Chương 17: Thoát khỏi lồng giam
Bước ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại, Nguyên Thần Phi thở hắt ra một hơi dài.
Anh cuối cùng đã giết người rồi.
Hóa ra cảm giác giết người là vậy, chẳng dễ chịu chút nào. Tâm trạng trở nên rối bời khiến bản thân luôn có cảm giác buồn nôn. Không chỉ có vậy ngay cả những hình ảnh trước mặt đều biến thành một màu đen thăm thẳm. Phải chăng anh đã bị đả kích quá nặng?
Quả nhiên ngay cả tới siêu nhân với vóc dáng siêu phàm cũng cảm thấy khó chịu sau khi bị trải qua kích thích tinh thần mạnh mẽ. Nhưng vẫn may anh vẫn khống chế được bản thân. Mặc dù tâm trạng hiện giờ đang bồng bềnh như trôi trên sông, thế nhưng ngoài mặt Nguyên thần Phi vẫn rất điềm tĩnh.
Anh bước chầm chậm từng bước. Trong căn phòng phía sau lưng, một nhóm thanh niên đàn em của anh Bưu đang run rẩy ôm nhau cho đến khi bước chân dần biến mất đi thì họ mới òa lên khóc.
Cuối cùng họ đã nhận ra rằng thế giới thực sự thay đổi.
Rời khỏi nơi ở của anh Bưu, Nguyên Thần Phi nhìn đồng hồ rồi rảo bước về một phía khác.
Những con gà trong trang trại đã bị giết sạch, còn level của bản thân vẫn chững lại ở năm mươi phần trăm cấp bốn. Tiếp theo sau, anh sẽ phải tự mình săn giết mục tiêu. Mặc dù nói anh sở hữu ba con gà trống tinh anh khiến cho sức mạnh chiến đấu của anh vượt xa so với người cùng cấp, nhưng Nguyên Thần Phi ý thức rất rõ ràng rằng đây chỉ là một sự dẫn đầu tạm thời. Muốn trở thành người chiến thắng cuối cùng trong chiếc lồng do Chức Thần giăng ra thì anh vẫn cần nỗ lực nhiều hơn nữa và không được phép đi sai dù chỉ một bước. Cũng may anh đã kịp vạch ra cho mình một kế hoạch mới.
Thế giới đã thay đổi đáng kể từ sau khi các vị Thần giáng trần, vạn vật phát triển và tất cả sự sống được biến đổi theo một hướng phi thường. Nhưng tốc độ chuyển đổi là khác nhau, và hướng chuyển đổi cũng khác nhau. Ngoài cuộc sống bình thường như đã gợi ý cho Lý Chiến Quân ra thì quan trọng nhất vẫn có cuộc sống "bất bình thường" khác đi song song với nó.
Theo ghi chú của Lưu Dương, vào ngày thứ tư khi các vị Thần xuất hiện, các sinh vật bắt đầu tiến lên cấp độ thứ hai, và bắt đầu lộ ra dần những khác biệt về tốc độ và cấp độ của chúng. Tất cả sinh mệnh không còn được đồng bộ, mà bắt đầu xuất hiện sự nhanh chậm không đồng đều. Một số sinh mạng may mắn sẽ thăng tiến bằng những bước nhảy vọt. Nhưng quan trọng nhất, những con quái vật đều được hấp thu tiên khí.
Cái gọi là sự hấp thụ của cơ thể thực chất là để chỉ sự hấp thụ năng lượng từ cơ thể con người theo hướng ngược lại. Những tinh anh, chỉ huy, lãnh chúa và hoàng đế cũng giống như vậy. Giống như dùng dược huyết đấu để tạo ra lại không được coi là thường thấy.
Trước ngày hôm đó, quái vật cũng có thể được thăng cấp, nhưng chúng chỉ có thể được thăng cấp từ các trận chiến nội bộ.
Sau ngày hôm đó, những con quái vật giết người cũng có thể tăng level.
Do đó, Trái đất được định sẵn để trở thành một đấu trường săn bắt lớn. Con người hủy hoại quái vật, quái vật nghiền nát con vật và các quy tắc do Chức Thần đặt ra khiến mọi người không ai được tha cho ai. Cách duy nhất để sống sót và tồn tại là tham chiến và chiến thắng trong những trận chiến đẫm máu.
Mà những điều này còn chưa là gì, chỉ sau một thời gian nữa, các vị Thần sẽ mở ra cánh cửa dị giới để thả những sinh mệnh dị giới vào để cùng "chơi" với loài người trên địa cầu này. Những người mang tư tưởng sẵn sàng cuộc sống bình dị tới lúc đó có hối tiếc cũng chẳng kịp.
Bây giờ đã là buổi trưa và các sinh vật ở nhiều nơi đang bước vào vevel hai. Những quái vật hàng tinh anh cũng sẽ bắt đầu xuất hiện. Công việc tiếp theo của Nguyên Thần Phi là đi săn giết những con quái thú tinh anh này. Thế những để chuẩn bị cho cuộc săn bắt thực thụ thì anh còn phải làm một chuyện nữa.
Ở phía ngoại ô phía Đông thành phố Văn An có một sở thú. Sở thú này không lớn lắm và những động vật trong đó đều lắm bệnh yếu đuối. Tuy nhiên, dù là một sở thú cũ với những con vật tàn hơi sắp chết thì sau khi các vị Thần đến, nơi đó lại trở thành một khu vực chết chóc khủng khiếp.
Nguyên do là trong sở thú có một con hổ tên Luyến Luyến. Luyến Luyến là một cái tên rất dễ thương, nhưng chủ nhân của cái tên này hoàn toàn không dễ thương chút nào. Trong cuốn sổ ghi chú của Lưu Dương, ngay sau khi các vị Thần xuất hiện, con hổ này liền trở thành cơn ác mộng đối với Văn An. Nó đã ăn hàng ngàn người và biến mình thành một thủ lĩnh mãnh hổ chiến thắng hàng ngàn quái vật. Nó chính là một thảm họa. Con người cuối cùng đã thất bại trong việc thu phục nó. Nó đã từng bị đánh bại thê thảm bởi một lãnh chúa mãnh hổ khác trong trận chiến tranh giành ngôi vị vua Hổ. Thế nhưng giờ đây, Luyến Luyến chỉ là một con hổ xui xẻo bị bỏ đói mấy ngày nhốt trong lồng ở vườn hổ. Nó bị bỏ đói vì không có ai cho dám cho nó ăn.
Trò chơi Chức Thần đã mang lại sự thay đổi cho tất cả mọi thứ, khiến mọi sinh mạng đều có khả năng phát triển đồng thời có một hệ thống phân cấp. Nhưng sự phân chia cấp độ của các vị Thần trong trò chơi này rất vô trách nhiệm - mạnh hơn có đại bàng, hổ, sư tử; yếu hơn có kiến, chuột. Tất cả các sinh vật trước khi các vị Thần đến đều bị chia thành cấp độ không, chỉ được chấp nhận lên cấp một sau khi thông qua lễ gột rửa của tiên khí, và sau này mới được nâng cấp từng bước.
Điều này tạo ra sự mất cân bằng lớn - quái vật cùng một cấp ví dụ như hổ và gà rõ ràng không giống nhau. Tuy nhiên, trong mắt các vị Thần, điều này là bình thường.
Không có sự bình đẳng tuyệt đối trong cuộc sống. Hệ thống phân cấp được xác định bởi mức độ tiến hóa của sinh mạng và không liên quan gì đến sức mạnh. Điển hình như chúa tể của quái vật cấp một có thể dễ dàng nghiền nát những quái vật cao hơn mình mười cấp. Ăn mười một viên Huyết Hồn cùng với ba con quái thú tinh anh, Nguyên Thần Phi cũng có thể đè bẹp một người có Nghề phổ thông cấp mười. Cấp độ chỉ là bề nổi, đại diện cho cấp độ tiến hóa chứ không phải là sức mạnh thật sự. Nếu nghĩ mức độ đại diện cho sức mạnh thì bạn đã sai lầm rồi bởi Chức Thần chưa từng nói như vậy. Do đó dù là mãnh hổ hay ruồi muỗi thì xuất phát điểm đều bằng nhau, đều từ cấp không. Còn ai có thể đi đến cùng, ai có thể đi xa hơn, đó là việc riêng của họ, Thần không quan tâm.
Thần không theo đuổi sự bình đẳng tuyệt đối, sự bình đẳng tuyệt đối có thể dẫn đến mất niềm vui trong trò chơi. Mà Thần chỉ quan tâm đến niềm vui, miễn là bạn có thể mang lại cho mình niềm vui thì Thần đều thích. Do đó, sự cân bằng hay không cân bằng, họ không quan tâm. Và cũng chính bởi lẽ đó, tiến độ thăng cấp của Nguyên Thần Phi rõ ràng là không bình thường nhưng họ cũng không quan tâm. Thậm chí một số vị Thần còn có ý tạo ra nhiều điều bất thường.
Ai có thể đảm bảo rằng sự bất thường của Lưu Dương không phải do một vị Thần nào đó cố tình tạo ra?
Ai có thể chắc chắn rằng không có người nào khác có tạo hóa đặc biệt ngoài Nguyên Thần Phi?
Thế giới quá rộng lớn và sẽ có những tai nạn bất ngờ, thế nên mới có niềm vui! Bởi vậy, công lý và cân bằng không phải là mục đích của trò chơi Chức Thần.
Vui là được!
Chính vì kiểu suy nghĩ này mà những con thú mạnh mẽ trong sở thú đã bị phớt lờ chẳng ai ngó ngàng tới.
Đùa, đành là nâng cấp cấp độ, có gà và vịt để giết, ai lại đi chiến đấu với hổ?
Đặc biệt là trong thời đại mà khẩu súng không còn tác dụng gì nữa.
Luyến Luyến đã bị bỏ đói trong ba ngày ở vườn bách thú.
Vì đã tiến hóa nên Luyến Luyến không dễ bị chết đói, nhưng điều đó cũng khiến nó đủ đói hoa mày chóng mặt. Đáng tiếc khu vườn hổ quá cao khiến nó không ra được mà chỉ có thể bất lực ngày đêm gầm rống muốn thoát ra ngoài.
Nhưng ngày nay, tình hình đã khác.
Nó thấy rằng sức mạnh của bản thân còn lớn hơn trước, và thậm chí khả năng nhảy còn tăng lên. Có thể nó cũng không ý thức được rằng mình đã được thăng lên cấp hai và cảm thấy cái vườn nhỏ này không còn đủ sức để kìm hãm trói buộc được nó nữa. Nó cúi đầu xuống gầm lên một tiếng và nhìn ra bên ngoài, sau đó lấy đà nhảy vọt lên không trung. Có thể thấy rằng nó chưa bao giờ nhảy được cao như vậy. Trong khoảnh khắc lơ lửng trong không trung, nó cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống.
Mãnh hổ ra khỏi chuồng!
Nhảy ra khỏi cái lồng nhỏ giới hạn bản thân, Luyến Luyến đã nhìn thấy mình đến một thế giới rộng lớn hơn. Nó không kịp ngắm nhìn khung cảnh của thế giới này, chỉ muốn lấp đầy cái bụng rỗng bằng một bữa ăn ngon no nê đẫy bụng. Nhưng trở thành thức ăn của nó lần đầu tiên rời khỏi chuồng không phải là một con người, mà là một con thú cũng bị nhốt trong chuồng giống nó trước kia - Đó là một con cáo.
Con cáo ranh mãnh này cũng ở cấp độ thứ hai và nó cũng tự thoát thân dựa vào hàm răng sắc nhọn của mình ngoạm đứt chuồng.
Nhưng những điều chờ đợi chúng bên ngoài chiếc lồng không chỉ có tự do, mà còn có cả thảm họa và chết chóc.
Con cáo xui xẻo này vừa nhận được tự do liền lọt vào mắt xanh của Luyến Luyến. Nó lao sầm tới ngoạm một ngoạm chí mạng vào họng con cáo và bẻ cổ nó. Sinh mạng sau khi được tiến hóa làm cho con cáo này không chết ngay lập tức, nhưng cứng đầu cứng cổ sống thoi thóp chỉ nhận lại nỗi đau lớn hơn về thể xác. Nó vật lộn trong miệng con hổ, co giật và trước khi mất đi sức sống cuối cùng liền bị Luyến Luyến nghiến cho nát cả thịt lẫn xương.
"Gầm!"
Sau khi ăn được sinh mạng hạng hai này, cái bụng no căng cùng cơ thể được nạp đầy năng lượng của Luyến Luyến cảm thấy tràn đầy sức mạnh, nó ngửa cổ gầm lên một tiếng khiến khắp bầu trời vang vọng lại âm thanh dữ dội của nó.
Sau đó, mãnh hổ liền thấy người không nên xuất hiện trong quỹ đạo sinh mạng - Nguyên Thần Phi.