Chương 26: Chủ Nhân Chân Cầu Nại Hà

Nha cô nói với tôi, nếu muốn dẫn hồn của Triệu Ngọc Lan qua đây, thì chỉ có một cách.

Lấy xác của cô ấy!

Bởi vì chúng tôi không biết sinh thần bát tự của Triệu Ngọc Lan, cho nên dùng thi thể của cô ấy là tốt nhất.

Nói thật lòng, tôi thực sự không muốn xuống ngôi mộ đó lần nữa.

Mỗi lần đi qua, đều khiến tôi cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Nha cô vì để khiến tôi không sợ nữa, giải thích rằng quỷ hồn vốn không thích hành động vào ban ngày.

Giống như lần trước giết được Triệu Hiên Hiên, là bởi vì nắp quan tài đã đóng lại rồi.

Nha cô và tôi cùng nhau đi đến trước ngôi mộ, nói đến lại cảm thấy đau lòng, quan tài đến bây giờ vẫn chưa được đậy nắp.

Cảm xúc trong lòng tôi, khỏi phải nói, vô cùng buồn bã. Cô gái mà tôi thích đã mất được mấy ngày rồi, vậy mà vẫn luôn bị phơi thây dưới ánh nắng mặt trời, thậm chí ngay cả nắp quan tài cũng không được đậy nghiêm chỉnh.

Tôi nhói lòng thở dài một tiếng, một tay túm lấy nắp quan tài kéo hẳn ra ngoài.

Suy cho cùng tôi không muốn đang trong lúc lấy xác sắp xong rồi thì bỗng nhiên bị nhốt vào bên trong quan tài.

Để cho an toàn, chúng tôi đem nắp quan tài một mạch kéo ra xa mấy chục mét, rồi mới trở lại bên cạnh quan tài.

Khi tôi vừa nhìn vào bên trong quan tài, trong lòng tôi lại ngập tràn chua xót.

Cơ thể của Tiểu Nhã vẫn còn chưa vữa nát, nhưng khắp thân thể loang lổ đầy những vết thi ban.

Đây là người con gái tôi từng trân quý nhất.

Em ấy là người con gái đẹp nhất tôi từng gặp, thế nhưng bây giờ đã biến thành bộ dạng như thế này.

Tôi nén chịu sự chua xót trong lòng, lấy cái kìm đã chuẩn bị tốt từ trước, duỗi nó về hướng thi thể Triệu Ngọc Lan.

Xương thịt cô ấy bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, may mà quan tài đã mở nhiều ngày, mùi hương đó cũng bay bớt đi nhiều.

Nha cô đứng bên cạnh tôi, nói với tôi: “Lấy một cái răng lên đây.”

“Ừm …” tôi lo lắng đáp, “Tôi sẽ không sao chứ? Cô nhất định phải trông kĩ cái nắp quan tài đó đấy.”

Nha cô nói: “Yên tâm, đã ném xa như vậy rồi, hơn nữa ánh nắng mặt trời còn mạnh như vậy, cậu đừng sợ.”

Tôi ừm một tiếng, cẩn thận từng li từng tí gắp chặt một cái răng của Triệu Ngọc Lan.

Gắp chặt rồi, tôi kiềm chế sự sợ hãi dùng lực kéo mạnh một cái, ngay lập tức giật được luôn một chiếc răng ra.

Nha cô vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay, đặt cái răng tôi vừa lấy được lên đó, đợi đến khi chúng tôi gói lại cẩn thận rồi, cô ấy lấp tức nói: “Đi, xuống núi.”

Tôi nhẹ nhõm thở ra, vội đuổi theo nha cô đi cùng nhau xuống núi.

Nha cô vừa xuống núi, vừa cùng tôi nói chuyện: “Miệng giếng năm đó, cậu biết ở chỗ nào không?”

“Biết chứ, cái miệng giếng đó bị đắp lại rồi, bởi vì sau khi có người chết, nước trong giếng đột nhiên bốc mùi hôi thối.”

“Ừm, nước giếng không phải bị nhiễm độc đâu.”

“Để tôi dẫn cô tới đó.”

Tôi dẫn cô ấy đến bên cạnh cái miệng giếng đó, cái giếng này cách nhà cũ của Triệu Tiểu Nhã rất gần, cách nhà Triệu Hải Kiều cũng không xa lắm.

Cái giếng này sớm đã không còn người nào dùng nữa, tôi ném một tảng đá ra nhìn một cái, nước bên trong đã trong suốt như trước kia rồi.

Chỉ là dù cho có trong lành rồi, cũng không có người nào dám dùng nước trong cái giếng này nữa.

Nha cô nhìn giếng nước, nhẹ giọng nói: “Nếu là tôi rơi xuống đó, chắc chắn sẽ sợ hãi giống Triệu Ngọc Lan năm đó.”

“Cô ấy vốn cho rằng bản thân có thể được cứu …” Tôi thở dài nói, “Thực lòng mà nói, tôi không hề muốn đối phó với cô ấy, nhưng mà tôi không thể không làm như vậy.”

Nha cô ừm một tiếng, tiếp tục nói: “Bây giờ trời vẫn còn sáng, cậu cố mà ngủ một giấc, chúng ta đợi đến khi mặt trời xuống núi rồi mới hành động tiếp.”

Tôi có chút cảm kích nhìn nha cô một cái, thật lòng nói: “Cô giúp tôi rất nhiều, tôi không biết nên cảm tạ cô thế nào nữa.”

Nha cô hoài nghi nhìn lại nhìn tôi, cuối cùng lắc đầu nói: “Không đúng nha, là cậu giúp tôi rất nhiều mới phải, cậu có thể khiến tôi phát tài đó!”