Chương 6: Diễn Pháp.

Một cá ướp muối nhân sinh, cũng tại Trần Nam buông thả mà thể hiện ra ngoài, Trần Nam bây giờ đơn giản là một con lười thực thụ.

Trần Nam bây giờ rảnh, cũng đi soi mói bên ngoài mình, giờ trên kia, đồng nguyên cũng tụ thành bào thai. Nhưng tựa hồ do Trần Nam thu nhiều tiên thiên khí quá, mà thai nhi bên cạnh cũng hấp thu ké, quả thật là không làm mà vẫn có ăn mô thức.

Trần Nam cũng không có keo kiệt, theo hắn, chia sẽ một chút cho anh em mà thôi, có gì mà keo kiệt ích kỷ chứ. Trần Nam còn mong thai nhi bên cạnh thu thu nhiều chút nữa kìa.

. . . . .

Bên ngoại giới, trong căn phòng đó, vẫn là một tuyệt sắc diễm lệ mỹ nhân, bụng trước thon đã hơi phình lên, hiển nhiên là mang thai đến kết quả, nàng một mặt vui sướng nhìn bụng vuốt vuốt ôn nhu.

Nàng ngồi trên giường, không tùy ý vận động cơ thể, cứ ngồi im một chỗ. Nàng tựa hồ cũng không có khó khăn về cơ thể đó, vẫn như thế tư thế, sức lực mãi khong hết vậy.

Ầm...Ầm...

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, diễm lệ tuyệt sắc mỹ nhân cũng khống quá kinh ngạc, mà thần thái tựa hồ đã đoán trước được, mặt vẫn đạm nhiên.

"Mẫu thân!" Diễm lệ đại mỹ nhân giọng nhu nhược nói, đầu quay sang nhìn người bước vào từ cửa. Đây cũng là một tuyệt sắc mỹ nhân, giống với diễm lệ mỹ nhân vài phần, nhưng tựa hồ nàng lại có chút hoàn mỹ hơn.

Khí chất nàng tỏa ra thục phụ đoan trang, một loại thành thục cảm giác, so với nàng, diễm lệ mỹ nhân tựa hồ có chút non nớt hơn, khí chất cũng không đạt đến.

"Um, để mẫu thân xem đây là long thai hay phượng thai?" Thành thục mỹ nhân gật đầu đáp ôn nhu, mắt hàm tình thương yêu. Nhìn ngoài cũng khó mà đoán hai người là mẫu nữ, mà hơn là tỷ muội nhiều nha.

Vừa nói nàng vừa di chuyển, diễm lệ mỹ nhân không đáp lời tiếp mà thân hơi chuyển sang trái, nhường chỗ cho nàng, thành thục mỹ nhân đương nhiên không khách khí, ngồi bên cạnh.

Thành thục mỹ nhân tay bắt lấy cổ tay ngọc ngà trắng nõn của diễm lệ mỹ nhân, diễm lệ mỹ nhân cũng không tránh tay đi, mà tùy ý để thành thục mỹ nhân cầm nắm lấy, không sợ nàng hại mình, đây là tín nhiệm của mẫu nữ nha.

"Thật sự trúng, là long phượng thai!" Thành thục mỹ nhân cầm tay mỹ nhân, mắt nhắm dò vào, trong nháy mắt kinh hô lên, tựa hồ nhận được chấn kinh người sự việc.

Diễm lệ mỹ nhân cũng không khỏi một hồi kinh ngạc, nhưng rất nhanh thay vào đó là vui mừng, tay găng rộng ôm mẫu thân thật chặt, không để ý chút nào bào thai có hay không sẩy.

Thành thục mỹ nhân cũng không từ chối, cũng đáp trả lại. Hai mẹ con ôm nhau, mặt vẻ đầy mừng rỡ rồi, vui vẻ trong lòng bây giờ như thế nào thì chắc họ mới có biết được.

Thật ra gia tộc họ đã đã đến bốn đời không có một người nam nào sinh ra. Đây gần như là một lời nguyền vào trong gia tộc, mỗi lần sinh khống nào thoát khỏi phượng thai cả.

Hôm nay, lại có một long thai nên hai người mới như thế mừng, họ biết nhận thức đến lời nguyền gần như được xác thức thực, lại bị hủy trong phút chốc, bởi một người mang long thai nha!

Đây cũng không phải chuyện bình thường, mà là một tin tức lớn nha. Rất quan trọng đó, đồng thời long thai này là độc đinh duy nhất trong nhà luôn.

"Để ta thông báo cho mọi người, ngươi vẫn dưỡng thai tốt nha!" Thành thục mỹ nhân tay vỗ vai diễm lệ mang thai mỹ nhân một cái, không đợi diễm lệ mỹ nhân hé miệng, nàng đã chạy đi xa.

Diễm lệ mỹ nhân cũng không có lời nói gì, bàn tay vẫn luôn xoa bụng hơi nhô lên, mặt tràn tình thương. Đây là, tình thương người mẹ đối với đứa con chưa ra đời.

. . . . .

Ngoại giới sự tình Trần Nam đương nhiên sẽ không biết, thần thức hắn có bao giờ chui ra ngoài đâu? Cá ướp muối nhân sinh, vẫn diễn ra thường nhật.

Một ngày nữa trôi đi!

Trần Nam hôm nay đón một ngày mới, linh hồn đen kịt bản thân hắn. Bắt đầu khởi động những động tác đối với hắn cực kỳ vô bổ. Nhưng hắn vẫn cứ thích tập tạo dáng.

"Đánh dấu!" Trần Nam lên tiếng đột ngột, trong không một tia nào sắc, chỉ có lãnh đạm tự nhiên.

"Đinh! Túc chủ đánh dấu Linh Hồn Khu Vực! Ban thưởng: Hồn Thảo Cực Phẩm!"

Trần Nam cũng có chút không để ý, loại này thảo, trong túi hắn khong có mười cũng có năm cái rồi. Đồng thời hắn có chút hiểu nguyên lý hiện tại của hệ thống.

Mỗi nơi đánh dấu sẽ được đồ, Có thể dùng được trong lĩnh vực chính đó. Đáng tiếc Trần Nam chỉ có quanh quẩn tại linh hồn thể giới, bên trong một khu vực đánh dấu. Nên thường khác giống nhau, không phong phú và đa dạng chút nào cả đấy.

"Haizzz..."

Trần Nam cũng không khỏi thở dài một hơi, mỗi ngày điều như thế, thật vô vị làm sao. Hắn mỗi ngày điều lặp lại hành động, cứ thế vòng tuần hoàn diễn ra, thật chán vô cớ mà.

Trần Nam rơi vào trầm tư, hắn muốn giải pháp thoát khỏi cái này tuần hoàn, nghĩ giết thời gian việc này. Đúng rồi, Trần Nam bây giờ nếu có nhãn mắt chắc sẽ phát ra tinh mang tỏa sáng.

Trần Nam hiểu ra, bản thân không phải có mấy lần ngộ đạo đó sao. Không làm chút gì sao, Trần Nam có một loạt ngứa ngáy muốn thử xúc động, Trần Nam không chần chờ, dứt khoát muón làm.

Trần Nam bây giờ hơi dừng một lát, hắn bây giờ phải muốn biết bản thân mình nên ngộ gì nhỉ, Trần Nam phát hiện ra bản thân chẳng có gì mà ngộ cả? Công pháp kiếp trước?

Nhưng thông qua hệ thống ban phát, Trần Nam hiểu rõ ở đây, nơi đây công pháp, phải mạnh hơn ở địa cầu công pháp, không biết bao lần. Hơn nữa nó vòn rất phong phú và đa dạng nữa, khác với ở địa cầu công pháp, thô ráp vô cùng!

Trần Nam muón đưa ra ngộ luyện, không phải là đang tự mình làm bản thân quê sao? Như một nông thôn mới đến thành phố người vậy.

Trần Nam ngẫm nghĩ một hồi, cũng quyết định ra, hắn muốn chọn chính là? Một bộ phận áo nghĩa của công pháp Nghịch Thế Diễn Sinh Kinh.

Trong từ diễn, Trần Nam định ngộ trong từ đó. Bởi vì hắn có thể suy tính được tiềm to lớn trong đó. Hắn định ngộ nó tiến hóa thành thiên phú lúc còn nóng hổi nha, nuốt khi còn nóng, đợi muội thì còn gì ý nghĩa.

Trần Nam không nhiều suy bắt tay vào việc, nói thoạt như rất dễ, nhưng thật ra khó vô cùng. Cái Diễn này, nếu Trần Nam không có ngộ đạo cái này loại, thì tuyệt sẽ không thử. Bởi hắn biết nó khó dường nào a, chữ diễn huyền ảo khó lắm a.

"Dùng một lần ngộ đạo cực phẩm!" Trần Nam ánh mắt cương nghị, ý đã quyêt khó thay lên tiếng. Lam Nhi bên cạnh mắt chớp chớp không biết nghĩ gì?

Trần Nam lần này không nghe được hệ thống hồi đáp, nhưng, trong người hắn đột nhiên như sáng tỏ ý nghĩ. Lòng thông huyền, mọi khó khăn khó ngộ ngay lúc này như được lý giải, hắn cảm giác thiên địa chân lý cũng muốn ngộ đến.

Không chần chờ mà mất thời gian, Trần Nam rất kịp phản ứng, thân thể linh động ngồi tư thế thiền. Mắt nhắm bắt đầu lĩnh ngộ Diễn bên trong huyền diệu, thân thể Trần Nam bắt đầu biến hóa khôn lường.

Đại đạo chí lý thoát từng sợi, vây quanh hắn người, mỗi tia điều là thiên địa đại đạo biến thành.

Sau lưng hắn lúc là một mảnh thiên nhiên, khi là chư giới tinh thần, lúc là vũ trụ ngoài không gian phương. Biến ảo khó lường, thậm chí, Trần Nam thân thể linh hồn lúc cũng biến thành trăm, thành nghìn, rồi lại quy nhất.

Đến đó cũng không dừng, sau lưng lại biến thành thái cổ thần thú, nhiều loại thái cổ thần thú cứ thể hiện ra. Mỗi thần thú lại hùng vĩ khác biệt, mà Trần Nam như sáng thế chúa tể, điều khiển chúng, nhưng tất cả cũng chỉ là hư ảnh mà thôi.

Thật sự Trần Nam đang cực lực ngộ Diễn huyền diệu, đối với ngoại sự làm sao biết đến? Như hư ảnh đó là Diễn tự biến đến, khẳng định Trần Nam đã mò mẫn được cửa đi rồi?

Trần Nam rơi vào đó, vừa lĩnh ngộ cảm nhận nó, Diễn chi đạo lý khắp mọi nơi. Chỉ là, chúng ta không nhận ra mà thôi? Bây giờ Trần Nam đã thông hiểu triệt lý, đã bắt đầu ngộ nó lớn mạnh lên.

Diễn đạo lý chủng, cũng tại Trần Nam trong linh hồn khác sâu dấu ấn. Trần Nam màu đem thẫm linh hồn, chợt toát ra một hào quang cao quý, vẫn là linh hồn đen ấy, nhưng lại có thêm thần thánh lạ thực cảm diệu.

Trần Nam cơ thể linh hồn, đã diễn biến nhiều thêm, từ lớp đen được nhiều dày thêm, một cơ thể bằng linh hồn được cấu tạo thành. Trần Nam nhờ vào Diễn công năng diễn hóa cho mình, tự thân một hình dáng thực sự.

Như vậy, Trần Nam cũng chưa từ lĩnh ngộ thoát ra, mà cũng phải đợi hết ngộ đạo cực phẩm công hiệu đi ra, Trần Nam phải chơi đến hết thời gian nha, không thì lãnh phí.

Qua một tiếng từ khi sử dụng ngộ đạo cực phẩm lần.

Trần Nam cũng thoát ra từ trong lĩnh ngộ, ánh mắt tràn đây vui sướng, tuy chỉ có một tiếng ngắn ngủi, nhưng hắn lĩnh ngộ được từ Diễn ra, rất là nhiều. Trần Nam cảm nhận bản thân Diễn vô cùng kinh nghiệm, Diễn tùy thời sử dụng.

Trần Nam đặt tên của nó ngắn gọn...

Diễn Pháp.

Trần Nam sung sướng tâm tình, ai còn có thể hiểu hơn hắn, Diễn Pháp rất thuận tiện, cụ thể, vẫn chính đợi rồi biết a. Lam Nhi một bên đột ngột hỏi: "Thu hoach nhiều không? Công tử!"

Trần Nam đang vui, tự nhiên sẽ thuận miệng đáp: "Tự nhiên rồi!". Lam Nhi cũng gật đầu lên lời: "Hảo!"

Trần Nam cũng thử dùng Diễn Pháp, đột nhiên trên bàn tay hắn, từng sợi kim sắc ngọ ngậy. Một hồi sau, chiếc gương cũng hoàn tất, Trần Nam cầm lên soi người.

Bây giờ Trần Nam, đã nhờ Diễn Pháp công năng, tạo ra cơ thể của hắn lúc trước, một cách hoàn mỹ. Thân người da trắng hơi đạm vàng, hổ khu sừng sững mạnh khỏe, ánh mắt sắc xảo vòng lam tuyệt mỹ, tóc đen dài tuấn lãng.

Bây Trần Nam chính là một nam thần chính công, nếu đặt ở kiếp trước đã làm mê muội biết bao thiếu nữ, làm thình thịch không biết bao mỹ nhân rồi. Đáng tiếc, ở thế giới này lại không có đất dùng võ.

Muốn được hiệu quả như thế, là phải đi thèm với thực lực, không thì tuấn thế nào chứ yếu, thì thôi xong. Nên mới nói, đẹp trai ở đây có công kích mỹ nhân lực, nhưng đàn ông được không?

Trần Nam nhìn bản thân thân thể, gật đầu, đây là thân thể hắn kiếp trước, nhưng hình như thiếu thiếu cái gì đó. Như một âm thanh nhu nhu run rẩy bên cạnh liền hiểu mình thiếu gì: "Công tử thật không biết xấu hổ! Trần chuồng như thế lộng! Ngại chết nha?"

Trần Nam mới bừng tỉnh bản thân thiếu gì, mặt mo mo đỏ, xấu hỏ lúng túng vô cùng, sử dụng Diễn Pháp. Rất nhanh, một bộ hiện đại trang phục hoàn tất, gần đùi, áo cộc, tuấn lãnh khí chất lại tự dưng mạnh tăng.

Lam Nhi bên cạnh còn tại xấu hổ đâu, đầu liên man nghĩ đến không đùng đắn sự tình, khi hắn trần chuồng, nàng lại tự vô thức nhìn vật thể đó. Nó cương mãnh vô cùng, bách chiến bách thắng, xung thẳng cửu tiêu.

Lam Nhi đầu trong ô uế ý nghĩ, Trần Nam tự nhiên không hiểu, hắn bây giờ có chút ngại, hắn tùy ý sáng tạo bộ thân thể dạng linh hồn. Nhưng lại không nghĩ cái đó cũng chép ra được, chân thứ ba hắn rất to, hắn biết, nhưng lại chưa thử cắm lần nào....

Thật là một tội lỗi, mô phật mô phật a!

Không ngẫm nghĩ gì nữa, Trần Nam bắt đầu tu luyện, cũng chính luyện hồn đấy. Đúng vậy, nhờ Diễn Pháp, Trần Nam đã có thể bao dung người lớn trong trẻ em diệu dụng, bây giờ vừa luyện hồn vừa vận dụng Diễn Pháp súc lực tràn ra vào trong là được nha.

Nên hắn cũng không lo lắng cho bào thai bé bỏng, chưa ra đời mà vì đó nổ banh xác, tự bóp dái mình đâu.

Trần Nam đi chui vào luyện hồn, Lam Nhi chui lại vào hệ thống. Linh hồn Trần Nam trong mắt thường có thể thấy, từng chút tăng thêm nhanh, sâu trong bụng tam sắc liên hoa đang càng thêm sáng.

Trần Nam trong lúc dùng Tuyên Cổ Vô Cực Kinh, bất chợt, nó tự nhiên lại hấp thụ thiên thiên khí, khiến Trần Nam không khỏi một hồi kinh ngạc.

Cũng phát hiện ra, Tuyên Cổ Vô Cực Kinh vận chuyển tiên thiên khí, phân thành chín loại khác nhau nguyên tố. Phần dưới hoa sen cũng từ tam sắc thái liên hoa, biến thành thập nhị thải liên hoa.

Trần Nam cảm thấy linh hồn bản thân, đang một trận thuế biến lên, hắn đang một hồi nghi hoặc. Thì Lam Nhi đột ngột xuất hiện, vui mừng nhìn hắn nói: "Công tử! Ngài sắp thuế biến rồi!"

"Thuế biến?" Trần Nam một hồi ngu ngơ, khó hiểu nhìn hắn. Lam Nhi thấy vậy, đặc biệt nói: "Công pháp dụ thường của túc công tử, đạng luyện hóa tiên thiên khí tẩm bổ linh hồn, nó đang lột xác cho công tử đấy!"

Trần Nam hơi có điều hiểu, nhưng cũng có chỗ nghi, nhưng không đợi Trần Nam hỏi. Lam Nhi tiếp nói hưng phấn: "Trong thiên địa, người tu luyện tỉnh linh căn, chia làm Ngũ Hành bên, và Dị Ngũ Hành một bên!"

"Người tu sĩ, muốn tu hành, cần nhất chính là có linh căn, mà linh căn cũng phân loại đấy!"

Nghe Lam Nhi tỉ mỉ giải thích, Trần Nam hiểu gật đầu, qua những tháng ngày, đôi lúc Lam Nhi lại giải thích một chút thế giới hắn mới đến cơ sở kiến thức.

"Mà linh căn loại Ngũ Hành phân Kim, Mộc, Thổ, Hỏa Thủy. Còn Dị Ngũ Hành phân Lôi, Băng, Phong, Ám, Quang. Tất nhiên không chỉ số đó còn một chút ngoài linh căn như Không Gian, Thời Gian. Hơn nữa còn có biến dị linh căn, cụ thể vẫn chưa biết!"

"Mà nhân thể tinh khí thần. Đồng dạng có Linh Tu, Hồn Tu, cùng Thể Tu. Mỗi mỗi loại trên đường lại có các thể chất, thiên tư riêng. Bây giờ trên linh hồn thiên tư, công tử đang dần lột xác!"

"Mà trong linh hồn thuộc tính, cũng là như trong cơ thể linh căn linh tu vậy. Nếu thuộc tính càng nhiều, thì chứng tỏ, hồn tu đường thiên tài càng cao!"

"Biểu tượng thuộc tính trong linh hồn công tử, chính đóa Thập Nhị Thải Liên Hoa đang muốn hoàn toàn lột xác đó. Trong đó bao gồm hai loại Ngũ Hành, và Thời Không thuộc tính!"

Lam Nhi giải thích say mê, Trần Nam nghe tự nhiên hiểu, trong nghi hoặc giảm. Rất là vui khi nghe bản thân thiên tư rất tốt, ít nhất khống phế là được.

Lam Nhi thấy Trần Nam thông hiểu, liền không giải thích nữa, nàng muốn thế giới này cơ sở. Vẫn là tự Trần Nam tìm, nói thì mất thú vị đi, nên nàng ít khi giảng giải lắm chuyện.

Trần Nam cũng không tiếp hỏi, bắt đầu nhập vào luyện hồn, tùy ý Tuyên Cổ Vô Cực Kinh hoành hành hấp thu tiên thiên khí. Linh hồn cũng như trong ngực liên hoa, lấy mắt thường có thể nhìn tăng trưởng nhanh chóng.

Thế là tháng ngày như nước trôi luyện, linh hồn Trần Nam cũng đã mạnh đến mức khó tưởng. Trần Nam chính là Nhất Tâm Tam Dụng, vừa ngộ Diễn Pháp, vừa luyện hồn, cùng đồng thời đánh dấu.

Vật trong túi, hệ thóng đã chất đầy thành đống, Trần Nam nhìn mà muốn choáng cả mắt đi! May là hắn, cũng khong soi kỹ, không thì mai đầu nổ tanh!

. . . . .

Anh Em Thấy Hay.

Hãy Nhất Nút LiKe Đỏ Nhé.

Ủng Hộ Động Lực Ài.