Chương 5: Chương 5: Đường Đường Thần Thú Sinh Linh Linh Giới, Lại Đọa Lạc Tới Mức Này

Vô Tà cũng liền coi như thôi, thêm một miệng ăn, cũng không phải việc lớn gì, nghĩ như thế, hắn nhìn Cô Diệp nói:

"Đã như thế, ngươi tự tìm một chỗ dựng nhà lên a, ở đây không có quy củ gì, chỉ cần đừng không việc gì làm phiền ta !"

Cô Diệp đã đứng lên, gật đầu nói:

"Không quan hệ, chỉ cần có ăn là được !"

Vô Tà khóe miệng co giật một cái, con hàng này, hắn bật cười, nhìn sắc trời nói:

"Đã như ngươi muốn ăn thì phải tự tìm nguyên liệu, đúng ngươi đi kiếm một chút động vật về đây, nhớ đừng giết chúng !"

Cô Diệp vỗ ngực nói:

"Không thành vấn đề, ta đi một lác liền quay lại !"

Rồi chạy xuống núi, Vô Tà chọn một bãi đất trống, tay vung lên, 4 cái trận kỳ liền bay ra 4 góc, một chuồng heo liền hiện ra, ừm, hắn muốn nuôi một số yêu thú, làm như vậy cũng không cần phải xuống núi nhiều, gia cố thêm một tầng trận pháp cho kiên cố mới hài lòng.

Đem ghê ra gần bờ hồ, tay vung lên pha một bình trà, cầm cần câu bắt đầu hưởng thụ trời trong xanh, thiên địa linh khí không ngừng chui vào cơ thể hắn, nếu thấy cảnh này, nhưng cái tự gọi là thiên tài không biết có bị tức chết không .

Cũng không lâu lắm, Cô Diệp hối hả chạy về, vung tay một cái, một lổ hổng liền hiện ra, bên trong là vô số yêu thú cấp 1, tương đương với luyện khí tu sĩ, bọn chúng sợ hãi nằm trên mặt đất, loại khí tức phát ra làm bọn chúng không nổi lên ý định phản kháng lấy, trước mặt bọn chúng là một đầu bạch hổ:

"Nha lão hổ ngươi lại đi ra làm gì nha ?

Cô Diệp kinh ngạc nhìn chiến hữu của mình từ kết giới đi ra, bạch hổ không phản ứng tới nó, mắt nhìn chầm chầm vào lá trà dưới mát đất, nó đi tới liền ngậm lá trà vào miệng, cẩn thận ăn vào, bạch hổ liền hưng phấn không thôi, khí tức nó tăng một mảnh lớn, Cô Diệp kỳ quái nhìn lão hữu, đây là lần đầu tiên hắn thấy nó thất thố như thế, hắn cũng không nghĩ nhiều chắc lâu ngày không đi ra ngoài ra ngoài.

Cô Diệp nhìn thấy chén trà còn một nữa, hắn cũng thấy hơi khát, tiện tay cầm lên uống, bạch hổ thấy thế mắt muốn nứt nhưng không thể làm gì vì còn đang luyện hóa vài lá trà còn sót lại.

Uống vào trong miệng, Cô Diệp mắt đột nhiên sáng lên khen:

"Trà ngon ! "

Lão hổ nghe thế quát ầm lên:

"Đồ ngu còn không mau ngồi xuống đốn ngộ, thứ ngươi vừa uống là ngộ đạo trà đó !"

Lão hổ âm thanh họa Cô Diệp giật mình, cái gì, lại là ngộ đạo trà, hắn không kiệp nghĩ nhiều, ngồi xuống bắt đầu đốn ngộ .

Vô Tà cũng không quan tâm, hắn nhìn kết giới bên trong yêu thú, hai mắt phát sáng lên, nhìn thôi đã biết thịt tốt.

Đứng dậy, nhìn từng con, cũng may đực, cái đều có, chỉ để lại một con yêu thú, nhưng con còn lại để vào chuồng heo, lấy ra vài viên đan dược ném vào bên trong mới quay người rời đi.

Thứ hắn ném vào đương nhiên là xuân tình đan, loại đan dược này chỉ có một công hiệu, đó là phát tình roài, nếu không đợi bọn nó chủ động tới khi nào, sinh càng nhiều, càng tốt, hắn cũng không quên bầy ra cách âm trận pháp, tiếng kêu cũng không dễ nghe.

Không lâu sau, một bàn thức ăn được bưng lên, mùi hưởng nứt mũi phả vào mặt, lão hổ mũi co lại, nó mảnh liệt đứng lên chạy tới Vô Tà trước mặt, nước bọt muốn chảy ra tới.

Cô Diệp cũng trong lúc đốn ngộ tỉnh dạy, hắn cũng cảm nhận được mùi hương cũng chạy tới.

Thức ăn dọn xong, một hổ một người nhau nhau không kiệp đợi muốn ăn, nhìn hai thằng không có tiết thao như thế, Vô Tà cảm thấy, thêm một người cũng không tệ:

"Được rồi, các ngươi có thể ăn !"

Nghe được chỉ lênh, một người một nữ mảnh liệt hét lên, ăn như gió cuốn, một con lang bị hai thằng ăn hết gần một nữa, cá thì chỉ còn một con, rau thì còn một đống.

Vô Tà ha ha cười một cái, cũng tự hào về tài nấu nướng của mình.

"Đại sư huynh a, đồ ăn ngươi làm thật tuyệt, nếu không phải bụng không cho phép, ta còn muốn ăn tiếp !"

"Đúng đúng, bụng lão hổ ta căng rồi đây !

Một bên lão hổ phụ họa, Vô Tà vẫn ngồi từ từ ăn lấy, một bên thưởng thức trà.

Lão hổ thấy có trà, một mặt nịnh nọt cọ cọ chân Vô Tà, đường đường thần thú sinh linh Linh giới, lại đọa lạc tới nước này, Vô Tà nhìn lão hổ một cái, lấy ra một cái bát, rót vào một ít nước trà, để xuống đất.

Lão hổ ngao ô một tiếng cẩn cận thưởng thức lấy, Cô Diệp cũng mong đợi nhìn Vô Tà, Vô Tà cũng rót cho hắn một ly trà, một hổ một người lại như cầm chân bảo thưởng thức lấy, từng giọt từng giọt không bỏ sót.

Một bên nhìn hai thằng như thế, Vô Tà muốn nói, cứ việc uống, ca ở đây có một cây, nhưng nhìn hai thằng lại lâm vào đốn ngộ trạng thái, hắn cũng đành thôi, lúc sau nói không muộn.

Thảnh thơi nằm trên ghế một buổi, cảm thấy không sai biệt lắm, cũng nên chuẩn bị đột phá khí hải cảnh, dọn dẹp, đưa ghế vào trong sân, bầy kết giới xung quanh căn nhà nhỏ, để khi đột phá khí tức không tiết lộ ra ngoài, ừm, hắn muốn điệu thấp.

Ps\ Thấy hay bình luận một cái, cầu một trận đề cử

Đề cử truyện: Toàn dân vua trò chơi: bắt đầu tham gia quyết đấu thành thị

Hệ thống game tại tu chân giới