"Ca ca..."
Nhìn trước mắt thẹn thùng muội muội, không hổ là muội hắn, thực là thông minh vượt số độ tuổi, tính tình càng không nên phải là sáu tuổi nên có. Nhiều hơn là một tân tân thiếu nữ vậy, không khác chút nào a.
Cư thế hai mắt ca ca muội muội hỏa bạch bạch nhìn nhau, tia dạt dào cảm xúc ta truyền ngươi nối. Nhưng khoảng khắc này không được bao lâu, khi muội muội nhu non lên tiếng: "Ca Ca! Ngươi nhìn gì thế!"
Đây là cố ý, Trần Khinh Tuyết tuyệt đối cố tình, đã biết rồi còn nói, đúng là không hiểu thẹn mà. Trần Nam cũng không khỏi vì vậy mà có chút ngượng ngùng, khô khan lúng túng:
"Khụ khụ, do muội muội quá khả ái mà thôi, khiến ca ca thần mê hồn đảo luôn, tại muội muội hết!" Vô liêm sỉ câu lại được thốt ra từ miệng hắn, khiến Trần Khinh Tuyết vừa thẹn vừa giận.
Ca ca rõ ràng là thích mình mặc vậy, thế mà không thừa nhận, còn đổ lỗi cho mình nữa hừ. Trần Khinh Tuyết bên ngoài trương nhỏ hơn nổi nóng trừng Trần Nam một mắt, hừ kiêu: "Không để ý ngươi nữa!"
Trần Nam có thể cảm nhận được Trần Khinh Tuyết nóng giận, nhưng hắn cũng không để ý. Muội muội hắn mặc dù thông minh nhưng cuối cùng vẫn là trẻ con tính tình, hồi lại lại xem giờ.
"Đi nào chơi nào a!" Không để ý Trần Khinh Tuyết tiểu tính tình, Trần Nam bật lên câu, rồi chảng để ý đến nàng, trực tiếp đi khỏi phòng. Trần Khinh Tuyết thấy ca ca chẳng quan tâm mình, tưởng là giận vội đổi theo hô: "Ca Ca! Đợi với a!"
Trần Khinh Tuyết tức chạy theo, Trần Nam mới đi cách cũng không xa, nên vài bước liền đuổi kịp. Không nói lời nào đi theo hắn, nhìn rất ngoan ngoãn, tiểu tính tình quả nhiên vẫn là bị nàng văng đi xa không biết nhiêu dặm.
Trần Nam đi không nói lời nào, vẫn là dẫn muội muội đi, nàng cứ theo đuôi sát hắn mãi đi. Rất nhanh liền tại phòng trước thấy mỹ nhân mẫu thân, nàng bây giờ đang đọc sách, thấy hai người đến cười nói: "Ra rồi à, sao không ngủ tiếp đi chứ?"
Câu trước là bao quát nói chung, còn câu sau chính là thẩm vấn Trần Khinh Tuyết ngủ nướng, không biết tự dậy. Trần Nam thấy muội muội khó xử, liền đứng ra đáp: "Đúng vậy mẫu thân!"
Liễu Mộ Tuyết cũng gật đầu, rất là tán thưởng Trần Nam, biết giúp muội muội, nàng nhi tử đúng là hiểu chuyện. Trần Nam thấy nàng không hỏi han nói năng gì, liền xin: "Mẫu thân! Nhi tử và muội muội sang Liễu Bá Bá chơi đây!"
"Được!" Liễu Mộ Tuyết có đôi hồi trầm ngâm cũng đồng ý lấy, nàng là tùy thả hài tử a, cũng không quá mức nghiêm ngạch. Trần Nam nghe mẫu thân đồng ý cũng vui mừng không ngoài ý muốn, bởi hắn thẳng đoán đã được mẫu thân sẽ đồng ý.
"Nha!" Trần Nam mặt mày hớn hở, mà Trần Khinh Tuyết cũng không kém, nàng vốn muốn ca ca dính chặt với nhau, ca ca thích cái gì thì nàng thích cái đó, không có ngoại lệ.
"Đúng là hài tử!!" Liễu Mộ Tuyết nhìn hai ca muội kéo tay nhau đi chơi, bất tri giác không khỏi thở dài cảm thán, rồi cũng không để ý nhiều nữa, chuyên tâm vào việc của mình.
Trần Nam kéo tay Trần Khinh Tuyết đi, nếu bình thường thì thôi, nhưng đàng này nàng lại có dị tâm, tất nhiên sẽ nghĩ ra trò không đơn thuần rồi. Mặt đỏ như náng chiều hồng nhuận, nhìn vừa đáng yêu vừa xinh đẹp.
Hắn trong tay Trần Khinh Tuyết trắng tuyết bạch mịn bàn tay, cảm giác mềm nhũn vô xương bên trong khiết Trần Nam u mê thích thú vô cùng, hắn tất nhiên lợi dụng một chút thời cơ, bóp xét đọ mềm của nó.
Trần Khinh Tuyết đang rất hưởng thụ ca ca dắt chạy, tự nhiên sẽ không chú ý lên trên nàng tay lực, một mặt thụ sủng nhược khinh bộ dáng, nhìn rất khả ái đấy, trương tuyết bạch khuôn mặt viên mãn.
Trần Nam chọn bây giờ, là bởi vì trưa nay không cần ăn trưa đâu, nhờ thịt yêu thú mà hôm qua đến nay tinh khí, vẫn luôn tràn đầy đây này, nên cũng bớt bớt lại, nếu không tinh khí sung mãn quá, bạo thể giờ.
Nên buổi trưa không phải nhất thiết cần nha, vẫn là không có đi chơi vui, ăn lắm có cái tích sự gì chứ, nhiều thì mập mạp bây giờ nha, tốt vẫn là bớt bớt ăn đi, đi chơi nha.
Hắn cước bộ chậm rãi, cùng Trần Khinh Tuyết không nhanh cũng không chậm, đủ tức khắc để hai người đồng điều lấy, thành một nhịp nhịp cân bằng bộ dáng, hòa hợp thiên địa mà.
Tay kéo tay như không thế chia cắt vậy, Trần Nam theo hướng, có lúc ngẽo trái, lúc thì chéo phải, ngõ đi liên miên gần hai ba lần mới thôi, đường đi đến căn nha của A Di cũng hơi xa sôi lắm.
Trần Nam hắn đến, là vị Tam Di này, mẫu thân hắn mới xếp hạng ngũ thôi, nên vậy nha, Trần Nam chủ yếu là muốn ngắm mỹ nhân hơn là chơi nhiều lần, ai bảo hắn là tiểu sắc lang đâu, lòng gì nhịn nhưng lòng hắn khó nhịn.
Trong thời gian ngắn, rất nhanh hắn đã đi đến vị tam di này trước nhà, căn nhà không quá rộng lớn, thậm chí có tí khiên tốn đến, toàn là màu đen nhợt nhạt, rất hòa đồng trái ngược với trên chiếu xuống ánh nắng vậy.
Ngôi nhà màu khá là đặc biệt, nên rất dễ nhận ra, thật không hiểu tại sao mà làm ngôi nhà có màu này nha, Trần Nam rất không hiểu luôn, và điều này là sự thật đó nha.
Bước tới ngôi nhà cửa, cũng đang mở rộng như chang chào đón khách vậy, nhìn rất là muốn đón người, nhưng tất nhiên sự thật khiến người đau lòng, chính không phải vậy, của mở cho hay mà thôi nha, không có ý khác âu.
Trần Nam bước đi vào trong, cũng không có kiểu gọi ý tứ, cũng là người nhà, không nhất thiết phải là kêu, vào cái chào hỏi là được rồi, ầm ĩ lên phiền người khác, lại làm mất thiện cảm giờ.
Trần Nam nhịp nhẹ đi vào, Trần Khinh Tuyết tự nhiên cũng đồng dạng vậy nha, ai người nhìn như tiểu tặc, mà không phải vậy, đi thường như lén đi vào vậy, rất bất quy tắc, không có gì luật lệ cả.
Quả nhiên đi vào phòng khách, thấy tam di đang tại đó đọc quyển sách, chẳng khác gì mẫu thân là bao, khong hổ là huyết mạch cùng sinh người, yêu thích cũng điểm giống nhau vậy.
Tam di nguyên danh là Liễu Tố Ngọc, là một đại mỹ nhân a, nhan sắc không kém mẫu thân hắn chút nào, cùng dòng máu, hiệu quả tất nhiên giống nhau. Nàng bây giờ đang chăm chú đọc quyển trên tay.
Nào có chú ý hai tiểu ngoại chắt đang rình mò nhìn mình, lúc này nàng đang bị Hóa Phàm Trận ép thành phàm nhân, cũng như Lâm Uyển Mai vậy, nào có nhiều vậy thần thức cùng phản ứng.
Chuyên chú đọc sách thì ngoại vật không lọt vào tầm mắt của nàng chút nào, nàng chăm chú có thể kêu tuế nguyệt trôi đi mà thân vẫn bất dứt, nàng đọc không lượng tính thời gian không gian, đọc đến khi có người kêu gọi mới dừng, a cái tính này, sao mà giống mẫu thân hắn quá vậy nha.
Chà chà chính giống mẫu thân hắn thật, nhưng tư thế khí chất đoc lại khác một trời một vực, nếu thực nàng đọc tỏa ra ôn nhu tao nhã khí chất, thì mẫu thân hắn chính là băng sơn vạn năng bất đổi, tất nhiên tao nhã vẫn khó tránh khỏi được.
Trần Nam từ phòng đủ thấy hết Liễu Tố Ngọc toàn thân thể, nàng trương tuyết bạch dường như ôn nhuận ngọc diện, môi hồng thắm mịn, hai má lênh đênh hòng hào tựa bông hoa thành, ánh mắt chăm chú lúc nhất thời khiến người mê say, kiều phượng mỹ mâu quấn lấy lam vòng, ngọc mày liễu mi tự thiên thần, mái thỏa dài buông thả lại như là thác đổ tuyền nước óng.
Yêu kiều nhuận nhuyễn thân thể khiến người thương, đường cong hình S khiến điên đảo thần hồn, trên bộ ngực gò bông đào vừa đủ nắm bàn tay, mềm nhuận nhu nộn làm ta động lòng nào, eo thon tinh tế không chút mỡ lại tựa vô xương, kiều mập sung mãn phong đồn khiến ái cũng trố mắt nhìn, vể lênh ngạo nghễ mà bất khuất.
Đôi chân thon dài nhuận mềm, cặp đùi trại bộ đồ quần ngắn áo cộc tay, cũng lộ ra đến, tuyết mịn làn da như muốn lộ ra mạch xanh, đôi chân dưới thon ngỏ mà mượt đường thẳng, bàn tay tuyệt mỹ khiến ai vũng mê, lòng tất hiểu xao xuyến là gì.
Toàn nàng hoàn mỹ vô khuyết vậy, băng thanh ngọc khiết tạo hóa, dương chi bạch ngọc dường như, là một đại mỹ nhân khiến người ta không khỏi mê say đắm lòng nào, Trần Nam nhìn cũng không khỏi ngẩn ngơ đến.
"A..." Đến khi một cảm giác đau truyền đến mới khiến hắn tỉnh lại, thì ra là bên cánh tay có chút vết béo, nhìn là bênh cạnh Trần Khinh Tuyết nhìn hắn với ánh mắt hờn dỗi, hai má phùng bình, hai lệ đong đong đọng trên mắt như sắp chảy.
"Haha..." Trần Nam cũng không một đợt kho khan lúng túng, quả thực mình có chút sai lệch nha, muôin muội bên cạnh béng quên mất. Trần Khinh Tuyết lòng đầy ủy khuất nha, nàng ưa thích ca ca mà ngẩn ngơ nhìn tam di, nàng bên cạnh bị quyên lãnh, lòng sao không như vậy.
Trần Nam nhìn muội muội ủy khuất đáng thương mặt, nhìn sầu như muốn khóc tựa như, lòng không khỏi áy náy, ghé thầm bến tai nàng an ủi: "Là ca ca sao, ngươi tha được chưa, vẫn là Tiểu Tuyết đẹp nhất, ca ca là thích ngươi nhất a, đừng có như vậy nha, ngoan!"
Trần Khinh Tuyết nghe vậy, cuối cùng vẫn là trẻ con lòng, liền bị hắn dễ dàng xoa dịu, gật đầu nháy mắt, đã không còn dạng cũ ủy khuất, mà thay vào đó nghe xong hiểu ý tứ, mặt như nắng hồng chiều vậy, ửng đỏ hồng vân, mắt hàm tình mặt nhìn hắn không dời.
Đúng có câu, nữ nhân khi yêu là lúc ngốc nhất, tâm sự gì cũng dành cho người yêu, tâm tư điều dành cho người ưa thích, cố nhân quả thực nói không sai, và ta hiểu cũng chẳng sai.
Trần Khinh Tuyết cũng dạng như vậy, nhưng tựa hồ nàng tâm lớn hơn độ tuổi, hẳn là nhờ thể chất đặc thù mà, ngộ tính siêu việt phổ thông, không phải là tu sĩ có thể đuổi kịp được.
Không để ý tới Trần Khinh Tuyết nữa, mà quay về chăm chú với Liễu Tố Ngọc, nhưng không phải ngắn mà hắn chuẩn bị kêu nàng tỉnh thần lại, thoát khỏi trú tâm tình cảnh. Nhẹ tất nhiên không lớn cũng chẳng nhỏ kêu: "Tam di!!"
"A..." Liễu Tố Ngọc là bị giật mình đến, bây giờ như phàm nhân nàng cũng bị hù dọa giật mình, tuy không to như độ bất ngờ lại khiến nàng hết hồn vậy, may mắn có chút đảm tâm, không thì sẽ bay phèo lên nóc nhà luôn rồi.
Ngoảnh đầu nhìn thấy hai thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng trước cửa phòng nhìn mình, không khỏi nhìn một hồi, liền trầm ngâm nhẹ nói: "Nam Nhi, Tuyết Nhi, hai ngươi đến chơi à?"
Nụ cười tràn đầy ấm áp nở rộ, không thiếu khiến người mê lý, nhưng Trần Nam định lực bất phàm, cũng không chấp nhất là mê lý, giọng nhẹ nhàng đáp: "Vâng, tam di nha!!"
"Các ngươi lại đây ngồi nào, đứng đó làm gì nha, mỏi chân cực khổ, kẻo mẫu thân ngươi vác chân tìm ta tính sổ, tam di ta là không tránh được đâu!!" Liễu Tố Ngọc khẽ vuốt mái tóc mình nhẹ, giọng tồn nhu mềm nói, nhìn hai người tran hòa yêu thương.
"Vâng!!" Liễu Tố Ngọc đã lên tiếng, hai người ca muội tự nhiên sẽ không từ chối, dấu nàng không nói thì bọn hắn cũng lại ngồi đấy thôi, đây là do bọn hắn hơi bị động đi, liền bị nàng chủ động.
Hai người liền chạy đến ngồi ở ghế, gần cạnh Liễu Tố Ngọc bên người, rất là gần nha, Trần Nam từ góc độ này có thể thêm gần nhìn nàng thân thể tuyệt đẹp rõ ràng hơn nhiều, không còn có cái cách xa nữa.
Liễu Tố Ngọc tự nhiên sẽ không cảm nhận được cháu mình dò xét ánh mắt, vẫn như cũ tao nhã khuôn mặt, hơi nhìn thẳng không biết nghĩ gì. Đợt một hồi mới trầm ngâm lên tiếng: "Nam Nhi! Tuyết Nhi! Hai ngươi có muốn ăn cái gì không, để tam di làm cho, dù sao các ngươi còn nhỏ, bồi dưỡng nhiều thân thể, mau lớn nha!!"
Trần Nam nghe nàng quan tâm hai huynh muội, cũng rất vui mừng, tam di vẫn luôn sủng ái bọn họ hơn con, nghĩ tới biểu tỷ của mình cực kỳ ghen tị ánh mắt, Trần Nam không khỏi khoái tấm lòng lên.
"Tam di, không cần đâu! Dù sao hai huynh muội cháu, đã ăn đủ no nê rồi, tinh khí đang còn thịnh vượng lắm, ăn nhiều trở thành tiểu bàn tử giờ!" Bất quá nghĩ gì thì nghĩ hắn vẫn đáp lại ngoan hiền. Trần Khinh Tuyết nghe thấy cuối bàn tử, sợ thành như vậy ca ca không thích mình, liền gật đầu theo.
"Ai, vậy thì thôi nha!!" Liễu Tố Ngọc nghe xong, suy nghĩ kỹ một hồi cũng cảm thấy rất đạo lý, tất nhiên sẽ không quá ép buộc. Nàng chuyên vẫn là sủng hai đứa cháu của mình nha.
Nàng yêu kiều thân thể mọi chuyển động, tự nhiên luân không thoát khỏi Trần Nam ánh mắt, hắn nhìn chằm chằm đôi gò bông đào qua di chuyển mà hơi rung lắc nhảy nhót nhẹ, quả thực là hình ảnh bổ mắt mà, hắn rất thích.
Trần Khinh Tuyết nhìn thấy ca ca mắt dâm nhìn tam di, không có khai báo lên, vẫn thành thật ngồi, nhưng ánh mắt chứ bên trong là sự hờn dỗi, nhiều hơn là cho phép, bởi vì nghĩ đã thông rồi.
Nếu thực ca ca nếu loạn luân cùng tam di, thì, mình thân là muội muội cũng sẽ chẳng buông tha được, nàng chính là hiểu hắn tính cách, làm là làm luôn, một khi đã lần đầu sẽ có nhiều lần sau. Ân, lý do này mặc dù hờn dỗi nhưng nàng vẫn đồng ý cho tam di mượn đấy.
Trần Nam đang một mình ngắm nghía Liễu Tố Ngọc thân thển từng góc độ, mỗi địa điểm trong mắt hắn điều được kỹ càng nhìn, mà lại không biết bên cạnh muội muội, đã nhìn thấu hết hắn ý đồ, cũng không làm chuyện gì cả.
Liễu Tố Ngọc bây giờ là chuyên chú đọc tiếp quyển sách, không chú ý tới bên cạnh ánh mắt, không thì nàng sẽ phát hiện ra cháu của mình đang nhìn mình với một ánh mắt dị thường, cực kỳ là dâm tà lớn lên.
Yên lặng nhìn Liễu Tố Ngọc một hồi, Trần Nam lại nhớ mình biểu tỷ, cũng là tam di trưởng nữ, cũng không biết nàng đầu rồi, Trần Nam hắn mới gặp cách đâu cũng một hai ngày gì đó, rất quen thuộc nha. Hơn nữa nàng vấn rất sủng hắn với muội muội, hơn nữa còn là một mỹ thiếu nha.
Trần Nam rất thích nàng vẻ thanh xuân đẹp đẽ vậy, nàng linh động hoát bát tính tình rất là có Liễu Tố Ngọc mẫu thân nàng tố chất. Dung mạo là tiên tử giáng trần khỏi nói. Trần Nam lúc này mới lên tiếng hỏi Liễu Tố Ngọc: "Tam di! Biểu tỷ đâu rồi, sao nãy mà không thấy nàng, Nam Nhi thấy hơi vắng vẻ nha!"
. . . . .
Anh Em Thấy Hay.
Hãy Nhất Nút LiKe Đỏ Nhé.
Ủng Hộ Động Lực Ài