Chương 4: 4 ngày trước (3)

Bà chủ nhìn cậu với vẻ mặt đăm chiêu.

"Tâm lý tốt đấy. Vậy để ta nói cho nhóc nghe nhé."

"Hiệu sách này vốn là một hiệu sách bị nguyền rủa."

"Gì cơ?"

"Bị nguyền rủa?"

Bà chủ cười mỉm một cách bí mật.

"Cũng có thể xem là như vậy. Thực chất, ta vốn là một người phụ nữ đã sống hơn 500 năm rồi. Và ta đã ở trong này suốt những thời gian đó và không thể ra ngoài."

Cậu lắc đầu thật mạnh.

"Khoan, từ từ. Để tôi tiêu hóa đã. Vậy thì, tại sao bà không thể ra ngoài? Còn nữa, dáng vẻ này của bà là từ đâu mà có?"

"Haha, ta là chủ hiệu sách này từ năm 25 tuổi, vốn dĩ khi đã làm chủ hiệu sách thì thời gian xung quanh ta sẽ dừng lại, và vẻ ngoài của ta đã giữ nguyên suốt 475 năm còn lại này. Nhưng thời gian chỉ dừng lại khi ở bên trong quán. Nếu ta bước ra ngoài dù chỉ một bước thôi, ta sẽ đảo lộn quy luật của hiệu sách này và linh hồn ta sẽ mãi mãi tan biến. Giờ thì cậu hiểu rồi chứ."

Một hiệu sách bị nguyền rủa. Cậu thẫn thờ.

Nếu là vậy thật thì làm sao mình có thể về nhà bây giờ?

"Khoan đã, thế còn cha mẹ bà...."

"Ta đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với họ. Thà để họ cho là con gái mình đã chết còn hơn là xem ta như yêu quái". Giọng nói bà chủ quán trầm hẳn đi.

"Vậy tôi cũng phải...."

"Đúng. Nhưng lựa chọn nằm ở cậu."

Cậu bắt đầu hoang mang nhưng không biểu hiện ra ngoài. Nét mặt vẫn đang vô cùng trấn tĩnh.

'Mình không thể làm vậy. Mình cần tìm ra một điều gì đó. Ít nhất là có thể về nhà ngay lúc này'.

Cậu suy nghĩ một lúc và hỏi.

"Cơ chế nguyền rủa là gì?"

Bà chủ đáp bằng mọi giọng không chắc chắn.

"Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết hai điều. Một, nếu ai đó nói thích nơi này thì sẽ trở thành chủ cửa hàng."

"Vậy còn điều thứ hai?"

"Hai là, nơi này đang chứa một nguồn sức mạnh vô cùng đang sợ, nói đơn giản thì nó giống như Đấng Sáng Thế vậy. Lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với nó trong phòng thờ, tôi đã ở trong trạng thái chết giả trong 3 năm luôn đấy. May mà có danh hiệu bà chủ này chống đỡ mới cứu được một mạng."

"Ghê vậy sao?"

"Đúng thế. Cái đó được gọi là tra tấn linh hồn. Thật sự nó làm tôi kiệt quệ đến mức muốn tự tử luôn. Vậy nên tôi không dám lại gần phòng thờ thêm một lần nào nữa."

Ừm, khá ổn, đầu tiên mình không được đến gần phòng thờ của quán.

Rồi cậu suy nghĩ về những thứ khác có thể làm manh mối cho bản thân. Bất chợt, cậu nghĩ đến một thứ.

Cuốn sách mà mẹ cậu đã mua.

Trước đó, mẹ cậu đã mua một cuốn sách cổ tại chỗ này. Và ngay từ đầu, nó cũng đã được xem là một phần của hiệu sách, vậy nên nó phải là một cuốn sách bị nguyền rủa. Nó đang được để ở ngoài khu vực này.

Và nó hiện tại là của cậu, ông chủ mới của hiệu sách.

Trong phút chốc, cậu cảm tưởng như mình có thể giải quyết vấn đề suốt mấy ngàn năm qua của các chủ hiệu sách này.