Chương 49: Chương 49: Hoàn thành giao dịch

Chương 49: Hoàn thành giao dịch

Điền trang Hưng Nghiệp nằm ở phía bắc Kiến Dương và cách Văn An một giờ lái xe. Khi Nguyên Thần Phi đi cùng với tổng giám đốc Vu Tông Vĩ của điền trang Hưng Viên xuống đó, các nhân viên ở đây đã đứng đợi ở cửa từ bao giờ. Họ đang sốt ruột và lo lắng chờ đợi ông chủ mới như đang chờ đợi vận mệnh của chính mình - họ muốn biết ông chủ mới sẽ xử lý nhân công của trang viên như thế nào. Mặc dù hệ thống các vị Thần cung cấp một mô hình mới, cơ hội mới và nhiều sản phẩm cho con người, nhưng nó không thực sự đáp ứng nhu cầu của toàn xã hội loài người. Hệ thống của các vị Thần thực sự có thể thay đổi, nói thật ngoài ngành công nghiệp năng lượng ra, có lẽ phần đông là ngành giết mổ.

Theo một nghĩa nào đó, các chuyên gia đều là đồ tể. Những con quái vật bị giết được xử lý bởi chuyên gia sau khi được bàn giao cho hệ thống để tái chế và sau đó, bán ngược lại cho mọi người. Ngoài ngành giết mổ ra thì còn ngành nghề nào khác? Thực ra, còn nhiều ngành công nghiệp khác mà hệ thống các vị Thần chưa đề cập đến. Ít nhất là hiện giờ chưa có. Do đó, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, công việc vẫn phải hoàn thành. Kết quả của việc xuất hiện các người có Nghề trên toàn quốc sẽ chỉ khiến người đông việc ít, ngay cả những con quái vật cũng không đủ để giết. Những người ở điền trang này chính là như vậy. Hầu hết trong số họ là những người cao tuổi không thích nghi với môi trường mới và không có ý định thay đổi cuộc sống của họ bằng những trận chiến sinh tử. Càng lớn tuổi, họ càng cảm thấy hòa bình và ổn định là quan trọng nhất. Cái gì mà thánh thần? Cái gì mà siêu năng lực? Cái gì mà phải tham gia vào một trăm trận chiến sinh tử mới có được một siêu năng lực như vậy? Xàm quá xàm. Đây không hề giống như những môn thể thao mạo hiểm, trèo lên cao độ vài trăm mét rồi đi thăng bằng trên dây cáp? Thậm chí còn không đáng tin cậy hơn thế.

Thật vậy!

Xác suất tử vong trong các môn thể thao mạo hiểm là bao nhiêu? Tỉ lệ tử vong để chiến đấu với quái vật là bao nhiêu? Người đi sau có xác suất mất mạng cao hơn người đi trước rất nhiều. Cuộc sống không phải là một trò chơi, phàm là liên quan đến chuyện đại sự như tính mạng con người thì ai cũng phải cẩn thận. Trong thời gian gần đây, tin tức báo những vụ tử vong của các chuyên gia không phải là ít, về sau không báo cáo theo kiểu đơn lẻ nữa mà theo dạng như thế này: "Có hơn tám mươi ba chuyên gia trong thành phố ngày hôm nay đã thiệt mạng. Chính phủ một lần nữa cảnh báo rằng nghề nghiệp trong trò chơi Chức Thần mang rủi ro cao, xin vui lòng thật thận trọng trước khi đưa ra lựa chọn. Nhìn vào những "tấm gương" đi trước như vậy thì liệu còn bao nhiêu người dám thử? Rốt cuộc, những người hy vọng sẽ sống một cuộc sống ổn định, yên ổn trên thế giới này vẫn chiếm phần lớn. Ngược lại, sẵn sàng chấp nhận rủi ro và cái chết chủ yếu là những người trẻ tuổi, những người dưới đáy xã hội hay những kẻ đầy tham vọng.

Nếu như không có ghi chú của Lưu Dương, bản thân Nguyên Thần Phi cũng nghi ngờ mức độ anh muốn trở thành một chuyên gia thực sự cao đến như nào - trở thành một người chuyên nghiệp có thể đạt đến đỉnh cao, sau tất cả, điều đó không có ý nghĩa gì. Lại lan man rồi, nói tóm lại, hầu hết những người trong trang viên bây giờ muốn dành phần đời còn lại của mình trong hòa bình. Do đó thái độ của Nguyên Thần Phi khiến họ vô cùng căng thẳng. Mặc dù trước ấy, anh đã hứa rằng sẽ không sa thải bất kỳ nhân viên cũ nào của trang viên, nhưng dẫu sao không có gì chắc chắn bằng với việc đích thân ông chủ nói. May mắn thay, sau khi Nguyên Thần Phi đến liền nhắc lại tuyên bố này:

- Tất cả nhân sự sẽ không bị xa thải, tiền lương sẽ không giảm mà sẽ chỉ tăng lên. Dẫu sao thì vật giá cũng đang tăng lên. Còn về phần thu xếp công việc cụ thể lát nữa ta sẽ bàn giao với Vu tổng.

Tin tức này khiến ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Vu Tông Vĩ mỉm cười:

- Ông chủ đã khách khí rồi, tôi sẽ làm thật tốt công việc, chỉ có điều...

Vu Tông Vĩ ngập ngừng không nói.

- Chỉ có điều làm sao?

Vu Tông Vĩ đáp:

- Công việc kinh doanh bây giờ của trang viên không mấy thịnh vượng và hiện đang trong tình trạng khó khăn.

Khi Vĩ tổng nói điều này, điều đáng lo ngại nhất là gặp phải phản ứng sửng sốt tới độ nhảy dựng lên và hét của Nguyên Thần Phi "Cái gì? Trang viên đang bị lỗ?"

May anh không làm vậy mà chỉ cười:

- Đang bị lỗ?

Vu Tông Vĩ ngẫm ngợi rồi đáp:

- Tháng này ước tính đã lỗ ba trăm vạn.

- Nhân dân tệ?

- Nhân dân tệ, không thể nào là tiền trong hệ thống được.

Vu Tông Vĩ cười.

- Vậy thì tương đương với sáu ngàn Bạch tinh? Cũng nhiều ra trò.

Nguyên Thần Phi tiện miệng nói.

Mới có sáu ngàn Bạch Tinh nên chẳng khiến cho Nguyên Thần Phi bận tâm.

Nghe anh nói vậy Vu Tông Chính thở phào rồi cẩn thận nói:

- Tháng sau có lẽ sẽ còn bị lỗ nặng hơn thế, quan trọng là khách đến vãng lai nơi đây đang dần tụt giảm.

- Không sao, ngươi cố gắng duy trì là được, Lỗ bao nhiêu lúc đó báo lại cho ta biết.

Nguyên Thần Phi khá bất cần.

Anh biết tình hình hiện tại trước khi mình mua trang viên. Trang viên chắc chắn đang bị lỗ, nhưng anh không quan tâm. Bởi, Nguyên Thần Phi mua mảnh đất này là có mục đích khác.

Nghe Nguyên Thần Phi nói xong Vu Tông Vĩ như bỏ được tảng đá trước ngực.

Đi dạo một vòng quanh trangg viên trong lòng Nguyên Thần Phi đã nắm rõ tình hình. Anh lấy ra một bức tranh được chuẩn bị từ trước, thêm một vài nét bút vào đó rồi đưa nó cho Vu Tông Vĩ:

- Cần phải cải tạo lại trang viên, cụ thể chuyển đổi dựa trên bản vẽ này.

Vu Tông Vĩ nhìn vào bản phác thảo rồi giật nảy mình:

- Ngài định chiến tranh sao?

Theo cách sửa đổi của Nguyên Thần Phi, trang viên này sẽ được cải tạo để tăng cường đáng kể sức mạnh phòng thủ.

- Gia cố thích hợp mà thôi, thời thế bây giờ loạn lạc lắm.

Nguyên Thần Phi hờ hững đáp.

Vu Tông Vĩ bấm bụng nghĩ ông chủ của anh có phải chỉ là đang muốn gia cố hay làm hẳn thành một pháo đài chiến tranh?

Nhìn vào bản vẽ, tất cả các bức tường xung quanh trang viên phải được dựng lên cao mười mét.

Cao mười mét!

Thế này có khác gì dựng thành phố trong thành phố?

Nhìn vào tường thành đổ bê tông cốt thép, ánh sáng chiều rộng khoảng ba mét, thậm chí có thể lái xe trên tường. Sau đó, cứ cách mỗi đoạn đều có một vị trí bắn rõ ràng, lỗ ngắm bắn đều được thiết kế tỉ mỉ, còn có cả những đoạn thép gai kéo dài bao bọc lấy bức tường. Rõ ràng cần phải sử dụng một công nghệ hiện đại để xây dựng thành một pháo đài cổ.

Nguyên Thần Phi lại nói:

- Gia hạn cho ngươi nửa tháng phải hoàn thành xong.

- Nửa tháng?

Vu Tông Vĩ hết hồn hỏi lại:

- Không làm nổi đâu, thời gian quá gấp rút, nửa năm chưa chắc đã làm xong, vả lại chính phủ chưa chắc đã cho xây.

- Không cần phải lo lắng về phía chính phủ. Trang viên vốn là một dự án du lịch. Các thủ tục đã hoàn tất. Chúng ta nâng cấp và cải tạo, làm thành các danh lam thắng cảnh cổ nhân tạo, tham gia xây dựng thành phố cổ và sử dụng tiền của chúng ta, hợp lý và hợp pháp. Bên cạnh đó, họ không có thời gian để quản lý việc này. Ngoài ra không cần lo lắng về vấn đề thời gian. Hãy đi gặp những chuyên gia và tìm kiếm những người đã chuyển sang nghề xây dựng. Họ rất giỏi trong công việc này. Nói tóm lại, việc xây dựng phải được hoàn thành trong vòng nửa tháng. Có thể tăng cường, không được trì hoãn.

- Vậy còn chi phí...

- Không cần lo lắng tới vấn đề tiền nong, chỗ ta vẫn còn hơn mười vạn Bạch Tinh và còn có thể kiếm thêm, như vậy là đủ.

Nghe xong Vu Tông Vĩ bất giác nuốt nước bọt, cuối cùng cũng chẳng nói gì.

Nguyên Thần Phi hướng mắt về phía sân vận động. Phải, anh mua trang viên này chính vì nhắm chuẩn sân vận động kia. Còn về lý do lại đơn giản đến bất ngờ. Nửa tháng sau cũng chính là Chức Thần giáng lâm được tròn một tháng, cánh cửa dị giới sẽ mở ra mà sân vận động này chính là một cánh cửa cho thế giới bên ngoài. Nếu một tháng vừa qua chỉ là thời kỳ bảo vệ người mới của các vị Thần, thì một tháng sau việc mở ra cánh cửa dị giới sẽ chính thức đánh dấu cho việc bước vào kỷ nguyên lớn. Nếu các vị Thần hiện tại chỉ thay đổi ngành công nghiệp giết mổ và ngành năng lượng, thì họ sẽ thay đổi nghề trồng trọt, chăn nuôi và lâm nghiệp một tháng sau đó. Ảnh hưởng từ sự xuất hiện của các vị Thần đối với nhân loại đang dần hé mở. Mặc dù những thay đổi như vậy đã gây chấn động cho xã hội loài người, nhưng trong mắt của các vị Thần hoặc ở một góc độ cao hơn, những hành vi này vẫn được coi là nhẹ nhàng và dịu dàng, giống như một người trưởng thành đang chơi với một chú chuột hamster nhỏ, chậm rãi chăm sóc nâng niu như sợ nó đau, mặc kể bản thân hamster đang run rẩy vì sợ hãi.

Trong những ngày tới, các vị Thần sẽ tiếp tục ảnh hưởng và thay đổi xã hội loài người. Về phần thay đổi đến mức độ nào bản thân Nguyên Thần Phi cũng không biết, bởi trong các ghi chú của Lưu Dương không kể lại nhiều như vậy. Anh ta chỉ biết rằng với việc vượt qua giai đoạn đầu, thử thách của loài người sẽ tăng lên. Mọi người có thể chọn sự thoải mái, nhưng cuộc sống sẽ không được lựa chọn. Điều này giống như việc hôm nay không leo lên đỉnh, bạn sẽ rơi vào cái chết vào ngày mai. Tại sao không leo bạn lên đỉnh núi sẽ bị rơi xuống chết? Mọi người không thể hiểu. Nhưng xã hội đang đi trên quỹ đạo này. Một ngày nào đó, những người quen sống trong nhàn hạ sẽ nhận ra rằng trong một xã hội phát triển nhanh, không có tiến bộ sẽ thụt lùi về sau và thậm chí chậm tiến bộ sẽ không hiệu quả. Họ có thể không làm gì sai, nhưng họ không thích nghi được với xã hội luôn thay đổi, đó là sai lầm lớn nhất! Tuy nhiên, những đạo lý này Nguyên Thần Phi sẽ không nhắc nhở ai đâu. Anh không thể khuyên nhủ nhiều người như vậy được, chỉ có thể bảo toàn cho bản thân.

Bàn giao lại công việc của trang viên xong Nguyên Thần Phi quay trở lại thành phố Văn An. Anh vốn định tiếp tục tốc độ và nhịp điệu cũ, nhưng vũ khí thần thoại có thể đã kích thích ai đó, xảy ra một số chuyện đáng ra có thể kéo dài thêm vài ngày nữa nay xảy ra trước dự tính. Nguyên Thần Phi ghé Thất Lý Đường một chuyến và hoàn thành xong một cuốc đấu kỹ kịch liệt. Bắt đầu từ hôm qua Nguyên Thần Phi nhận được Kim ngưu nhĩ đều cất đi chứ không mở. Về tới nơi hẹn liền nhìn thấy hội Đoàn Phong đã đợi sẵn ở đó. Tuy nhiên có thể nhận ra thần sắc họ khác mọi hôm.

Đoàn Phong mở miệng nói trước:

- Xin lỗi ông chủ, có một công ty mời chúng tôi hy vọng chúng tôi sẽ đến đó với tư cách là phó chủ tịch. Vì vậy sau này chúng tôi không thể theo anh được nữa.

- Vậy nên các người định rời đi?

Nguyên Thần Phi không lấy làm lạ, anh biết rằng họ sẽ đi sớm hay muộn, nhưng lại không mong đợi điều đó đến nhanh như vậy.

Anh nhìn Chương Trình, Chương Trình xấu hổ cúi xuống không dám nhìn trực diện anh.

Chương Vi tiếp lời:

- Phải vậy, chúng tôi muốn tự mình ra ngoài chiến đấu.

Nguyên Thần Phi cười:

- Không sao, rời đi tự mình lập nghiệp cũng là chuyện tốt.

Nghe thấy vậy Đoàn Phong và Chương Vi đều cười toe toét.

Đoàn Phong dùng vai huých một cái vào Chương Trình ra hiệu:

- Anh xem, đã nói lão đại không phải loại người đó rồi, anh ấy độ lượng lắm.

Chương Trình trừng mắt lên nhìn hắn.

Nguyên Thần Phi cười nhạt:

- Đừng gọi ta là lão đại nữa, sau này các ngươi sẽ tự mình là lão đại.

- Rõ thưa anh Phi!

Chương Vi liền đổi cách xưng hô gọi ngọt một câu.

Nguyên Thần Phi không hề mếch lòng khiến Chương Trình thở phào nhẹ nhõm. Sau khi nói chuyện với nhau một lúc, Nguyên Thần Phi chúc họ thuậm buồm xuôi gió rồi vui vẻ tạm biệt nhau.

Khi rời đi, Chương Trình nói với Nguyên Thần Phi:

- Lão đại, anh cứ để tôi gọi anh là ông chủ một lần nữa. Mặc dù anh không thấy phiền nhưng tâm trạng của tôi hiện giờ thực sự rất khó chịu. Thời gian sát cánh cùng nhau không lâu, nhưng tôi cũng đã học được không ít điều. Thật đáng tiếc khi không thể cùng nhau bước chung đường sau này, nhưng tôi hy vọng anh hiểu Chương Trình vẫn mãi là Chương Trình, bất kể xảy ra chuyện gì trong tương lai, miễn là anh cần tôi ...

Nói rồi vỗ vỗ vào lồng ngực mình:

- Sẽ không thoái thác!

Nghe vậy Nguyên Thần Phi không khỏi cảm động.

Anh gật đầu:

- Ta nhớ rồi, ta cũng có lời nói với ngươi, nếu sau này có việc cần chỉ cần gọi một câu, có thể giúp ta nhất định sẽ tận lực.