Chương 21: Tai nạn trong đêm

Minh đưa Tâm Anh về nhà rồi vòng xe chạy vào cù lao trả xe cho lại  Trọng. Chiếc xe máy này không cần trao tận tay, chỉ dựng sát bờ rào rồi ra về. Minh chạy ngang qua cánh đồng, những hình ảnh lúc chiều bất chợt ùa về, nó làm Minh cứ ngập ngừng trong suy nghĩ. Cô gái trẻ ấy có một thân hình quá bốc lửa, lại diện những bộ trang phục cứ như kiểu kêu gọi: cứ việc nhìn đi anh, cứ nhìn thẳng vào đừng e ấp

-Chị Ngân sao nhìn chị gợi tình ghê gớm thế

Minh như muốn phang thẳng câu hỏi ấy vào cô gái anh gặp lúc ban chiều. Cái body được bao bọc bởi một  làn da trắng ngần, tỏa ra một mùi hương rất ư là gợi cảm, nó thật sự  khơi gợi cho người nhìn một cảm giác rạo rực khó tả.

Minh thấy mình như bị những hình ảnh kia ám ảnh, y đang cố đẩy chúng đi ra khỏi dòng thời gian của bản thân. Nhưng có lẽ những phản ứng kia quá yếu ớt, chưa đủ sự quyết liệt để chia tay dứt khoát sự cám dỗ

Và như một sự tình cờ trong muôn vàn cái tình cờ của thế gian Minh thấy người con gái ấy bên bờ đê  vắng vẻ. Cô ngồi bệt tay ôm một cẳng chân vẻ mặt đau đớn, hình như cô đã có một tai nạn.

Sau khi Bích chở Ngân ra chổ đậu xe, cô còn luyến tiếc mấy cảnh đẹp hoàng hôn nên bảo tài xế ra về, cô sẽ đón taxi về sau. Cô men theo con đê ra tận bờ sông, những làn gió trong lành cùng cảnh vật lung linh trong nắng tà đã níu chân cô lữ khách trẻ. Đến gần chập choạng. Khi sãi những bước chân ra về cô hụp chân và bị trật khớp do trời tối rất nhanh. Cái điện thoại cắm sọc xuống sình cắt đứt mọi liên lạc cầu cứu Giờ cô ngồi đấy mong chờ một vị cứu tinh, và Minh tình cờ xuất hiện

- chị Ngân! Sao vậy chị

- Minh ơi cứu chị với, chân chị đau lắm em ơi

Minh cuối xuống xem xét, mắt cá Ngân sưng vù, cặp giò trắng nõn nà quyến rũ kia đang run rẩy vì đau và sợ. Minh ngồi xuống anh nắm lấy bàn chân thon thả kia vuốt mạnh

- úi da, chết chị rồi Minh ơi

- sao không về nhà mà quay lại chi cho khổ như vậy

- chị mê chụp ảnh lắm, giờ chị xi cà que rồi

Minh bất ngờ kéo thẳng bàn chân Ngân ra. Roooọt

- xong rồi chỉ bong gân thôi

- trời em làm chị són đái luôn đó, à mà hay quá nó hết thốn rồi. Em tài thiệt nha

- chị về lấy dầu nóng xoa, rồi băng lại bằng dây đai thể thao, ít ngày là hết

- em là thầy dạy võ hả

Minh phì cười:

- dạ không, học sơ cứu bên phường rồi quen tay

- chết rồi điện thoại chị bị rớt xuống ruộng rồi làm sao đây em?

- ở chổ nào?

- ngay chổ này! Ngân lấy tay chỉ về hưởng đoạn đê bị lỡ

Minh xắn quần lao xuống sình bì bõm một lúc sau đem lên cái điện thoại. Lúc này ngoài ruộng ếch nhái bắt đầu kêu inh ỏi, muỗi mòng bay lượn vo ve. Minh đưa điện thoại cho người đẹp, người dính đầy bùn. Ngân mủi lòng:

-trời ơi dơ hết người rồi nè, biết vậy hồi nãy bỏ luôn cho rồi, Ngân chỉ sợ mất danh bạ mà hại cưng quá trời

Chuyển sang gọi tên mà xưng cưng nữa, Minh như vô doping hăng hái lao xuống vũng nước rửa người sạch sẽ.

- thôi leo lên lưng em cõng chị ra đường đón taxi

Thôi thì nhắm mắt đưa chân

Tới đâu thì tới miễn ra chỗ này

Chim kia có bạn có bầy

Người kia cũng có lúc này lúc kia

Đoạn đường đê ghập ghềnh, bầu ngực tròn căng của Ngân cứ đập vào lưng Minh ầm ập. Mái tóc mây cứ bay lõa xõa trước mặt, nó ngan ngát một mùi thơm nỉ non khiêu gợi khiến một thư sinh như Minh khó lòng mà không nghĩ đến điều không trong sáng.

Rồi taxi cũng đến, Minh đưa vai làm điểm tựa cho Ngân bước lên xe, nhưng chiếc váy ngăn cô gái trẻ làm một động tác  khiễng chân qua nghế. Một cú bế thốc gọn gàng, Minh đặt Ngân vào đúng vị trí, xe lăn bánh làm Minh hơi ngẩn ngơ trong giây lát

Giờ là lúc đi bộ từ từ về nhà, không gấp gáp, không ưu tư cái quần què gì hết Minh đang nghĩ thầm

Nhưng không, trước mặt Minh chiếc taxi đi vài chục mét rồi dừng lại. Những bước chân Minh giờ đây nó làm sao ấy vô cùng khó tả, không phải ngại ngùng, không phải vội vàng nó ngang phè và cứng nhắc. Cửa taxi bật mở, giọng Ngân nghe êm tai:

-Ngân quên, nhà Ngân lên bậc thang cao lắm. Cưng giúp chị lên nhà luôn nha, chị hậu tạ

Máy lạnh trên xe phà phà mà người Minh thì nóng hầm hập, bờ môi cậu thư sinh khô quắt. Cậu đang mộng du lâm sàng, không có một phản vệ nào trong mọi hoàn cảnh.

Xe vòng vèo qua vài con phố tấp nập rồi rẽ vào một con hẻm yên tỉnh. Và Ngân đợi chờ một bàn tay mạnh mẽ bế mình ra khỏi xe, lần này nó hơi khẽ run nhưng cũng làm tròn vai trò cứu hộ. Xe đã lui khá xa, tiếng chó sủa đâu đó trong đêm nghe văng vẳng. Mình chột dạ và rời giấc mộng du, tiếng leng keng chìa khóa làm Minh ngộ ra một điều: Ngân sống một mình ít nhất trong thời điểm này

Cầu thang khá dốc đúng như Ngân nói, mà cũng lạ nhà phố mà xài cửa hông chắc gia chủ sợ gió mặt tiền.

Căn nhà bày biện khá đẹp nhưng đơn giản, gu màu chủ đạo là hồng phấn. Một giá sách đầy ắp sách văn học nước ngoài, có vài cuốn bằng tiếng anh có bìa trông lạ