Sau đó Trần Nam cũng không hỏi Lam Nhi nữa, dù sao dị số cái gì hắn không quan trọn. Vẫn là ôm ấp Lâm Uyển Mai kiều mị thân thể là vương đạo, chứ nghĩ nhiều loạn não.
Trần Nam nhìn lại bên cạnh co rút cạnh thân thể mình, yêu kiều mềm mại mềm mại, cũng diễm lệ trương khuôn mặt trắng tuyết bạch, cũng người tràn đầy một như hỏa diễm hầm hực. Bây giờ nàng đã từ thiếu nữ trở thành một thiếu phụ chính hiệu, khí chất tỏa ra càng thêm mê hoặc người khác mà.
Nàng toàn thân trần trụi trước mặt Trần Nam, hắn cũng cực diểm yêu thích, loại mềm mềm từng bộ phận, Trần Nam vẫn còn nhớ đấy nha. Ai bảo mê người thân quá mỹ, hắn không sao quyên nổi.
Từng bộ thân của nàng kỳ thực Trần Nam điều yêu thích cả, bây giờ nàng đã mạc một váy trong khiết như hôm qua lúc. Trần Nam rất ưa thích cái này kiểu quần áo, nhưng đồng thời không nghĩ đến ở đây lại có loại này đồ.
Nàng bây giờ đã thỏa thỏa mệt mỏi, Trần Nam cũng không kêu nàng dậy ý tứ, mà muốn để nàng một trận sướng ngủ cảm giác, huyễn hoa một bước viết thâm căn tình chủng nhưng chữ. Nhẹ hôm nàng trán, rồi mặc lên quần áo.
Bắt đầu đi ra cửa, Trần Nam nhìn lại trên giường Lâm Uyển Mai yêu kiều trần trụi thân thể, cùng nàng giường gần đó vết lạc hồng đi biến thành bông hoa. Ánh mắt thần sắc có chút không muốn rời, nhưng hắn còn có việc nữa.
Mẫu thân hắn nếu không thấy hắn về sớm thì sẽ tìm đến, mà một khi tìm đến tuyệt sẽ toang, hoang đường sự việc sẽ bị nàng phát hiện. Cũng sẽ gây ra rất nhiều biến số khác, nên Trần Nam phải về sớm.
Hiện đã tám giờ sáng rồi, nên Trần Nam phải nhanh chóng, bây giờ vừa kịp luôn. Nên Trần Nam đi ra sau đó, dùng Diễn Pháp tẩy rửa thân thể, không trên người Trần Nam nồng đậm Lâm Uyển Mai khí tức, sẽ gây nghi ngờ lấy.
Trần Nam tức tốc chạy về, đi qua rất nhiều ngôi nhà, nhưng tựa hồ mở ra nhưng bên tring tình cảnh hắn vẫn thấy được. Trên chiếc thuyền này, có hẳn gần ba mươi căn nhà, số phòng khó đếm, có người sống chung với nhau là thường, nên họ không hay đi ra ngoài.
Nhưng dù đi cũng là đến nhà khác, hoặc thả ra Hóa Phàm Trận, bế quan tu luyện. Vì trên đây thực sự quá chán, nên rất ít người đi đường, nhật nguyệt ánh sáng giả tưởng là do Trận Pháp làm đến, đây giống như là đại địa vậy.
Trần Nam thường hay chơi với đám người biểu muội, biểu tỷ, đám nữ nhi người khác chung. Nhưng biểu muội, biểu tỷ là quá nhiều, nên cơ hồ bên cạnh mỗi ngày điều rất đa dạng lấy. Đám nữ nhi nói thô không có phụ thân, thì là nhiều lắm, theo Trần Nam tính toán, chí ít là nhiều hơn hai mươi, là có tuổi lớn nhỏ tiểu hơn hắn người.
Nói chung, kể đến vậy thì thanh mai trúc mã hắn quả thực là quá nhiều đi, nòi giống của gia định người khác điều mang tính âm nhỉ, sao lại có như thế cẩu huyết sự việc. Tất nhiên Trần Nam sẽ không quan tâm truyện này, chỉ cảm thấy cũng quá kỳ hoa căn thuyền nha.
Cước bộ nhanh chóng, con đường cừa ánh chiếu như nhà trong vậy, như lại có thể nhiều căn nhà bên trong, đây quả thực là một thế nhân tạo mà. Đáng tiếc là khômg có thế giới như thật, nhân tạo cuối cùng cũng chỉ nhân tạo, thật sự thế giới chỉ có cường mới mở, nhân tạo thể vạn phần không bằng thế giới thật.
Trần Nam bộ bộ khinh vân, tốc lực không quá nhanh, nhưng không chạm. Với tóc lực bình tĩnh, nhưng có chút nhanh nhẹn, Trần Nam dễ như ăn bánh, liền về đến nhà. Vẫn là căn nhà có chút cổ pha lẫn hiện đại khí chất, kiểu cách.
Căn nhà phân chia rõ ràng, nhưng chỉ có một cửa nhà, rất đơn sơ không quá hoa lệ, Trần Nam cảm thấy bình tĩnh một mảnh, người không chút do dự bước đi vào. Khẽ mở cảnh cửa ra, Trần Nam nhẹ bước vào trong.
Trần Nam đi vào căn nhà, từ bước tại nó đi xung quang, chỉ thấy tại ghế ngồi trải rộng mềm mại, mẫu thân Liễu Mộ Tuyết tuyết của hắn đang đọc một quyển sách, nhìn rất chăm chú. Trần Nam mơ mơ nhìn thấy là một quyển pháp thuật, Trần Nam cũng không lạ, mẫu thân luôn luôn đọc nhưng quyển pháp thuật để tăng tri thức.
Nàng tuy đã Kim Đan Kỳ Trung Đoạn Đan Chuyển Cảnh, mạnh hơn Lâm Uyển Mai hơn một chút, thiên tư tự nhiên là tốt hơn, nàng cũng chỉ mới gần năm mươi mà thôi, ở vũ trụ cũng có thể gọi là Tuyệt Thế Thiên Kiêu, ức vạn chưa chắc có một.
Nhưng tất nhiên cái này là đủ yếu tổ hợp thành, hơn nữa mang trong mình Hoàng Giả Huyết Mạch độ tinh thuần, dù là trong Liễu Gia, cũng là thiên kiêu có một không hai trong cùng thế hệ. Nàng tu chính là băng công, nên nàng tâm tĩnh thủy, có băng sơn mỹ nhân khí chất.
Cũng vì điều này, mà Liễu Mộ Tuyết trong lòng Trần Nam là trong khiết nữ thần, xa xa có thể chạm tới, tính ra rằng hắn thích nhất là vị này mẫu thân. Nàng băng sơn khí chất lại khiến hắn yêu thích không thôi, trong lòng hắn nàng là bảo vật mà.
Nhất là nàng bây giờ ngồi trên, chăm chú đọc tư thế, nghiên túc lại tỏa ra một lĩnh vực khó bước tới. Lại khiến Trần Nam yêu thích, nàng loại yêu kiều thân thể tuyệt mỹ Trần Nam rất là mê luyến đó, đương nhiên Trần Nam sẽ không dở trò, bởi vì hắn muốn chinh phục từ từ, hưởng đường chinh phục cảm giác thoải mái.
"Mẫu Thân!" Trần Nam không nghĩ nhiều, hô to gọi lấy Liễu Mộ Tuyết, mặt hình như là hớn hở. Liễu Mộ Tuyết cũng từ trong đọc sách đi ra, nhìn lấy mình yêu quý hài tử, mặt có chút băng lãnh, nay đã có chút ấm áp, giọng nói có chút như xa cách không biết bao lâu: "Nam Nhi! Ngươi về rồi à!"
"Vâng!" Trần Nam lại giả ngốc nữu, nhẹ ngoan ngoãn đáp lại, ánh mắt hồn nhiên ngây thơ chiếu lên mặt Liễu Mộ Tuyết, khiến nàng yêu quý lắm. Nhẹ bế lên Trần Nam đã chạy lại gần mình, để hắn ngồi ngang trên đòi mình, ôn nhu xoa đầu hắn. Quyển sách trên tay đã không biết từ lúc nào đã biến mất.
Liễu Mộ Tuyết ánh mắt tràn đầy tình thương, nhu hòa nhìn Trần Nam, khiến hắn cảm xúc có chút dâng trào, bỗng nàng quan tâm hỏi hắn: "Thế nào! Ngủ ở Lâm Uyển Mai có tốt không?"
"Vâng Ạ!" Trần Nam nghe mẫu thân hỏi trực tiếp nhưng thế, không sao khó khăn đáp lại. Nhưnh trong lòng là một khoái cảm không thuần khiết ý nghĩ: "Đâu chỉ tốt thôi, là xuân quang nhất độ một đêm mới phải!"
Trần Nam nhìn mẫu thân, nàng yêu mị thân thể khiến hắn yêu thích bất rời, đồng dạng này mẫu thân hắn cũng chỉ thấy được vài xúc cảm nhận qua thôi. Thỏa mái hưởng thụ cảm giác ngồi trên nàng đùi, hắn có chút tâm viên ý mãn.
Liễu Mộ Tuyết thực sự là yêu thích nàng nhi tử này, không chỉ vì là thân sinh huyết mạch máu mủ của hắn, mà là chính hắn bản tâm khả ái, thực sự chinh phục nàng có chút cô độc và băng giá lòng. Trong lòng nàng, Trần Nam và Trần Khinh Tuyết là bảo bối không ai sánh bằng.
"Vậy, Nam Nhi ngươi cảm thấy ngủ với mẫu thân và Lâm Di, ai thích hơn?" Đột nhiên Liễu Mộ Tuyết có chút trêu ngươi tâm, nhìn hắn nghi hoặc, muốn nhi tử quý mếm của mình ra đáp án, ánh mắt ẩn ẩn chờ mong câu trả lời.
"Đương nhiên là mẫu thân tốt rồi!" Trần Nam nghe xong, miệng nhanh hơn não, không chút do dự thổ lộ ra bản thân thực sự ý nghĩ, không chút nào giấu diễm bản thân, khi nói mắt tràn đầu kiên định, tuyệt đối chân thành.
Liễu Mộ Tuyết nghe xong lòng cũng không khỏi đắc ý, tựa như thắng một lớn việc vậy, ngoài môi mịn mỉm cười, nụ cười tựa hoa nở, bế nguyệt tu hoa mà. Nàng bộ dáng này đâu còn là băng sơn mỹ nhân khí chất nữa, đơn giản là một mỹ nhân thiếu nữ mà.
"Mẫu thân, ta rất là thích ngươi nha!" Trần Nam lợi dụng thân hình nhỏ tuổi liền bài tỏ tâm tình của mình, ánh mắt ôn nhu vô cùng nhìn đến nàng. Khiến Liễu Mộ Tuyết phản ứng ửng hồng hào, băng sơn khí chất còn tại đâu.
"Khong được, ta là mẫu thân của ngươi, thân sinh huyết mạch, luân lý không thể vậy a!" Liễu Mộ Tuyết tuy có chút thẹn, nhưng tâm thần vẫn rất là tỉnh táo, tận lực can ngăn Trần Nam này mới sinh tính. Nàng sẽ không vì hắn nhỏ coi hắn là trẻ con, trong lòng nàng Trần Nam rất thông minh không cùng lứa tuổi, nên sự thật rằng phải giáo dục hắn bỏ đi mẫu tử luyến chủng.
"Nhưng ta vẫn thích mẫu thân nha, ở tu tiên giới này luân lý còn đâu, tình người qua tuế nguyệt cũng phiêu tan, huống chính là luân lý, buôn bỏ vẫn là tốt nhất cách!" Trần Nam nghe vậy, biểu lộ không đồng ý, giáo thuyết cho nàng một chút sự thật.
Liễu Mộ Tuyết dù là rất thông minh, nhưng dính đến trường sinh bất lão tu tiên lý giải xen lẫn, nàng rất không biết thế nào trả lời. Bởi vấn đề này quả thực là liên quan rất nhiều vấn đề, luật nhân quả là khó tránh đến.
Liễu Mộ Tuyết tuy là có cường đại thực lực, đủ tại vũ trụ bảo hộ bản thân, nhưng cuối cùng nàng cũng không phải cường giả chân chính, trường sinh đạo đường nhiều điều đều có thể khả năng xảy ra. Liễu Mộ Tuyết nhìn Trần Nam, ánh mắt mông lung không biết nghĩ gì, ngẫm một hồi mỡi mỉn cười nói:
"Được rồi, đạo lý mẫu thân không thắng được ngươi, buông tha a!" Liễu Mộ Tuyết âm thanh có trêu đùa ý, cũng có muốn né tránh Trần Nam vấn đề, cuối lười biếng một chút, cơ thể yêu kiều tựa vào ghế nhìn xuống trên đùi Trần Nam.
Trần Nam cũng không truy tận ý tứ, ngoan ngoãn ngồi trên Liễu Mộ Tuyết đùi, mặt mày thành thành thật thật. Nhưng chú ý trong nhà có chút trống a, tựa hồ thiếu thiếu cái gì đó. Đột nhiên Trần Nam bừng tỉnh miệng thuận hỏi lấy:
"Mẫu thân, muội muội đâu rồi?"
Liễu Mộ Tuyết đánh nhìn hắn yêu thương, nghe hắn đột nhiên hỏi, có chút không kịp phản ứng. Rồi nghe bên trong ý tứ, nàng tất nhiên sẽ không dấu dấu diếm diếm, tùy ý lười biếng đáp: "Đang ngủ trong phòng đấy, nàng là nướng trườn ra, ngươi kêu dậy đi!"
Liễu Mộ Tuyết vốn định đi kêu gọi Trần Khinh Tuyết dậy, nhưng Trần Nam lao về sớm nhất thời khiến nàng quên té đi mất. Trần Nam đương nhiên sẽ không chối từ, linh động nhẹ nhảy ra Liễu Mộ Tuyết đùi mềm, có chút không rời cảm xúc, chạy đi đến mẫu thân hắn phòng.
Liễu Mộ Tuyết nhìn lấy Trần Nam chuyển động thân ảnh, người càng nhỏ, qua một quay tái mở vào phòng, liền biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Liễu Mộ Tuyết thấy Trần Nam đối với mình mê hoặc ngày càng lớn, cứ mỗi hắn lớn lên mạnh mẽ hơn, nàng lại không tự chủ mà mê luyến.
Đương sự việc này, nàng là che giấu trong tận thâm tâm, nhưng đôi lúc khó mà phong tỏa được, rất dễ một lần đại bộc phát. Lúc nó sự tình, Liễu Mộ Tuyết không dám nghĩ tiếp, lòng thầm nhủ: "Mộ Tuyết ơi là Mô Tuyết, ngươi ruốt cuộc đang dăm nghĩ chuyện gì đấy, hắn dù sao cũng là hài tử của ngươi a, luạn luân nào thể?"
Nàng ngày càng muốn vớt bỏ thứ cấm kỵ tình cảm đó, nhưng lại phát hiện, bản thân không những chẳng quên đi được, ngược lại càng hỗ trợ đổ dầu vào lửa, khiến càng nhớ kỹ rõ ràng hơn bao giờ hết, đã lên tới chết cũng không hết.
Trần Nam đang đi gọi Trần Khinh Tuyết dậy, tự nhiên sẽ không biết Liễu Mộ Tuyết tâm tình bí mật, cùng tuyệt mỹ tình ý khuôn mặt. Hắn đang muốn gọi vị muội muội hay ngủ nước này dậy.
Bước vào căn phòng của mẫu thân, một mùi hương hoa xông thẳng mũi hắn, đây là mùi của mẫu thân hắn không sai. Trên giường bạch sắc mềm mại, một nữ hài đang ngủ say xưa, khong màng bên ngoài sự việc.
Trần Nam nhìn Trần Khinh Tuyết ngủ say, không khỏi có chút yêu thương, hắn và nàng kỳ thực vốn ngủ cùng một phòng, chứ không ngủ chung với mẫu thân. Nhưng hôm qua hắn đi, hẳn là nàng mới ngủ với mẫu thân.
Trần Nam trải qua kiếp trước, chưa có làm anh cảm giác, bây giờ kiếp này lần đầu tiên là ca ca kiểu, vẫn là khiến hắn yêu thích không thôi, hơn nữa muội muội là một khả ái vô cùng người, làm sao hắn không yêu chứ?
Trần Khinh Tuyết trương tuyết bạch mỹ lệ khuôn mặt, giống với Trần Nam và Liễu Mộ Tuyết đến mấy phần, mỏi hồng nhạt nhỏ nhỏ đáng yêu, mái tóc đen trải dài sao lưng. Bộ ngực dù mới sáu tuổi như phát dục sớm, đã hơi nhô nhô lên rồi.
Toàn thân Trần Khinh Tuyết yểu điệu, mềm mại tựa vô xương, khiến người nhìn không hiểu thấy yêu thương. Nàng bây giờ mặc một bộ đồ ngủ do chính Trần Nam, dùng Diễn Pháp tạo ra, là loại hồng sắc trên là miêu miêu loại hình bao phủ.
Kết hợp rất là khả ái, lại thừa hưởng mẫu thân mình băng sơn mỹ nhân khí chất, lại ra vẻ tôn quý của mình, rất dễ được người trìu mếm. Nhưng Trần Khinh Tuyết tư thế bây giờ ngủ, quả là mất hình tượng, làm Trần Nam không khỏi dở khóc dở cười với nàng.
Đi lại bên cạnh Trần Khinh Tuyết, chăm chú một hồi, rồi trào lên giường, tư thế đứng không ra đước quỳ gối lận, mới buông lời kêu gọi oán trách: "Muội muội! Dậy mau, trưa rồi còn bày đặt ngủ nướng!"
"Ca ca, ngươi về..." Trần Khinh Tuyết quả thực bị Trần Nam gọi tỉnh ánh mắt mắt mơ màng nhìn hắn. Tay nhỏ ngọc chủ động nắm lấy Trần Nam, nhẹ kéo lại hắn lên người mình, nhẹ nhàng ôm lấy, miêng còn vang lên nỉ non âm thanh: "Cùng muội muội ngủ a!"
Trần Nam nghe thấy không khỏi nơ nụ cười khổ mà, Trần Khinh Tuyết khí lực là người trưởng thành chẳng có, đáng tiếc là không bằng hắn, nếu vừa hắn không cảnh giác, thì nàng chưa chắc đã có thể kéo hắn ôm lấy được.
Trần Nam nhìn lấy ru rúc lấy mình, quận tròn ghé sát mình Trần Khinh Tuyết không khỏi nhu hòa nở một nụ cười sáng lạng. Nhìn nàng mặt mỉn cười thỏa mãn mặt, không khỏi im lặng lại.
Hắn là muốn gọi, nhưng nhìn đến Trần Khinh Tuyết đang ngủ say, cùng nàng tâm viên ý mãn khuôn mặt, không đành nào hé miệng. Cứ để nàng vậy ý lại trên người mình, chẳng quan tâm đến.
Nàng khả ái khuôn mặt là ghé sát vào hắn ngực, nệm nệm gối đầu vào đó, khuôn mặt rất dễ chịu. Cùng nàng thân thể quân lấy hắn bằng đôi chân đôi tay, khiến Trần Nam khó tài nào cử động được. Đây không phải vì hắn không thoát ra đươc, nhưng giờ không muốn a.
Hắn mắt ngập tràn nhu tình nhìn lấy đang ngủ vui vẻ Trần Khinh Tuyết, nhìn nàng trưởng trắng noãn khả ái khuôn mặt...........
. . . . .
Anh Em Thấy Hay.
Hãy Nhất Nút LiKe Đỏ Nhé.
Ủng Hộ Động Lực Ài