Lucky cùng bước vào bệnh viện Thú Cưng như bác Hải và cậu chủ Quang.
Bên trong bệnh viện.
Từng hàng ghế được xếp ngay ngồi chờ được xếp ngay ngắn cẩn thận, cả căn phòng sáng trưng bởi bóng đèn huỳnh quang treo trên trần.
Đối diện với hàng ghế là chiếc bàn với ba cô bác sĩ đang tư vấn bệnh thú cưng. Kế bên là cái máy rút số tự động.
-Ba ơi, cái kia là gì vậy ạ?
Quang chỉ tay vào cái máy rút số tự động mà hỏi ba, từ nhỏ đến giờ Quang chưa bao giờ nhìn thấy cái máy nào kỳ lạ như vậy. Thực tế đây là lần đầu tiên theo chân ba đi đến bệnh viện Thú Cưng khám bệnh cho Lucky. Dù vậy, mọi thứ trong này cũng không quá lạ lẫm với Quang, bởi nó khá giống với những bệnh viện mà Quang từng thấy.
-Đó là máy rút số tự động đó con. Con rút ra số nào, đến khi cái loa đọc lên số mà con rút thì tất nhiên khi đó đến lượt chúng ta.
Quang ngồi kế bên ba, nhàm chán đung đưa chân tia đôi mắt qua sát khắp phòng.
Có bác đang ôm trong lòng con mèo liên tục khạc ra lông, có cậu bé đang cầm chiếc lồng chứa chuột lang béo múp đến nỗi không thể tự di chuyển, có cô bé đang cầm lồng chứa con vẹt mắt mở to chúc ngược đầu xuống bộ dạng hệt như ngủ mà không chớp mắt ,… Nói chung là nhiều chủng loại thú cưng giờ phút này như tụ họp lại đâychờ được bác sĩ khám chữa bệnh.
Cái loa treo trên trần thì cứ liên tục phát ra từng con số 135, 136,… cứ khoảng năm phút âm thanh lại vang lên một lần.
Chú chó nhỏ nhìn xung quanh.
Vẫn như khung cảnh buổi lần đầu, những chú mèo, cô chuột, cóc, nhái,... với khuôn mặt xám xịt chờ đợi thời điểm bản thân bước vào phòng khám.
Lucky nhìn cảnh vật yên tĩnh nơi bệnh viện mà có cảm tưởng bản thân chú chó nhỏ sắp bị ép buộc phải bước lên đoạn đầu đài.
-Đừng lo Lucky, sau khi cậu kiểm tra sức khoẻ xong tui vẫn ổn thôi.
Quang quay sang thấy Lucky âu sầu bèn trò chuyện giúp chú cún an tâm hơn.
Lucky nghe cậu chủ nói vậy bèn cảm thấy cảm động, nhưng cảm thấy câu nói của cậu chủ có gì đó không đúng bèn ngẫm nghĩ lại, vài giây sau mới phát hiện cậu chủ đang đùa mình. Bản thân mình kiểm tra sức khoẻ liên quan gì đến chuyện cậu chủ ổn hay không trời.
-Quang, Lucky đi cùng ba nào.
Cả hai quay sang thấy ba đứng dậy tiến về phía cô y tá mặc áo trắng đang ngồi làm việc trong căn phòng nhỏ, chỉ hé ra một khe nhỏ phía trước vừa đủ để có thể trò chuyện khách.
Bác Hải hướng về phía căn phòng có dán phía trên dòng chữ màu đỏ:”Kiểm tra sức khoẻ”.
Lucky để ý nhìn qua khe nhỏ thấy bên trong căn phòng là cô nhân viên cả ngườ khoác lên bộ trang phục y tá trắng tinh đang trò chuyện với một vị khách nào đó qua điện thoại bàn.
Thấy chú chó nhỏ và hai ba con Quang hướng về phía mình đi tới, cô nhân viên khẽ nói vào điện thoại bằng giọng nhẹ nhàng:
-Xin lỗi quý khách, hiện giờ em đang có việc gấp. Nếu quý khách thắc mắc xin vui lòng liên hệ qua số điện thoại tổng đài 1900 0000. Em xin cảm ơn ạ!
Bác Hải đứng chờ thấy cô nhân viên đã cúp máy bèn cúi người xuống chào. Cô nhân viên thấy vậy cũng đáp lại:
-Xin chào anh ạ!
Bác Hải gật đầu.
-Tôi muốn cho chú cún này kiểm tra sức khoẻ.
Bác Hải hướng về phía Lucky mà nói.
-Vâng thưa anh!
Cô nhân viên vừa nói, từ dưới hộc bàn rút ra tờ giấy:
-Phiền anh điền đầy đủ thông tin chú cún vào giấy tờ này ạ.
Bác Hải gật đầu, cầm lấy tờ giấy rồi quay lại chỗ cũ ngồi xuống. Bác Hải lấy từ trong người cây bút bi xanh bắt đầu điền thông tin Lucky.
“Phù! May quá! Mình lại có thêm chút thời gian nữa”, Lucky thở phào nhưng cậu chưa hết căng thẳng. Lucky biết rằng, dù sớm hay muộn bản thân cậu cũng phải tiến vào phòng khám sức khoẻ đàm thoại với bác sĩ bằng khuyển ngữ, và bác sĩ sẽ đáp lại bằng việt ngữ, mặc cho bác sĩ không hiểu Lucky nói cái gì thì chú chó nhỏ vẫn phải trò chuyện với bác sĩ cho đến khi kết thúc kiểm tra sức khoẻ theo cách mà Lucky chẳng vui vẻ chút nào.
Chú chó nhỏ gọi cuộc chia tay đó là “Kim chích tiễn biệt”, như những người bạn thân trước khi chia tay thường trao nhau những cái ôm nồng thấm thì giờ đây, trước khi chia tay, bác sĩ sẽ trao cho Lucky mũi kim nồng nàn yêu thương. Bao giờ cũng vậy, mỗi khi chia tay bác sĩ trong lòng Lucky đều nổi lên trận xúc động nặng đau thấu tâm can, làm cho chú chó nhỏ không thể không ngừng ứa nước mắt.
-Đi thôi Quang, Lucky.
Trong lúc Lucky còn cảm thấy nhẹ nhõm, bác Hải không biết từ khi nào đã cất cây bút bi vào lại túi áo, cầm tờ giấy trên tay cẩn thận dò lại từng câu từng chữ rồi sau đó nhanh chóng bước lại chỗ cô nhân viên ban nãy.
“Ách! Sao ông chủ điền thông tin nhanh quá vậy”, Lucky sững sờ khi thấy bóng dáng bác Hải vừa mới ngồi xuống chưa kịp ấm mông đã đứng dậy tiến về phía cô nhân viên ban nãy.
-Lucky đừng có ngẩn ngơ ra đấy nữa. Đi thôi nào.
Cậu bé Quang đứng gần đấy thấy Lucky đứng nghệch mắt ra, không khỏi nhắc nhở chú cún rồi nhanh chóng tiến về phía ba mình.
Lucky biết bây giờ đoạn đầu đài của bản thân đã tới, cho dù trốn thì chẳng biết trốn đâu, chán nản tiến về cô nhân viên.
-Cô. Tôi xin phép gửi lại tờ phiếu điền thông tin.
Ba Quang đưa cho cô nhân viên tờ giấy.
-Vâng ạ!
Cô nhân viên tiếp lấy tờ giấy trên tay bác Hải, tiếp tục mở lời:
-Của anh hết thảy năm mươi ngàn đồng.
Cô nhân viên tiếp nhận tiền từ tay ba Quang rồi nói:
-Xin mời anh rút số.
Bác Hải gật đầu rồi nhìn về phía Quang:
-Con lại máy rút số thứ tự lấy một số giúp ba đi.
Quang từ nãy đến giờ vẫn còn bỡ ngỡ tò mò đối với cái máy kia, nay nghe ba nói vậy, cậu bé chỉ chờ có thế mà ba chân bốn cẳng đi về phía máy rút số thứ tự mà giơ tay rút ra một số.
“195”, đó là con số mà Quang đã rút được.
-Ba ơi, con rút được số nè.
Bác Hải nhìn Quang mỉm cười.
-Cậu thấy tui rút số không
Quang lại quay sang hỏi chú cún lúc này khuôn mặt trông vô cùng xám xịt.
-Nếu có hãy cười một cái đi.
Lucky nghe cậu chủ nói vậy, bèn nở nụ cười, thế nhưng nụ cười của chú chó nhỏ giờ phút này đây so với khóc còn khó coi hơn. Cái này còn gọi là cười mà như mếu!
-Đừng buồn nữa Lucky!
Quang nhìn thấy người bạn thân của mình như vậy liền cảm thấy xót xa:
-Sau khi kiểm tra sức khoẻ xong mình sẽ cho cậu cục xương gà thật to để cậu tha hồ gặm trong một tuần.
Cậu bé Quang lên tiếng an ủi Lucky.
Không biết chú chó nhỏ có suy nghĩ đến chuyện cậu chủ mình lấy đâu ra cục xương gà không, nhưng mà thông qua lời an ủi của Quang đã đánh trúng điểm tự tin nào đó trong trái tim Lucky nên chú cún đã phần nào bớt lo lắng hơn, và sẽ càng tự tin hơn nếu như lúc này đây, cái loa bỗng nhiên vang lên:”195”.
Lucky biết con số mà loa vang lên có ý nghĩa gì, ban nãy cậu cũng đã thấy con số mà Quang đã bốc trúng. Điều này khiến cho sự tự tin cậu vừa mới có được bỗng chốc tan thành mây khói bay đi đâu mất tiêu. Cả người Lucky hoàn toàn xụi lơ khi nghe cái loa lặp lại con số “195” như muốn nói với Lucky rằng: “Sẽ không có chuyện đọc sai số đâu!”
-Quang ơi, cùng dắt Lucky đi vào nào con.
Bác Hải đứng dậy.
Quang ở đằng sau gật đầu rồi nói:
-Lucky đi nào, làm cho xong rồi gặm xương gà thôi.
Quang nói với Lucky, thế nhưng chú chó nhỏ hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của Qunag. Trong đầu chú chó nhỏ hiện giờ chỉ còn lắng đọng lại tiếng nhỏ giọt của cây kim chích mà thôi.
-Đừng bướng bỉnh nữa Lucky. Mình đi nào.
Quang tức giận khi thấy Lucky không thèm để ý. Cậu bé không nói gì, chỉ túm lấy cái dây xích nối vòng cổ của chú chó nhỏ kéo đi.
Lucky giờ đây cả người như quả bong bóng xì hơi bị người bạn thân từng bước từng bước kéo vào phòng khám vậy.