Chương 11: Chủ Nhân Chân Cầu Nại Hà

Lời nói của nha cô đã tạo ra một con sóng lo sợ trong lòng tôi. Tôi nghe người ta nói Triệu Ngọc Lan tự tử bằng cách nhảy xuống giếng. Nhưng tại sao bây giờ lại biến thành không phải tự sát rồi ? Chị Hồng nghe thấy lời của nha cô thì sắc mặt cũng thay đổi hẳn. Cô ta lẩm bẩm: “Cô ta tự sát, nếu như không phải tự sát thì có thể là gì ? Mấy người đúng là bị điên, mệt khi phải trả lời mấy người.” Nói xong cô ta lập tức hất tay nha cô nhưng nha cô nào đâu để chị Hồng rời đi.

“Cô đừng tiếp tục che giấu nữa, tôi biết cô đang nói dối.”

“Tôi có thể nói dối cái gì...”, chị Hồng gạt tay nha cô, tức giận: “Tôi đều nói những lời thật lòng.”

“Vậy tôi hỏi cô, Triệu Ngọc Lan chết như thế nào ?”

“Nhảy vào giếng mà chết.” – “Nói dối” – “Tôi không có nói dối”

Chị Hồng cứ nói mãi, sắc mặt cũng trở nên tức giận: “Tôi cảnh cáo cô, cô đừng có tiếp tục ở đây kiếm chuyện.”

Nha cô cười lạnh: “Cô biết chân tướng chuyện năm đó nhưng cô không dám nói ra.”

Chị Hồng mất hết kiên nhẫn: “Miệng cô nói là cô ta không phải tự sát thế cô có chứng cứ không ?”

Tôi cũng nhìn về hướng nha cô, hy vọng cô có thể đem ra chứng cứ. Dù sao thì chuyện này nghe cùng rất kì lạ. Cả thôn đều biết Triệu Ngọc Lan năm đó gieo mình xuống giếng tự sát nhưng nha cô lại nói không phải. Tốt xấu gì cũng phải có chứng cứ chứ.

Nha cô cười: “Tôi không có chứng cứ nhưng tôi hiểu vai trò của một người mẹ”

“Ý là sao ?” – “Triệu Ngọc Lan vì nuôi con cho nên đã đồng ý đi bán thân, đã hoàn toàn mất hết tôn nghiêm rồi, cô ấy tại sao lại vì mấy tin đồn đó mà gieo mình tự sát bỏ lại một đứa nhỏ tự sinh tự diệt sống sót qua ngày chứ ?”

Tôi nghe xong cũng cảm thấy có gì đó không phải. Cũng đúng, Triệu Ngọc Lan rõ ràng rất yêu thương Triệu Tiểu Nhã, nếu không tại sao sau khi Triệu Tiệu Nhã chết rồi lại đau lòng muốn đem em ấy thành quỷ nhi hồi sinh ? Cô ấy làm sao có thể nhẫn tâm bỏ lại Triệu Tiểu Nhã một mình trên thế giới này ?

Chị Hồng cúi đầu thở dài: “Cô... cô chỉ đoán đúng một nửa.”

“Ý cô là sao ?”, nha cô thấy chị Hồng có vẻ định nói gì đó, liền hỏi tiếp: “Có phải cô biết được ẩn tình bên trong ?”

Chị Hồng do dự một lát, cuối cùng nói: “Ít nhất thì tôi không thể nói với mấy người ngay lúc này, sự thật là qua hôm nay tôi sẽ rời khỏi đây.”

“Đi đâu ?” – “Đi đến một thành phố khác, tôi có một người bạn trai quen trên mạng, muốn cùng anh ấy chuyển đến đó sống. Anh ấy không biết tôi làm nghề này, tôi muốn vì anh ấy mà thay đổi. Cuộc đời này đã lưu lạc khắp nơi rồi, cuối cùng cũng chỉ muốn tìm một người thật thà để lấy thôi.”

Trong lòng tôi cảm thấy khá kì cục bởi tôi cũng không phải một đứa ngớ ngẩn. Tôi đã phát hiện ra chị Hồng làm nghề gì rồi. Đêm nay ngồi xe ra ngoài tìm bạn trai, cuối cùng hôm nay vẫn còn phải ra đây để kiếm sống. Bạn trai cô ta không phải mọc mấy cái sừng trên đầu rồi sao ?

Chị Hồng nghiêm túc nói: “Hôm nay tôi đi chuyến xe lúc 6 giờ, mấy người đến bến xe đợi tôi lúc 5 giờ, tôi sẽ đem mọi chân tướng nói với mấy người.”

“Bây giờ không thể nói sao ?”

“Đúng, không thể nói.”

Biểu cảm của chị Hồng cực kì nghiêm túc, không có một chút ý định nhượng bộ. Nha cô gật đầu, nhẹ giọng: “Vậy được, cô trở về tiệm trước đi, hơn 5 giờ chúng tôi sẽ đến bến xe tìm cô.” – “Ừm”

Chị Hồng nhanh chóng rời khỏi nhà nghỉ, tôi nhìn theo bóng dáng cô ta, nhịn không được mà lẩm bẩm: “Cái chết của Triệu Ngọc Lan năm đó dường như có ẩn tình.”

“Ừ, ít nhất thì chị Hồng cũng đồng ý nói với chúng ta chân tướng, đợi tìm cô ta nói chuyện xong tôi sẽ đưa cậu về căn nhà cũ, thời gian chắc vẫn còn kịp.”

Tôi đồng ý. Trước mắt thì còn khoảng vài tiếng nữa sẽ là 5 giờ, nha cô lái xe máy đưa tôi đến trường để xin giáo viên nghỉ phép. Cụ thể là nghỉ bao nhiêu ngày thì tôi cũng không rõ nên chỉ có thể nói với giáo viên là sẽ sớm quay trở lại. Xin nghỉ xong nha cô đưa tôi đến một con phố trong thị trấn, nói rằng muốn mua cho tôi ít đồ. Con phố này đều bán hàng đã qua sử dụng, nằm sâu trong một con hẻm nhỏ. Trong đấy cái gì cũng có, bát đũa, đồ cổ, thư pháp, kiếm,... thậm chí có cả bồn cầu.

Tôi hỏi nha cô: “ Những cái này là gì ? Đều là đồ cổ sao ?”

“90% đồ ở đây là từ các tiệm nhỏ ở Nghĩa Ô, không được coi là đồ cổ, chỉ dùng để lừa du khách thôi.”

Tôi chợt nhận ra chỗ chúng tôi nghèo nàn xa xôi quả thực có mấy chỗ phong cảnh không có tên, thỉnh thoảng cũng có du khách ghé thăm. Tôi lại hỏi tiếp: “Vậy chúng ta đến đây mua những thứ đó làm gì ?”

“Mua cho cậu một số món đồ để cứu mạng.” Đồ cứu mạng ? Tôi đang thấy bối rồi thì nha cô đã bước đến một sạp hàng, nhặt lên một con dao to rồi hỏi ông chủ: “Đã mài chưa ?”

“Mài rồi”, ông chủ cười nói, “Con dao này cắt sắt như bùn.”

Nha cô phớt lờ ông chủ, lấy con dao ra mà chìa ngón tay miết lên lưỡi dao một đường. Sau khi sờ vào, trên tay cô hoàn toàn bình thường không có chút thương tích nào.

“Thế này mà là mài rồi ? Cắt sắt như bùn ở chỗ nào ?”

“Cô gái, cô mua đồ kiểu như này chả có ý nghĩa gì cả. Con dao này quả thực mài rồi nhưng nó là đồ cổ, bao nhiêu năm qua đi lưỡi dao chắc chắn không thể sắc như thế được. Cô xem bên trên còn có vết gỉ, quả thật là có tuổi đời hơn mấy nghìn năm rồi.”

“Bao nhiêu tiền ?” – “Hai vạn tệ, tôi chỉ tiếc là không có giấy chứng nhận, nếu không bán giá năm vạn cũng sẽ có người giành mua đấy.”

“Một trăm tệ” – “Cô như này là đang chặt chém giá đấy, không bán không bán... Như này đi, vì cô là phụ nữ nên sẽ giảm giá chút còn một vạn chín nghìn tệ.”

Nha cô cười rồi bỏ con dao về vị trí cũ rồi kéo tôi rời đi. Ông chủ có vẻ vội vã, nói luôn: “Lấy đi, lấy đi. Tôi đưa cô là được.”

Nha cô lúc này mới dừng bước quay về sạp hàng thả lại một trăm tệ, tiện tay cầm con dao đưa cho tôi. Ông chủ tiệm lẩm bẩm: “Nếu như hôm nay không phải chưa mở hàng, làm gì có chuyện tôi sẽ bán cho cô. Lần sau lại đến nhé.”

Trong lòng tôi cảm thấy rất buồn cười, những người này thật là biết nói dối. Nha cô nói với ông chủ: “Bây giờ chúng tôi phải đến bến xe, ông gói con dao kín một chút đừng để người khác nhìn thấy.” - “Được thôi, được thôi. Dùng bao gai gói lại cho các bạn.”

Ông chủ nhanh chóng gói con dao lại. Đợi tôi cầm được con dao nha cô nói lát nữa về sẽ dạy tôi cách sử dụng còn bây giờ phải nhanh chóng đến bến xe. Tôi đồng ý rồi cùng cô đến bến xe. Đến đúng 5 giờ, chị Hồng quả nhiên xuất hiện ở đó. Cô ta ôm theo túi lớn túi nhỏ đi vào trong bến, mặc quần áo giống như một người phụ nữ bình thường, hoàn toàn không giống trước. Nhìn thấy chúng tôi, chị Hồng nở một nụ cười: “Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng có thể đem chân tướng nói ra hết.”

Nha cô hỏi: “Cô biết được sự thật gì ?”. Chị Hồng kéo chúng tôi ra bên ngoài bến xe: “Bên đó các người đồn thổi Triệu Ngọc Lan như nào ?”

Tôi nói luôn: “Trong thôn nói cô ấy bán thân ở bên ngoài, không còn mặt mũi gặp người khác nên nhảy xuống giếng tự sát rồi.”

Chị Hồng thở dài: “Không phải, thật ra cô ấy không có bán thân.”