Thường Tiễn dẫn ba người đi đến bên ngoài đại điện, cung kính nói: "Chưởng môn, các vị sư thúc, đệ tử Thường Tiễn phụng mệnh...."
Hắn chưa nói xong, từ bên trong đại điện trang nghiêm này vang lên một tiếng hét ghê gớm, cắt ngang lời nói của hắn:"Quỷ, ác quỷ! Quỷ!..."
Thường Tiễn kinh hoảng, nhưng ba người Trương Tiểu Phàm, Lâm Kinh Vũ và Đinh Cao Bình còn kinh hoảng hơn. Bởi vì tiếng hét này đối với bọn hắn rất quen thuộc, là tiếng hét của một người trong thôn Thảo Miếu.
Trương Tiểu Phàm vội vàng xông thẳng vào bên trong đại điện không kịp suy nghĩ gì cả, hắn hét lớn: "Vương nhị thúc, vương nhị thúc, là thúc sao?"
Giọng điệu vừa nói vừa khóc này, khiến nhiều người thương xót.
Ở mép tường của đại điện, có một người trung niên đang dùng hai tay ôm đầu, co rúm người vào trong khóc, toàn thân run rẩy. Tiếng gào thét vẫn thoát ra từ y: "Qủy, quỷ..."
Ba người Trương Tiểu Phàm sau khi nhìn thấy người này, đều biết người này là ai. Người này họ Vương, trong nhà đứng ở vị trí thứ hai, nên trẻ con trong thôn đều gọi người trung niên này là Vương nhị thúc. Thúc ấy làm tiều phu, thường xuyên lên núi đốn củi, lúc về thôn đều mang quả dại chia cho chúng trẻ con trong thôn; tính tình của thúc ấy hiền lành, đối xử với trẻ con trong thôn rất tốt, cho nên được trẻ con trong thôn yêu quý.
Đinh Cao Bình sau khi nhìn thấy người trung niên này, trong lòng xúc động. Cơ thể nhanh chóng di chuyển đến bên người trung niên, ôm chầm lấy cơ thể của người trung niên này, cất tiếng nói: "Vương nhị thúc, thúc còn nhớ cháu không? Cháu...cháu là Đinh Cao Bình đây..."
Người trung niên đang gào thét đó sững người, quay đầu nhìn về phía người đang ôm mình. Có vẻ người đàn ông này nhìn thấy người ở trước mặt, thần trí đột nhiên ổn định, hướng về người này nói: "Cao Bình...cháu mau chạy đi..." Vừa dứt lời, người trung niên lập tức buông lấy người bên cạnh ra, hai tay ôm đầu, tiếng gào thét một lần nữa vang vọng lên: 'Qủy..."
Lâm Kinh Vũ thấy vậy, nhanh chóng đi đến trước mặt hai người Đinh Cao Bình và Trương Tiểu Phàm, nói với giọng điệu buồn bã: "Thúc ấy điên thật rồi." Điều này khiến cho Trương Tiểu Phàm quỵ xuống mặt đất, Đinh Cao Bình nhanh chóng đỡ lấy Trương Tiểu Phàm.
Lâm Kinh Vũ lớn hơn Trương Tiểu Phàm một tuổi, nhưng kém hai tuổi so với Đinh Cao Bình, cho nên tâm tính của hắn ổn định hơn so với người bạn kém mình một tuổi. Hắn nhìn mọi người trong đại điện, hắn thấy những người đứng đó đều khoác môn y của Thanh Vân Môn, có nam có nữ; đa số mọi người đều mang theo binh khí, chủ yếu là trường kiếm.
Trong đó sáu người ngồi trên ghế, khí độ hơn hẳn những người khác. Người ngồi chính giữa là một người đặc biệt, mình khoác hắc lục đạo bào, tiên phong hạo cốt, đôi mắt long lanh. Người này chính là đương nhiệm chưởng môn của Thanh Vân Môn, Đạo Huyền Chân Nhân.
Lâm Kinh Vũ dẫn Trương Tiểu Phàm đi đến phía trước sáu người, quỳ xuống cúi đầu. Đinh Cao Bình cũng nhanh chóng quỳ xuống trước mặt ba người.
Đạo Huyền Chân Nhân tinh tế nhìn ba người một lúc, khẽ thở dài nói: “Hài tử đang thương, các ngươi đứng lên đi.”
Ba người cũng không có đứng dậy, Đinh Cao Bình ngẩng đầu lên nhìn sáu vị thủ toạ của Thanh Vân Môn hiện đang có mặt ở đây, cung kính nói: “Chân nhân, ba người chúng con tuổi nhỏ, gặp cơn đại biến này nên không có nhà để về. Mấy vị hãy làm chủ cho chúng con.”
Lâm Kinh Vũ cũng góp lời: “Chân nhân, ngài thần thông quảng đại, có thể biết được quá khứ tương lai. Vì vậy ngài hãy làm chủ cho chúng con.”
Giờ phút này trong đầu của Trương Tiểu Phàm khá loạn, thấy hài người kia nói xong, nhanh chóng cất tiếng nói: “Đúng thế! Thần tiên gia gia hãy làm chủ cho chúng con.”
Đám người nghe xong, tập trung nhìn về phía Đinh Cao Bình và Lâm Kinh Vũ, đặc biệt là Lâm Kinh Vũ. Tư chất của Lâm Kinh Vũ là cao nhất trong ba người, nên được chúng thủ toạ nhìn nhiều lần; còn Đinh Cao Bình và Trương Tiểu Phàm ít được quan tâm.
Bọn họ là cao thủ của Thanh Vân Môn, đều là người mắt sáng như đuốc, liếc mắt đều nhìn ra tư chất bất phàm của Lâm Kinh Vũ. Trong lòng họ đều có ý định muốn thu Lâm Kinh Vũ làm đệ tử.
Ba người này đều là cư dân của thôn Thảo Miếu, nay thôn Thảo Miếu xuất hiện thảm án, dẫn đến Thanh Vân Môn chấn động.
Đạo Huyền Chân Nhân sau khi biết chuyện, cấp tốc triệu tập thất mạch thủ toạ đến Ngọc Thanh điện hội ý. Ngoài thủ toạ chi phái Tiểu Trúc Phong chưa thấy có mặt, còn lại sáu mạch thủ toạ đều xuất hiện ở đây.
Đạo Huyền Chân Nhân khẽ mỉm cười nói: “Quá khứ tương lai thì ta không biết. Ba người các ngươi ở dưới Thanh Vân sơn, Thanh Vân Môn tự nhiên không bỏ mặc. Chỉ là có một vài điều muốn hỏi, hi vọng các ngươi trả lời.”
Ba người gật đầu đồng ý, nhanh chóng đứng dậy.
Đợi ba người đứng yên ở trên đại điện, Đạo Huyền Chân Nhân chỉ tay về phía Lâm Kinh Vũ hỏi: “Ngươi vì sao tránh được một kiếp.”
Lâm Kinh Vũ đờ người rồi nói: “Bẩm chân nhân, tối hôm qua con còn nhớ rõ bản thân ngủ ở trong nhà. Nhưng sáng hôm nay tỉnh dậy, phát hiện bản thân cùng Tiểu Phàm và Cao Bình huynh, nằm dưới một gốc cây tùng ở bên ngoài thôn. Sau đó Tiểu Phàm đánh thức con dậy, chúng con chạy về thôn, nhìn thấy cảnh tượng đó, dọa hôn mê bất tỉnh.”
Đạo Huyền Chân Nhân chau mày một cái, nhìn về phía Trương Tiểu Phàm rồi nói: “Là con đánh thức hắn. Vậy con thì như thế nào?”
Trương Tiểu Phàm nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Con cũng không rõ. Lúc sáng tỉnh dậy liền trông thấy Kinh Vũ và Cao Bình ca ở bên cạnh, vì vậy đánh thức hai người dậy.”
Đạo Huyền Chân Nhân chuyển ánh mắt về phía Đinh Cao Bình, sau đó nói: “Còn con thì sao?”
Đinh Cao Bình suy nghĩ một lúc lâu, bình tĩnh nói: “Con vốn là cô nhi, xuất thân từ thôn Thảo Miếu, từ nhỏ phụ mẫu qua đời. Sáng hôm qua con ở thành Hà Dương bán thảo dược, chiều hôm qua mới bắt đầu từ trong thành trở về thôn, một mình cuốc bộ cho nên đến hơn giờ sửu mới đến gần thôn. Phát hiện ra Tiểu Phàm và Kinh Vũ nằm ngủ bên dưới cây tùng, chưa kịp hỏi nguyên nhân vì sao thì cơn buồn ngủ xuất hiện; vội đi đến bên cạnh Tiểu Phàm nằm xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.”
“Vậy con bán thảo dược ở hiệu thuốc nào trong thành Hà Dương?” Đạo Huyền Chân Nhân và chúng thủ toạ nghe Đinh Cao Bình nói xong, mọi người đều có những suy nghĩ riêng. Không lâu sau, Đạo Huyền Chân Nhân cất tiếng hỏi.
“Con thường đi đến hiệu thuốc Phương Hà bán thảo dược. Chân nhân có thể sai bản môn đệ tử đến đó kiểm tra thực hư lời nói của con.” Đinh Cao Bình đương nhiên biết mọi người thắc mắc về lời nói của mình, vì vậy nhanh chóng trả lời.
“Được. Ta sẽ sớm an bài môn hạ đệ tử hạ sơn đến hiệu thuốc đó xác định thông tin.” Đạo Huyền Chân Nhân nói với Đinh Cao Bình, sau đó chuyển ánh mắt nhìn về phía chúng sư huynh đệ của mình, rồi nói: “Mọi người nghĩ sao?”
Một người mập mạp nhanh chóng cất tiếng nói: “Chưởng môn sư huynh, người dân của thôn Thảo Miếu thuần phác, cùng Thanh Vân Môn chúng ta có đi lại. Nay thôn Thảo Miếu gặp thảm án, chúng ta thân là môn phái ở gần thôn Thảo Miếu phải có trách nhiệm đối với họ. Một mặt điều tra nguyên nhân, mặt khác an bài cho ba hài tử này làm môn hạ đệ tử của Thanh Vân Môn.”
“Điền sư đệ nói đúng. Chỉ là ta không còn thu nhận đệ tử, nên nhường cơ hội này cho các vị. Trước hết chúng ta phải tìm hiểu thêm về thảm án thôn Thảo Miếu.” Đạo Huyền Chân Nhân nhanh chóng cất tiếng nói. Dứt lời một lúc, rồi cất tiếng gọi: “Tống Đại Nhân.”
“Có đệ tử.” Một đệ tử Thanh Vân nhanh chóng cất tiếng nói, sau đó bước ra, dáng người khôi ngô cao lớn, phục trang theo hướng tục gia.
Đạo Huyền Chân Nhân nói: “Ngươi là người đầu tiên phát hiện ra thảm kịch ở thôn Thảo Miếu. Hãy nói lại cho mọi người cùng biết việc lúc đó.”
Tống Đại Nhân cất giọng thô sảng: “Vâng. Sáng sớm hôm nay đệ tử và mấy vị sư huynh đệ có việc ở bên ngoài, lúc quay trở về môn phái, đệ tử sau khi cúi đầu xuống mặt đất nhìn, phát hiện ở thôn xuất hiện một toà núi thây do thi thể của nhiều người dân trong thôn tạo thành. Đệ tử cùng các vị sư huynh đệ nhanh chóng hạ xuống, phát hiện vị Đinh sư đệ đứng ở bên một vách tường sụp đổ thất thần canh hai sư đệ kia. Do sợ yêu nhân quấy rối, nên bảo đồng môn sư đệ mang ba người trở về môn phái trước, đệ tử và những người khác ở lại kiểm tra; trong một nhà tranh phát hiện ra người đàn ông kia…” Nói xong, y chỉ tay về phía người đàn ông co rúm ở góc tường, rồi tiếp tục nói: “Chỉ thấy người này tinh thần hoảng loạn, hỏi gì cũng không nói, lặp đi lặp lại mấy từ “quỷ, ác quỷ”….”
Lâm Kinh Vũ run rẩy nói: “Vị sư huynh này, sư huynh có kiểm tra kỹ càng không?”
Tống Đại Nhân thở dài nói: “Ta tìm một vị sư đệ thường đến thôn thu mua củi, nhờ hắn kiểm tra xem trong thôn còn người sống không? Sau khi đếm kỹ càng, cả thôn ngoài bốn người các ngươi ra, 243 người còn lại không còn trên thế gian này.”
Trong lòng sớm đã đoán trước, nhưng sau khi nghe Tống Đại Nhân trả lời chắc chắn, Lâm Kinh Vũ cùng Trương Tiểu Phàm sớm tối sầm mắt lại. Còn Đinh Cao Bình khá bình tĩnh, đầu cúi xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Đạo Huyền Chân Nhân khe khẽ thở dài, trong tay bay ra một quả cầu màu lam, bay đến trước mặt hai người Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm. Ở trán của hai người lăn qua lăn lại, một luồng khí thanh tịnh nhanh chóng bắn vào hai người. Hai người nhanh chóng ngủ thiếp đi, do tinh thần tiêu hao nhiều.
Đạo Huyền Chân Nhân xua xua tay, chúng đệ tử vội vàng lui xuống. Trong đại điện rất nhanh còn lại sáu người và ba hài tử kia.