Chương 2: Chôn cất

Người trong thôn chúng tôi khiêng quan tài của Triệu Tiểu Nhã đi lên núi. Tôi tự nguyện ôm di ảnh của Triệu Tiểu Nhã, đi lên hàng đầu. Tấm ảnh này đáng ra không được coi là di ảnh, đó là tấm mà Triệu Tiểu Nhã giơ tay chữ V, cười vui vẻ, là tôi chụp cho cô ấy khi mà tôi có điện thoại mới, chiếc điện thoại có tính năng chup ảnh. Cô ấy rất vui vẻ, luôn giữ lấy tấm hình mà tôi chụp. Từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ tấm ảnh này vậy mà biến thành di ảnh. Bố mẹ tôi bởi vì cảm thấy mất mặt cho nên không đi cùng. Theo lý mà nói, thì đám tang kiểu như này sẽ không được làm quá lớn bởi vì Triệu Tiểu Nhã chết khi còn quá trẻ. Những cái chết thuộc về tự sát, bị hại hoặc ngoài ý muốn thì không thể làm như tang lễ cho người tuổi cao ra đi. Nhưng vậy thì đã sao? Cả nhà cô ấy đều đã mất rồi, bây giờ người trong thôn cũng chỉ muốn tiễn đưa cô ấy nốt đoạn đường này.

Đến sau núi, những người thanh niên đến bên cạnh mộ phần mẹ Triệu Tiểu Nhã đào một cái hố. Chúng tôi khiêng quan tài đặt vào trong, mỗi người đều xúc một nắm đất phủ lên trên quan tài. Tôi muốn khóc nhưng lần này không thể khóc được. Lúc này tôi mới biết hóa ra đau thương thật sự không phải là cứ gào khóc thật to mà là ngay cả suy nghĩ muốn khóc cũng không còn. Giống như bản thân chẳng còn liên quan gì đến thế giới này. Rõ ràng có thể nghe thấy, nhìn thấy thế giới nhưng não đã mất đi sự liên hệ với thế giới này. Tôi đứng ngây ngốc ở phần đất dốc trước ngôi mộ, trong đầu chỉ nghĩ một chuyện. Tại sao người chết không phải là tôi? Tôi nguyện ý chết thay cô ấy.

Lúc này tôi chợt phát hiện có gì đó không đúng. Phần đất trên khu mộ đang bắt đầu chuyển động. Tiếp sau đó một góc của quan tài gỗ đã lộ ra khỏi mặt đất. Tôi không dám tin rằng quan tài của Triệu Tiểu Nhã vậy mà lại chui ra. Tại sao có thể ? Không phải chỉ có tôi nhìn thấy chuyện này mà còn những người dân khác trong thôn cũng thấy. Mọi người đều nhao nhao nói đây là chuyện tà mà quỷ quái, quan tài làm sao có thể tự mình rời đi ? Rõ ràng là bị chôn xuống dưới rồi mà. Đã có một số người bắt đầu sợ hãi, một số người dũng cảm hơn thì bảo rằng chắc là do nén đất chưa chặt, đất bị sụt nên mới khiến quan tài lộ ra. Vậy nên có mấy người gan dạ đi ra lấy đất lấp lại, lại còn lấy chân dậm vài cái.

Vậy mà chẳng bao lâu mặt đất tiếp tục chuyển động, quan tài của Triệu Tiểu Nhã lại lộ ra. Lúc này chẳng còn ai dám nói là do đất bị sụt nữa rồi. Mọi người mở to mắt kinh ngạc, nhiều cô gái cũng sợ hãi chẳng dám tiến lại gần. Người ta đều nói đây là do ma làm ra, nói rằng Triệu Tiểu Nhã không chịu yên nghỉ mà muốn tìm tôi đòi mạng. Từ trong đám đông bố mẹ tôi xuất hiện, bảo bọn họ đừng nói lăng lung tung. Tôi bây giờ mới biết bọn họ đến rồi chỉ là âm thầm đứng đằng sau. Trưởng thôn cũng cảm thấy có chuyện tà mà, dù sao chúng tôi cũng là người dân miền núi nên sẽ tin cái này, vì thế trưởng thôn sai người đi tìm nha cô (chắc kiểu như pháp sư nhỉ). Nha cô đó là người thôn bên, nghe nói rất hiểu biết về những chuyện tâm linh, nhiều người gặp phải vấn đề tà ma đều tìm nha cô xử lý. Tôi cũng chỉ mới nghe qua về nha cô chứ từ trước nay chưa gặp bao giờ.

Sau khi nha cô đến, tôi cảm thấy đây là một người khiến cho người khác phải sợ hãi. Nói thật lòng, nha cô là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhưng khuôn mặt của cô lại vô cùng trắng giống như phủ một lớp phấn dày vậy, khiến cho người ta sợ hãi. Nghe người ta bàn tán chuyện, nha cô nghe xong liền hỏi:

“Cô gái này vì sao mà chết ?”

“Tự sát”

“Mẹ cô ấy đâu ?”

“Cũng tự sát rồi”

“Bà nội cô ấy đâu ?”

“Cũng vẫn là tự sát, tóm lại đều tại mẹ cô ấy, gia đình ba thế hệ này tự sát đều vì mẹ cô ấy ở bên ngoài bán thân.”

Nha cô nghe xong, tức giận đi đến trước mặt trưởng thôn. Trưởng thôn còn chưa kịp mở lời, nha cô đã chỉ tay thẳng mặt mà mắng, nói rằng đầu óc trưởng thôn còn chẳng bằng một con chó, dám chôn ba người phụ nữ tự tử chung với nhau mà lại còn là ba thế hệ. Cô nói rằng phụ nữ vốn thuộc âm, tự sát thì âm khí sẽ càng thêm nặng. Bà và mẹ của Triệu Tiểu Nhã đều là mang theo oán niệm sâu sắc mà ra đi, bây giờ thì hay rồi, lại còn đem Triệu Tiểu Nhã chôn cùng với bọn họ. Đứa cháu duy nhất cũng mang theo oán niệm mà tự sát, để cho các thế hệ trước biết rằng nhà mình không còn người nối dõi thì chính là oán càng thêm oán. Nha cô nói với chúng tôi khoảnh khắc mà Triệu Tiểu Nhã bị chôn thì mảnh đất này đã bị biến thành mảnh đất ma.

Mọi người đều không tin lời nha cô, cảm thấy rằng cô đang thổi phồng mọi chuyện, với lại để gia đình bọn họ chôn cùng một chỗ cũng là cho bọn họ đoàn tụ với nhau. Nha cô cười lạnh, ngồi xổm trước ngôi mộ đào một cái hố nhỏ sau đó đổ nước gần đầy nước vào trong. Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc, vây quanh nha cô hóng hớt. Nha cô bỏ một chiếc đũa vào bên trong, nghiêm túc nói với mọi người: “Một lát nữa khi tôi buông tay ra nếu như cái đũa này nổi lên mặt nước thì chứng minh là không sao, còn nếu như nó dựng thẳng lên thì ...”

“Thì sẽ làm sao ?”

“Thì chứng minh là có oán niệm, phải nghĩ cách giải trừ, khiến cho người chết an nghỉ”

Mọi người đều chẳng tin, đũa làm sao có thể dựng thẳng lên đây ? Chắc chắn nó sẽ nổi thôi. Lúc này nha cô buông tay, cây đũa đó chẳng nổi lên cũng không dựng thẳng dậy. Nó cứ nằm nghiêng trong nước, nửa thẳng nửa không, nửa chìm nửa nổi, cứ như vậy mà ở trong nước chỉ lộ ra một chút đầu giống như một người chết đuối. Thật là kỳ quái, tại sao lại có hiện tượng kì lạ như thế ? Nha cô bị dọa sợ ngồi bệt xuống đất, ngây ngốc nhìn quan tài, sau đó giống như phát điên hét lên: “Mở quan tài, mau mau mở quan tài.” Mọi người ngơ ngác, ai dám mở quan tài đây ? Đây không phải là mang người chết ra làm trò đùa sao ? Một số thanh niên đã cảm thấy nha cô là một kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ, nhanh chóng muốn lôi cô ta đi, tránh để cô ta ở đây nói năng lung tung. Nhưng nha cô lại càng vội vàng, xông đến bên cạnh quan tài dùng sức để đẩy, thậm chí còn dùng chân đá, muốn mọi người nhất định phải mở quan tài ra.

Người dân trong thôn thấy vậy chỉ còn cách xin ý kiến trưởng thôn. Trưởng thôn cũng có một chút do dự, cuối cùng đưa ra quyết định người dân cầm ô đen đứng bên cạnh quan tài giúp ngăn chặn ánh sáng. Quan tài cuối cùng cũng bị mở ra rồi, tôi ôm theo di ảnh của Triệu Tiểu Nhã muốn đi lên nhìn cô ấy lần nữa. Những người dân cầm ô che nắng vậy mà lại bị dọa hét lên, không ngừng vứt ô đen lùi về sau. Lúc đó tôi rất vội vã, tức giận trong lòng tạ sao ngay cả việc che nắng bọn họ cũng làm không xong. Thế nên tôi nhanh chóng cầm ô tiến lại gần nhưng nhìn thấy thứ bên trong quan tài thì tôi ngây ra đó. Bên trong quan tài lại có thêm một thi thể phụ nữ. Đó là một thi thể mục nát hoàn toàn, chỉ có thể thông qua mái tóc dài mà nhận ra đó là thi thể nữ. Cỗ thi thể đó ôm Triệu Tiểu Nhã vào lòng, móng tay sắc bén đâm sâu vào thi thể Triệu Tiểu Nhã, giống như muốn đem Triệu Tiểu Nhã nhét ngược trở lại vào trong bụng. Không phải, không phải là giống như mà thật sự bụng của thi thể nữ đó đang trở nên to hơn. Triệu Tiểu Nhã đã bị nhét một nửa vào trong bụng.

“Đó là mẹ cô ấy, ai bảo các người muốn đem chôn cô gái tự sát cùng với người mẹ mệnh khổ của mình chung với nhau”, nha cô thốt lên, “Mẹ cô ấy đau lòng, muốn đem cô ấy sinh lại, để cô ấy được sống một lần nữa. Đến lúc đó quỷ nhi được sinh ra thì cả cái thôn này đều sẽ phải chết.” Nha cô nói xong lời này, không ít người đã bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn có người không tin. Triệu Hiên Hiên chui ra từ trong đám đông, chỉ thẳng nha cô mà mắng: “Đâu ra kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ, ban ngày ban mặt mà muốn lừa người.”

“Cô ấy không có lừa, nếu như thế thât, thì làm sao giải thích chuyện đang diễn ra”

Mọi người đều cảm thấy nha cô nói có lý. Triệu Tiểu Nhã đó rõ ràng đã bị nhét một nửa vào lại bụng mẹ rồi. Lúc trước khi chôn, làm gì có chuyện kì lạ nào xảy ra. Triệu Hiên Hiên hừ lạnh: “Đây rõ ràng là cô ta sử dụng thủ đoạn, giống như cách làm ảo thuật, mọi người nghe tôi nói, cô ta đang muốn lừa tiền. Giống như những trò ảo thuật, các người có biết bọn họ làm thế nào không ? Không thể bởi vì họ không để người ngoài biết được thủ thuật.”

“Tôi không có lừa, cậu có thể không tin tôi nhưng mọi người phải nghe tôi nói nếu không sẽ gặp đại nạn.”

Triệu Hiên Hiên hỏi lại: “Vậy cô nói xem phải làm sao?”

Nha cô do dự một lúc, cuối cùng nói một câu: “Tôi nói thật, tiền có thể giảm khí thế hung ác, mọi người hãy ném tiền vào trong quan tài nhưng tuyệt đối không được chạm vào quan tài.”

“Mọi người xem, cô ta đúng là một kẻ lừa đảo, mở miệng là muốn tiền.”

Triệu Hiên Hiên nhân cơ hội này, trực tiếp nhảy vào trong quan tài, nói với nha cô: “Không được để người khác lại gần? Là sợ bị người khác phát hiện bí mật sao? Tôi cứ muốn vào đấy, còn muốn tìm ra sự thật của trò lừa đảo này.”

Nha cô thấy Triệu Hiên Hiên không nghe lời khuyên nhảy thẳng vào trong quan tài, khuôn mặt cô trở nên trắng bợt, sợ hãi toàn thân run cầm cập.