em đều mệt rã rời, tôi đưa Alice về khách sạn, Alice luôn miệng kêu đau đầu, nằm co quắp trên giường, tôi chỉ có thể ở lại chăm sóc cho con bé. Hoá ra nó đã về nước được một thời gian rồi, nhưng vẫn chưa về Hàng Châu.
Khi Alice chưa về nước, tôi có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi con bé vì sao lại đi Pakistan, có quan hệ gì với Muri, rồi sao lại rời khỏi Changga, chưa hết, vì sao Muri lại cung kính với Lâm như vậy…Câu hỏi cuối cùng, tôi đã biết câu trả lời, nhưng những điều còn lại, hiện giờ tôi cũng không muốn biết nữa.
Tuy nhiên, sau khi đã ngủ một giấc dài, Alice lại mở lời trước: “Ngải Mễ Lạp, chẳng phải chị muốn biết tại sao em lại đi Pakistan sao?”
Tôi nhìn chằm chằm về phía cầu vượt Diên An ngoài cửa sổ, đèn xe nổi lê, lao vun vút tạo thành một đường sáng rực rỡ, nổi bật trên những công trình kiến trúc cổ kính. Đây là một trong những cảnh quan nổi tiếng nhất của bến Thượng Hải, nhưng trong mắt tôi bây giờ, lại hiện lên một thôn làng nhỏ bé, xinh đẹp ở độ cao ba nhìn năm trăm mét so với mực nước biển, trời xanh núi tuyết, Gama. Nếu không phải do Gama ở nơi biệt lập với thế giới, không phải do cơ duyên trùng hợp, kiếp này, tôi và Lâm sẽ không thể nào gặp nhau,
Alice ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: “Em đi Pakistan để tìm vợ của Ngô Chung, để đối chất với bà ta, bảo bà ta đừng bám lấy Ngô Chung nữa.” Ngừng lại giây lát, nó khẽ nói, ánh mắt thẫn thờ: “Em tưởng người ông ta yêu là em.”
Vợ của Ngô Chung chính là mẹ của Lâm, ngực tôi đột nhiên đau nhói. Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tôi tự nhủ: “Ngải Mễ Lạp, Laila nói đúng, không có ông bố bà mẹ nào lại cho phép con trai mình và chị gái của người tình ở bên nhau. Đằng nào mày cũng sắp kết hôn rồi, hãy quên anh đi, quên Pakistan đi, quên tất cả đi. Mày có thể làm được. Nào, hãy ưỡn ngực mà sống tiếp.”
“Vợ của Ngô Chung là một kẻ tàn phế, bị thọt một chân.” Khoé môi của Alive hiện lên nụ cười lạnh lùng, nổi bật trên gương mặt trắng bệch, trông càng yếu ớt và tàn nhẫn.
Tôi nhíu mày. Thọt chân ư? Hình như tôi đã từng nhìn thấy một người phụ nữ bị thọt chân ở đâu đó rồi.
“Em tưởng Ngô Chung chỉ vì thương hai nên mới ở cùng người đàn bà đó bao nhiêu năm như vậy. Em chỉ muốn đi tìm bà ta để đích thân nói cho bà ta biết người Ngô Chung yêu là em.” Nói tới đây, nó dừng lại, giấy lát sau thì nghiến răng, hằn học nói: “Mất bao công sức, hoá ra em chỉ là một món đồ chơi.”
Tính cách của hai chị em tôi khác nhau môt trời một vực, tôi thù do dự thiếu quyết đoán, không bị dồn vào đường cùng rất ít khi phản kháng, còn Alice thì lại rất quyết đoán, dứt khoát, đã quyết làm gì là không ai có thể ngăn cản được. Tuy nhiên, chúng tôi có một điểm chung, đó là dám làm dám chịu, không bao giờ giả tạo, dối trá.
“Vợ của Ngô Chung sao lại ở Pakistan?” Cuối cùng, tôi cũng không kìm được sự tò mò của mình.
“Bà ta vốn là người Pakistan. Lĩnh vực kinh doanh lớn nhất của tập đoàn Hoàn Á là công nghiệp quân sự, bất động sản, tài chính, đầu tư, chẳng qua chỉ là những lá bài che mắt thiên hạ.Hiện giờ, nơi có nhu cầi về vũ khí lớn nhất thế giới chính là Trung Á.”
Trung Á, nói chính xác hơn là hai bên đèo Khyber. Giới truyền thông đã gọi khi vực đó bằng một cái tên đầu tính hình tượng: “Thùng thuốc nổ Khyber.”
“Công nghiệp quân sự chính là súng ống, đạn dược ư?” Tôi hỏi lại.
Alice kinh ngạc: “Chị không biết tập đoàn Hoàn Á chỉ là một cái vỏ bọc thôi ư?”
Tôi im lặng không đáp. Ít nhất Laila đã nói đúng một điều, những hiểu biết của tôi về Lâm thực sự ít ỏi đến đáng thương.
“Lâm…ý chị là Ngô Chung sản xuất vũ khí đạn dược sao?”
“Không phải vũ khí đạn dược mà là công nghiệp quân sự.” Alice đính chính.
Tôi tưởng vũ khí, đạn dược chính là công nghiệp quân sự, là ngành nghề quốc gia, nhưng ai biết được, thế giới này chưa từng bình yên. Súng đạn của Nga sản xuất ở Libya, chiến đấu cơ của Mỹ, xuất hiện ở Syria, và cả tên lửa đạn đạo của Trung Quốc nữa, khi Iran, Iraq nổ ra chiến tranh, hại bên đều sử dụng tên lửa đạn đạo. Đây là lĩnh vực kiếm tiền tốt nhất trên thế giới, nhưng lại rất xa vời đối với thường dân như tôi.
“Công nghiệp vũ khí là lĩnh vực kinh doanh lâu đời của nhà họ. Ngải Mễ Lạo, chị thử nói xem Lâm của chị làm nghề gì?” Alice bắt đầu mất kiên nhẫn, hỏi dồn. Tôi im thin thít, sực nhớ Lâm từng nói Rajput có tiền nhưng không có vũ khi, cho nên mới bị tận diệt/
Tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh, rã rời, đầu óc váng vất, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Vậy em có tìm được bà ta không?” Tôi thực sự không thể bắt chước Alice, gọi mẹ của Lâm là “người đàn bà đó” được.
“Không, nhìn thấy chị, em đã biết mình bị theo dõi, cho nên đã nhanh chóng rời khỏi đó. Nhưng tháng trước em đã gặp ở London.”
Tôi đang muốn hỏi bị theo dõi nghĩa là sao, nghe thấy vế sau, bất giác kinh ngạc. Alice cười khổ, nói: “Không phải em tìm đến bà ta mà là người đàn bà đó tìm đến em.”
“Bà ta chủ động tìm em?” Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh một người phụ nữ mặc Burqa, tuy bị thọt chân nhưng vẫn toán ra khí chất cao quý. Tôi nhớ đã gặp bà ta ở đâu rồi, kĩ viện của Changga! Lạy đức Allah!
“Bà ta tìm em, nói rằng chỉ cần Ngô Chung đề nghị li hôn, bà ta nhất định sẽ đồng ý.”
Tôi ngây người nhìn Alice, đây chính là nguyên nhân dẫn đến cảnh tượng ngày hôm nay ở hội sở sao?
Cuối cùng, Alice cũng không kìm được nữa, oà lên khóc.
Sau vài ngày ở lại khách sạn, Alice quyết định về Hàng Châu. Tôi không biết con bé có dự định gì cho tương lai, nhưng cũng không quá lo lắng, con bé này rất ương bướng, không dễ chịu thua, bất luận ở đâu, bất luận vấp ngã thê thảm thế nào, nó nhất định sẽ đứng lên, sống thật tốt, chỉ cần không gặp phải loại người như Ngô Chung. Những người đàn ông đã có vợ, đối với tất cả phụ nữ, đều là những con đường không lối thoát.
Trước khi chia tay, Alice hỏi tôi: “Chuyện của chị là Lâm, chị định thế nào?”
Tôi đánh trống lảng: “Chị và Lâm thì có chuyện gì chứ?”
“Thôi đi, Ngải Mễ Lạp! Lúc ở Pakistan, em đã biết anh ta thích chị rồi.”
Giây lát sau, tôi hỏi: “Lâm đi Pakistan chỉ là để ngăn cản em ư?”
Alice quay sang nhìn tôi, bóng của chúng tôi in lên tấm cửa kính, gương mặt tương đồng, dáng vóc tương đồng, thậm chí cách mím môi cũng giống nhau, cho nên lần đầu gặp tôi, Lâm mới có thái độ khinh thường như thế. Anh tưởng tôi là Alice.
“Tên tiểu tử đó đang đi một nước cờ rất lớn, cụ thể là gì em không biết, nhưng có thể khẳng định là vì bộ tộc của anh ta.”
Bộ tộc của anh, Rajput.
“Ngải Mễ Lạp, Ngô Thượng Lâm không trong sáng lương thiện như vẻ bề ngoài của anh ta đâu. Khi mới mười tám tuổi, anh ta đã thực hiện trót lọt vụ buôn bán vũ khí đầu tiên, cùng lúc bán một loại tên lửa đạn đạo nào đó cho cả hai bên, hơn nữa, anh ta còn sắp xếp để đại diện hai bên đối đầu trong cùng một khách sạn.”
Tôi ngỡ ngàng nhìn Alice, tên lửa đạn đạo sao?
Alice cười khẩy, nói: “Chị cứ hỏi tất cả các thủ lĩnh quân du kích, phiến quân, độc tài ở Trung Á mà xem, ai không biết danh tiếng cậu Hai nhà họ Ngô chứ?”
Thiên hạ có ai không biêt vua? Chỉ có kẻ ngốc như tôi là không biết.
“Em không biết hai người đã tiến triển đến mức độ nào. Em chỉ muốn hỏi, chị có thể cắt đứt mọi mối liên hệ với người đàn ông đó không?”
“Chị sắp kết hôn rồi.”
Alice cười khẩy: “Lấy cái anh chàng họ Vương bụng to như bà bầu năm tháng đó hả?”
Không thể trách cô ấy phũ miệng, vì ngoại hình của Vương Nhuệ thực sự chỉ được đến như vậy, nhưng anh ta nguyện cho tôi một cuộc sống yên ổn.
“Loại người đó có gì tốt chứ? Ngoài việc anh ta là người đàn ông vừa đủ tiêu chuẩn để kết hôn.” Alice chán nản hỏi.
Tôi cười ngượng, chua chát nói: “Nếu không cón có thể thế nào nữa?”
“Cũng phải, người như anh Vương, mặc dù bỏ thì thương vương thì tội, nhưng đằng nào chị cũng không thể ở bên Lâm được. Những thứ chị có, Laila đều có, còn thứ chị không có mà cô ta có chính là sự hỗ trợ đắc lực của gia tộc Mufti. Ngải Mễ Lạp, chị không thắng được đâu.”
“Gia tộc Mufti?”
Alice liếc xéo tôi, lên giọng: “Ngải Mễ Lạp, chị đừng có nói với em là chị không biết sở dĩ nhà họ Ngô có thể làm mưa làm gió ở Pakistan là nhờ có gia tộc của Laila làm chỗ dựa nhé?”
Tôi thực sự không biết.
“Thế giới hiện nay có mười khu vực chiến sự, đứng đầu là khu vực Trung Á. Sáu mươi lăm phần trăm số lượng vũ khí của Trung Á do ai cung cấp, chị có biết không?”
Tôi kinh ngạc, thực sự không tưởng tượng nổi, người bị tôi gọi là “em Lâm” hoá ra là nhân vật sừng sỏ có thể hô mưa gọi gió đến vậy.
“Công nghiệp quân sự và vũ khí đạn dược có gì khác nhau?”
“Công nghiệp quân sự là bản thân mình có nhà máy sản xuất, còn vũ khí đạn dược là chỉ những người môi giới.” Sau khi giải thích một cách đơn giản, Alice vỗ vai tôi đầy vẻ thông cảm, nói: “Ngải Mễ Lạp, không phải chị đang tranh giành một người đàn ông với một người phụ nữa khác, mà là đang chống lại Laila và gia tộc của cô ta. Chị sẽ chết rất thảm.”
Hiện giờ tôi đã rất thảm rồi.
Đây hình như là những biến động của thế kỉ trước rồi. Lâm từng nói sở dĩ gia tọc Rajput bị diệt chủng, bị đuổi khỏi vùng đất nơi mình đã sinh ra và định cư là vì họ có tiền nhưng không có sức chiến đấu, đây là lí do gia tộc họ Ngô phải theo ngành công nghiệp quân sự sao?
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, cứ tưởng Lâm không muốn ở cạnh tôi là vì tôi quá tầm thường, giờ mới biết hoá ra không đơn giản chì là vấn đề xứng hay không xứng, mà vì chúng tôi hoàn toàn không sống trong cùng một thế giới.
“Chúc chị may mắn, Ngải Mễ Lạp.” Khi chia tay, Alice đã nói như vậy.
“Chị cũng chúc em may mắn.” Tôi hạ giọng nói. Tôi vốn không tin trên đời này có thần thánh, sau khi đi Pakistan, tôi lại hi vọng là có. Trên có thần linh, dưới có địa ngục, bất luận khổ nạn thế nào cũng có Thánh Allah che chở, thật là tốt biết bao.
Tàu hoả từ từ rời ga, bóng dáng của Alice dần biến mất.
Sau khi Alice đi rồi, tôi đứng trên sân ga rất lâu, điện thoại trong túi không ngừng đổ chuông, cuối cùng thì tắt ngấm do hết pin. Sau hôm đến hội sở, tôi còn chưa kịp xin nghỉ, Hồ Hiểu Ann đã gọi điện tới, không ngừng rào trước đón sau, hỏi tôi đang ở đâu, khi nào về, úp úp mở mở đầy thâm ý, khiến tôi đành phải nói thằng: “Sếp, hãy cho tôi nghỉ vài ngày, khi về, tôi nhất định sẽ giải thích rõ với chị.” Chị ta lập tức im miệng. Thực ra, tôi đã sớm biết công việc này là Lâm thu xếp giúp tôi, nếu không sao có thể trùng hợp như vậy, không thân không quen mà chị ta lại giúp đỡ nhiệt tình như thế. Hồ Hiểu Ân để lộ rất nhiều sơ hở, chỉ có điều tôi không nhận ra mà thôi.
Tôi tưởng bản thân mình vĩ đại lắm, bất luận kết cục thế nào, trong tim người đó, tôi vẫn đặc biệt và toả sáng, ai ngờ hoá ra chỉ là một sự tồn tại nhỏ nhoi. Tình cờ gặp trên núi tuyết cái gì chứ, về cơ bản, anh chỉ đi ngăn cản tình nhân của cha gặp mẹ mình thôi, còn tôi lại là chị gái của cô tình nhân đó, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy loạn cào cào lên rồi, chưa nói tới những trách nhiệm mà anh phải gánh vác.
Công nghiệp quân sự. Trời ạ!
Tôi tự nhủ: “Ngải Mễ Lạp, cứ cho là mày mặt dày mày dạn bám lấy anh ấy, thế mày có biết sự khác nhau giữa đạn đại bác và đạn Dumdums không? Mày có biết mười khi vực chiến sự lớn nhất thế giới ở những đâu không? Chút hiểu biết ít ỏi đến đáng thương của mày về thế giới thứ ba cũng chỉ đến từ CCTV thôi. Cứ cho là mày chẳng cần biết đến những thứ đó, chỉ ở nhà đợi anh quay về, trái tím mày liệu có chịu nổi không?”
Không chịu nổi, tôi không làm được, cho nên bất luận xét ở phương diện nào, tôi và Lâm đều không thể đến với nhau. Điều đầu tiên Lâm dạy tôi khi ở thôn Gama chính là: Trước khi chịu tráchh nhiệm, cần phải biết khả năng của mình. Tình yêu chẳng phải cũng thế sao? Tôi không đủ khả năng đứng bên cạnh anh.
Mấy ngày qua, Vương Nhuệ gọi điện đến vô số lần, tôi chẳng còn hơi sức đâu bận tâm tới anh ta, biết nói chuyện gì đây? Những việc có liên quan tới thế giới đó, không thể chỉ vài ba cậy là có thể nói rõ được. Tôi như một cái xác không hồn, lết về đường Giang Tô. Cây hoè trong sân đã trổ đầy lá xanh mướt, đây là mùa đẹp nhất của Thượng Hải, đi tới đâu cũng thấy không khí thơm mát, đặc biệt là buổi tối.
Tôi bước lên cầu thang, cửa tầng bốn khép hờ, tôi coi như không nhìn thấy, lặng lẽ đi qua. Nhưng vừa quay người đi được vài bước, tôi đã cảm thấy có người xuất hiện sau lưng. Không cần quay lại cũng biết là không ổn, tôi ba chân bốn cẳng chạy lên tầng năm, nhưng có nhanh đến mấy cũng không sánh được với đôi chân dài của anh. Vừa bước vào nhà, Lâm đã giơ tay chặn cửa lại.
“Mễ Lạp!”
Tôi không nói không rằng, quay lại đẩy anh ra. Lúc đầu, anh còn nhẫn nhịn, nhưng khi thấy tôi dồn toàn bộ sức lực để trốn tránh, anh phải quát lên: “Ngải Mễ Lạp, em tránh mặt anh là vì sốt ruột muốn kết hôn với Vương Nhuệ phải không?”
Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, Lâm thừa dịp chen người vào, sau đó khép cửa lại, tiếp tục mỉa mai: “Em muốn kết hôn đến vậy sao? Sợ không có ai lấy sao?”
Tôi tưởng muộn thế này anh còn chạy đến tìm là muốn giải thích về cảnh tưởng nực cười ở hội sở, hoặc chí ít…Chí ít gì tôi cũng không biết nữa, nhưng dù sao cũng không phải thế này. Bị anh chèn ép tới mức phải lùi lại, sơ ý va vào chiếc bàn phía sau, tôi liền tức tối cự lại: “Cậu Hai, tôi kết hôn hay không liên quan gì đến anh?”
Thấy tôi loạng choạng, Lâm định đưa tay ra đỡ, nhưng nghe thấy câu này, anh lại túm chặt lấy tay tôi, tư thế như chim ưng bắt gà con vậy. Anh hằm hè nói: “Phải, đúng là không liên quan gì đến anh. Ở Pakistan thì là Hassan, ở đây thì là Vương Nhuệ, em muốn lấy chồng đến thế sao? Ngải Mễ Lạp, tóm được gã nào là em lấy gã đó luôn hả?”
Tôi phá lên cười một cách chua xót. “Phải, tôi sốt ruột muốn lấy chồng đấy, gặp ai tôi cũng muốn lấy đấy, thì sao? Ít nhất tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy anh.”
Anh mỉa mai: “Đúng vậy, em chưa từng nghĩ sẽ lấy anh. Vậy anh Vương đó có biết em đã lột hết quần áo, chủ động lao vào anh không?”
Câu này như một mũi tên xuyên thằng vào tim tôi. Tôi không kịp nghĩ ngợi gì, vung tay tát một cái trời giáng vào mặt anh. Chắc Lâm cũng biết mình đã lỡ lời nên không hề né tránh. Trên gương mặt tuấn tú, phút chốc hằn lên năm vết ngón tay.
Nước mắt trào ra, tôi chỉ ra cửa, quát: “Cút!” Sự vất cả của cuộc sống, sự cô độc không biết chia sẻ cùng ai, những tháng ngày vì nhớ anh mà trằn trọc không ngủ, và cả sự tự ti khi đối diện với Laila…tất cả những nỗi niềm dồn nén trong lòng, cuối cùng đã vỡ bờ.
Lâm tiến đến, áy náy nói: “Lạp Nhi, anh…”
Tôi ném chiếc cốc trên bàn về phía anh, đồng thời vung tay vung chân đấm đá loạn xạ, vừa khóc vừa gào: “Cút, cút đi!”
Chiếc cốc vỡ vụn, những mảnh sứ nhỏ li ti bám trên người anh. Hôm nay, anh mặc một chiếc áo phông mỏng, trong lúc đấm đá loạn xạ, tôi đã vô tình cào rách cánh tay anh. Lâm vừa chống đỡ vừa lùi vào trong phòng, hốt hoảng nói: “Dừng tay! Em…em điên rồi à? Có nghe thấy không hả? Còn đánh…đánh nữa, anh sẽ không khách khí đâu!”
“Đã bao giờ anh khách khí với tôi chưa? Ngay từ đầu, anh đã bắt nạt tôi, anh tưởng tôi là Alice phải không? Còn sau đó…sau đó, anh lại coi tôi là Laila, anh coi tôi là kẻ thế thân của Laila!”
“Kẻ thế thân của Laila? Em nghĩ lung tung cái gì vậy?” Anh kinh ngạc hỏi.
“Tôi nghĩ lung tung ư? Tôi nhiều tuổi hơn anh, lại không xinh đẹp bằng Laila, nếu không coi tôi là thế thân của cô ta, sao anh lại làm những việc đó với tôi rồi bỏ rơi tôi, không quan tâm đến tôi? Anh coi tôi là cái gì hả?”
“Anh không quan tâm tới em khi nào chứ?” Anh…”
Tôi tức đến mức run người, cắt lời anh: “Phải, anh vẫn quan tâm tới tôi. Công việc ở chỗ Hồ Hiểu Ân chứ gì, ngay ngày mai, tôi sẽ xin thôi việc! Nhưng Ngô Thượng Lâm, anh đã có bạn gái rồi, trên lưng anh còn cả trách nhiệm nặng nề như thế, nếu đã không thể ở bên tôi, sao còn tới làm khổ tôi?”
Thực ra, ngay từ đầu tôi đã biết, một người như anh không thể nào không có bạn gái. Nhưng biết rõ là không thể, biết rõ là sẽ thảm bại, vậy mà tôi vẫn bất chấp tất cả, lao đầu vào lửa. Ngải Mễ Lạp, người phụ nữ ngu xuẩn nhất trên thế giới chính là mày đấy!”
Lâm túm chặt lấy hai tay tôi, nghiêm nghị nói: “Nhưng anh không làm được. Anh cũng không biết phải làm như thế nào.” Giọng anh như lời thầm thì đầy kìm nén.
Tôi tức điên người trước câu này của anh. Những giọt nước mắt căm phẫn lã chã chảy xuống cằm, xuống cổ. “Anh không biết sao? Anh không biết, tại sao còn nói thích tôi? Thích tôi sao còn suốt ngày cùng Laila lượn lờ trước mặt tôi? Thích cái gì chứ?Nếu thích, sao anh còn đối xử với tôi như thế? Anh tưởng những lời anh và Hassan nói với nhau hôm đó, tôi không nghe thấy sao? Anh ta hỏi anh Laila sẽ nghĩ thế nào khi thấy anh đi cùng tôi, cô ta bỏ trốn, phản bội Hassan là vì ai, bản thân anh phải biết chứ!”
Tôi gần như mất hết bình tĩnh, tuôn ra một tràng những lời trách cứ. Đây là lần đầu tiên tôi tức giận như vậy trước mặt Lâm, ngay đến tôi cũng phải giật mình bởi cơn giận này. Từ nhỏ đến lớn, ai cũng coi tôi là hồ ly tinh hại người, tiếp xúc rồi mới biết tôi là kẻ tẻ nhạt, vô vị đến mức nào, tính cách yếu đuối, cuộc sống tầm thường, chẳng có gì ngoài gương mặt trông tạm được. Tôi không có nhiều bạn bè, thầy không yêu bạn không mến, làm gì cũng thận trọng, suy trước tính sau, người nào đối xử tốt với tôi, tôi sẽ ra sức báo đáo, dù bị hiểu lầm, bị tổn thương, cũng chỉ biết im lặng chịu đựng. Nhưng lần này, tôi không chịu nổi nữa, tôi đã bị tổn thương quá sâu sắc, nên tôi đã phản kháng.
“Được, không biết cũng chẳng sao, đằng nào tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa. Anh đi đi, đi ngay bây giờ.” Tôi dứt khoát nói.
Anh kéo tôi vào lòng, thì thầm: “Lạp Nhi…”
“Đừng gọi tôi như vậy!” Tôi gào lên, đẩy mạnh anh ra. Lâm không kịp đề phòng, đập người vào cửa. Anh tức giận, quát: “Dừng tay, Ngải Mễ Lạp…Ui da!” Tôi vừa mới vung tay lên, đã bị anh túm chặt, bẻ quặt ra sau lưng, khiến tôi không thể cử động, áp sát vào người anh.
Đang lúc lửa giận phùng phùng, tôi ngẩng đầu lên gào: “Anh bắt nạt tôi, anh chỉ muốn đùa giỡn tôi chứ gì! Ngô Thượng Lâm, anh là thằng khốn nạn!” Vừa khóc tôi vừa co đầu gối lên. Lâm vội vã nghiêng người tránh, cú lên gối này không trúng chỗ hiểm nhưng lại khiến anh sợ tái mặt.
Không thèm khách khí nữa, anh đẩy tôi xuống chiếc xô pha duy nhất trong phòng, không đợi tôi giãy giữa đứng dậy, đã đè lên người tôi. Tay toi bị anh ta giữ chặt trên đỉnh đầu, cả người không sao nhúc nhích.
“Ngải Mễ Lạp, em muốn anh tuyệt tự à?”
“Đằng nào cũng không phải con của tôi!”
Câu nói này khiến ánh mắt đầy lửa giận của Lâm đột nhiên tối sầm lại, hình như anh thấy buồn cười, khoé miệng nhẽ nhếch lên, run rẩy.
Tôi vặn vẹo, nói: “Buông tôi ra!”
Anh bướng bỉnh đáp: “Còn lâu!”
Ngoài cửa có tiếng động nhỏ, chắc là hàng xóm nghe thấy cuộc cãi vã, thò đầu vào xem. Cánh cưa khẽ hé ra, giây lát sau lại khép chặt. Lâm không thèm bận tâm đến chuyện đó. Lúc này, toàn thân tôi đã bị anh khống chế, muốn chửi tiếp nhưng nhìn gương mặt của anh gần trong gang tấc, tôi lại không thể thốt nên lời, chỉ còn một cách là khóc. Tôi ngoảnh đầu đi, mới đầu còn kìm nén, chỉ thút thút, chẳng bao lâu sau, từ thút thít đã thành oà lên nức nở. Chưa bao giờ tôi thấy ấm ức và tủi thân như lúc này, bao năm sống khổ sống sở, giờ lại phải dàng dụm tiền xây trường học cho thôn Ga,â, và quan trọng nhất là, chuyện tình cảm đều như nước chảy qua cầu, chưa có ai thực sự yêu tôi cả.
Nước mắt, nước mũi chảy tùm lum, làm ướt cả ngựa áo của Lâm. Ban đầu, anh chỉ im lặng nhìn tôi, nhưng sau đó, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi, nụ hôn chỉ nhẹ như một ảo giác. Anh cất tiếng đầy xót xa: “Trông em khóc cứ như một con búp bê xấu xí vậy.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi đốp lại: “Anh mới là con búp bê xấu xí ấy! Anh đang bắt nạt em.”
“Anh sẽ không bao giờ bắt nạt em, không bao giờ.” Hơi thở ấm nóng phải vào tai, khiến cả người tôi như tê dại.
Tôi quay đầu lảng tránh sự thân mật này nhưng vô ích, anh ở quá gần. Sự nhớ những gì Laila đã nói, tôi vội hỏi: “Lailai nói anh và cô ta là thanh mai trúc mã.”
“Vậy thì đã sao? Những người lớn lên cùng nhau nhiều lắm, anh chưa bao giờ chạm vào người cô ấy.:
“Cái gì…cái gì mà chạm vào cô ấy?” Cách nói mờ ám của anh khiến tôi bối rối, lắp bắp hỏi.
“Ừm, như thế này này.”
Nói rồi, anh hôn tôi, chặn đứng những lời tôi muốn nói. Tôi kinh ngạc đến mức mấy giây sau mới có ý thức phản kháng, nhưng Lâm đang hoàn toàn chiếm ưu thế, tôi không trốn đi đâu được. Toàn thân sởn gai ốc, tôi gắng sức đẩy anh ra, gào lên: “Anh làm gì vậy?”
Một lần nữa, lời nói của tôi bị chặn lại. Tôi như rơi vào khoảng không mơ hồ, lần trước là anh nhận nhầm người, còn lần này thì sao? Tôi giãy giụa nhằm thoát khỏi nụ hôn cuồng bạo và hoang dại của anh, nhưng cả người tôi đã bị ôm chặt cứng. Trên gường mặt tuấn tú của anh chỉ còn sự mê đắm, tôi thậm chí còn cảm nhận được cả có thể rắn chắc của anh.
Tôi nghe thấy tiếng tim đập thình thích như trống đánh, không biết là của Lâm hay của tôi, nhưng bất luận là của ai, mỗi nhịp đập đó đều khiến chân tay tôi mềm nhũn, hơi thở gấp gáp. Tôi đúng là một kẻ yếu đuối đến đáng thương, chỉ một nụ hôn nhỏ nhoi cũng đủ khiến tôi quên hết thế giới bên ngoài và chìm đằm trong thế giới của anh.
Rất lâu, rất lâu sau, khi tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc thở hổn hển, Lâm mới buông tôi ra: “Em yêu anh.” Anh nói với giọng chắc nịch.
Tôi quay mặt đi, phải, tôi yêu anh, nhưng như thế thì có ích gì?
“Lại khóc sao?” Anh vừa hỏi vừa cúi xuống, khẽ liếm những giọt nước mắt trên cằm tôi. Ở khoảng cách này, tôi có thể nhìn rõ gương mặt đẹp như tranh vẽ của anh, ánh đèn vàng chiếu lên vai, lên mái tóc đen nhánh của anh. Tôi nhìn chăm chăm lên trần nhà, để mặc anh hôn, ngay cả khi bàn tay nóng hổi của anh luồn vào trong áo, tôi cũng không ngăn cản.
Cuối cùng, cảm thấy có điều bất ổn, Lâm ngẩng đầu lên, hỏi: “Lạp Nhi, em sao vậy?”
Tôi chỉ im lặng.
Lâm cuống cả lên: “Nói gì đi chứ, đừng làm anh sợ!”
Tôi chậm rãi lên tiếng: “Anh nói đúng, em thích anh, cho nên dù biết rõ anh đã có người khác, nhưng khi anh làm những chuyện này với em, em vẫn không ngăn cản anh…Em biết…em không xứng với anh, nhưng…” Lúc này, những lời Alice nói với tôi trước lúc về Hàng Châu lại vang vạng trong đầu: “Alice đã nhận ra mình chỉ là món đồ chơi của bố anh, phải chăng em cũng là món đồ chơi của anh, cho nên anh mới không bận tâm việc em nhiều tuổi hơn anh, dù có bạn gái rồi vẫn tìm tới em?” Nói đến đây, những giọt nước mắt tủi hờn lại trào ra.
Ánh mắt của Lâm đột nhiên có vẻ thâm trầm, sau đó anh ngồi dậy, nhếch miệng cười chua chát, nói: “Thì ra trong lòng em, anh lại là kẻ tồi tệ như vậy! Anh đúng là điên rồi nên mới liên tục bay hơn hai mươi tiếng đồng hồ từ London về đây, một lòng một dạ nhớ đến em. Lúc nào trong đầu anh cũng lặp đi lặp lại những câu hỏi: em có gầy đi không, có bị ốm không, có còn đến quán bar làm nhân viên phục vụ không, có khóc nữa không…Em nói đúng, Ngải Mễ Lạp, anh chỉ muốn thân thể của em thôi.” Dứt lời, anh đứng bật dậy.
Tôi bật dạy khỏi xô pha một cách vô thức, kéo cổ tay anh lại. Anh không đi nữa nhưng vẫn quay lưng lại phía tôi. Tôi không hiểu sao mình lại níu anh lại, cũng không biết nên nói gì, nhưng một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu, tôi ấp úng hỏi: “Sao anh biết…em tới quán bar làm nhân viên phục vụ?”
Người anh cứng đờ.
“Và cả chuyện em khóc nữa. Có một hôm em say rượu, có phải là anh đã đưa em về nhà không? Nhưng mà…”
“Lại những gì nữa?” Lâm có vẻ mất kiên nhẫn, quay người lại hỏi.
“Anh nói anh chưa từng chạm vào Laila…” Tôi bối rối đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt anh mà hỏi.
“Sau khi có em, anh không chạm vào bất kì người phụ nữ nào khác,hiện giờ không, sau này cũng không. Đâu như em, mới có vài ngày đã nhảy ra một anh chàng họ Vương.”
Tôi vờ như không nghe thấy câu thứ hai, lí nhí nói: “Nhưng lần trước…em đi đổ rác, rõ ràng anh…anh đã nhầm. Anh vốn định hôn…”
“Anh muốn hôn em.”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.”
“Làm gì có người đàn ông nào ngay đến chuyện hôn ai cũng không biết chứ. Anh đâu phải là em, mới uống có ba li đã say bí tí, ngay cả người đưa mình về nhà là ai cũng không biết. Đúng là đồ ngốc!”
Đầu óc tôi rối tung lên: “Anh nói muốn hôn em ư, nhưng…”
Lâm nghiêng người, cốc nhẹ một cái vào trán tôi, nựng nịu: “Anh vốn muốn hôn em đấy, bảo bối ngốc nghếch ạ! Em cứ như cái xác không hồn ý.” Rôi nhân lúc tôi vẫn còn thẫn thờ, anh liền ngồi xuống, ôm tôi vào lòng, khẽ nhéo mũi tôi.
Tôi gạt tay anh ra, nói: “Ngô Thượng Lâm, vậy anh hãy nói cho rõ ràng đi! Trước khi làm rõ mọi chuyện, đừng có lại gần em!”
Anh “hừ” một tiếng. nói: “Anh không lại gần em, em cũng sẽ lại gần anh.” Sau đó, nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của tôi, anh mới thôi trêu đùa, nghiêm nghị hỏi: “Em muốn biết điều gì?”
Chỉ trong giây lát, thái độ của anh đã hoàn toàn thay đổi, mang ve xa cách khiến tôi sợ hãi. “Khi ở Changga, anh đẩy em đi, anh không biết em đã đau khổ đến thế nào đâu. Nếu anh làm thế một lần nữa, em sẽ không chịu nổi.”
Anh quay sang nhìn tôi, áy náy nói: “Anh xin lỗi.”
Giọng tôi bất giác dịu xuống: “Em muốn biết những khó khăn của anh, như vậy mới có thể cùng anh đối diện.”
Anh nhìn tôi rất lâu, trong con ngươi đen láy là bóng hình nhỏ bé của tôi. Những ngón tay kì diệu lenl lỏi vào tận đáy tim, cuối cùng anh đã quyết định mở lòng, tiếp nhận sự quan tâm của tôi. Tôi nói tiếp: “Em muốn biết quá khứ của anh, những điều liên quan đến anh, chuyện của Hassan và Laila, gia tộc của anh. Lâm, em muốn biết tất cả về anh.”