Chương 32: Quá khứ đau thương của cậu Đức

Chương 32: Quá khứ đau thương của cậu Đức

Sau khi khép cửa lại, tôi đi theo chị Xoan lên nhà trên, trên nhà, ông Quan, bà Huế đã ngồi ngay ngắn, hình như chỉ còn thiếu mỗi mình tôi. Hôm nay vì có chuyện nên đúng là tôi đến muộn thật. Mấy phong tục này cũng rườm rà quá đi. Buổi sáng thì nên tập thể dục, làm việc rồi đi học, chứ dâng trà với thỉnh an nghe cứ như trong phim Trung Quốc ấy.

Tôi đỡ lấy ly trà chị Xoan đưa cho, nhìn ông Lý Quan, bà Huế tiến lên, nhún nhẹ chân dâng lên cho ông, cho bà. Sau đó tôi quay về lại chỗ ngồi đầu tiên bên trái, dưới ngay ông Lý.

Ông Lý phân công việc trong nhà, rồi cả nhà đi ăn sáng. Bữa sáng giản đơn với món cháo đỗ xanh long nhãn, ăn vào vừa mát vừa thơm, an thần dưỡng khí, bồi bổ cơ thể. Tôi ăn xong, vẫn chưa phải đi làm gì, vì một tuần nữa mới được giao sổ sách. Ông Lý bảo tôi cứ làm quen xung quanh đi, sau đó thì bắt tay làm việc sau. Kể ra tôi thấy ông rất khoa học, buổi sáng giao việc cho những người cần làm, giống như là giám đốc vậy.

Tôi vâng dạ nghe theo ông rồi trở về phòng. Lúc này cậu Đức đã được mọi người đưa đến sân tập rồi. Chán chẳng có chuyện gì làm, tôi đi theo ra sân. Đến nơi, thấy anh Tích ngồi ở bậc thềm đình hóng mát, tôi cũng ra hỏi chuyện.

“Anh Tích, giờ anh kể cho tôi những chuyện ngày xưa của cậu Đức được chứ?”

Anh Tích nhìn ra hướng xa xa, gật đầu bắt đầu kể lại.

“Ngày tôi bắt đầu chăm sóc cậu Đức là lúc cậu mới lên hai. Hai tuổi so với trẻ con trong làng, cậu rất thông minh, mắt sáng, hiểu chuyện. Lúc đó bà cả bị ốm, thế nên cậu càng hiểu chuyện hơn mà không quấy nhiễu đến bà. Lúc mới sinh ra nghe đâu cậu cũng bị ốm một trận thập tử nhất sinh. Tuy nhiên lúc đó, tôi không ở cạnh cậu nên tôi cũng không biết. So với một đứa nhỏ hai tuổi, cậu hiểu chuyện và ngoan ngoan rất nhiều. Ông cũng yêu thương và hay chơi với cậu lắm, nhưng mặt cậu lúc nào cũng cứ buồn buồn.

Năm đó, cậu Phú đã mười hai tuổi, cậu ta hay bắt nạt cậu, nhưng dù như vậy nhưng cậu Đức không bao giờ khóc. Từ khi có tôi, hắn ta không thể bắt nạt được cậu nữa. Thế nhưng bà Huế không lúc nào là không làm khó bà cả. Bà cả đã ốm rồi nhưng bà Huế lại không tha. Hồi đó, nhà họ Lý gặp biến cố, nhờ có gia đình bà Huế vun tiền vào mới qua một kiếp nạn. Thế là ông Lý mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Bà cả cũng hiểu cho tình cảnh này, dù ông Lý yêu bà cả, dù ông cũng cố sức bảo vệ bà nhưng mọi chuyện cứ tệ dần đi.

Lúc đó tôi còn nhỏ, tôi và cậu Đức đang chơi trong phòng bà cả, bà ngồi thêu nốt chiếc áo cho cậu thì phát hiện có thai. Đó chính là cậu Minh. Bà cả cố gắng giấu nhưng không giấu nổi con mắt lõi đời của bà Huế. Ông Lý nghe đâu vì lập lời thề trước cụ nội mà cả đời này sẽ không đụng đến bà Huế. Nên dù bà ta có ngang ngược có làm gì nhưng chỉ cần không giết người thì ông Lý cũng sẽ tha cho bà ta. Bà ta càng lúc càng lấn tới.” - Anh Tích kể lại, hàng mày chau lại. Sự tức giận trong giọng nói của anh ngày càng dâng lên. Tôi không muốn phá vỡ cảm xúc của anh, cứ thế im lặng mà lắng nghe.

“Ông Lý cho người âm thầm bảo vệ bà cả. Nhưng cho đến một ngày, ở làng bên truyền đến tin có thần y, mà nghe đồn người này cái gì cũng chữa được. Ông Lý nghe bà Huế nói vị thần y này có thể giúp bà cả khỏe lên thì ông không nghi ngờ gì cứ thế mà bôn ba sang bên đó. Đi được nửa đường, trong lòng ông nóng như lửa đốt, chạy vội quay về thì bà cả đã sắp sinh. Cả phủ hỗn loạn. Lần đó, thầy lang Nhẫn may mắn biết chuyện đã đến nhưng cứu được cậu Minh, không cứu được bà cả. Từ đó,... từ đó cậu cả cũng không nói gì, cả ngày chỉ im lặng mà không nói. Khi đó cậu mới có bốn tuổi thôi.” - Anh Tích nghẹn nào, giọng nói cũng biến đổi không còn giữ được bình tĩnh.

“Vậy sau này, tại sao cậu lại trở thành người thực vật?” - Tôi lên tiếng hỏi xong tự nhiên phát hiện mình nói quá đường đột nhưng không thể thu hồi lại được.

Tôi bụm miệng lại, anh Tích nhìn sang tôi, cười khổ lắc đầu ra ý không có gì. Anh lại kể tiếp.

“Hồi đó, cô Cúc vì giỏi y dược nên chăm sóc hai cậu Đức và cậu Minh. Từ lúc sinh ra cậu Minh đã yếu đuối, ông Nhẫn nói cậu yếu từ trong thai nên không thể làm gì khác được. Chỉ có điều dưỡng tốt, dùng thuốc đúng thì mới có cơ hội sống qua ba tuổi. Đến lúc được ba tuổi thì mới nói tiếp được. Lại nói cậu Đức, sau khi mẹ mất, cậu không nói một câu gì. Cậu trở thành lầm lì, cả ngày ngồi im một chỗ, cậu bị người ta nói là thiểu năng. Lên bảy tám tuổi ai bảo gì cũng không biết nói, không làm gì. Cả ngày, chỉ cần cậu thấy bà Huế, thấy cậu Phú là cậu sẽ lao ra cắn.

Ông Lý mỗi lần hỏi có chuyện gì, cậu cũng nín thinh, cậu chưa từng nói một câu gì, cậu cũng căm ghét ông Lý không cho ông động vào. Chỉ có một mình cô Cúc là khiến cậu bình tâm lại, nguôi ngoai và cậu để cho cô ôm mà thôi. Nhưng mà trời thật bất công, cô Cúc rồi cũng ra đi.”

Vừa nghe đến cô Cúc, tôi nghĩ ngay đến bà Cúc, trong đầu tôi thầm tính toán lại số năm, có lẽ cũng khá khớp với hồi đó. Tôi không dám đánh động nên cứ thế ngồi nghe.

Ông Lý vì yêu con nên cũng quý cô Cúc lắm. Cô giỏi y dược lại thông minh, nhân hậu, ông chỉ có thể thông qua cô mà đến gần con trai. Cô nói để cho cô một thời gian giúp cho hai cậu được bình tâm, cho cậu Minh ổn định. Lúc đó tôi mười sáu tuổi, tôi theo hai cậu chăm sóc, vui chơi, nhìn hai cậu nhỏ yếu lại hay bị mọi người trong phủ bắt nạt, tôi rất thương tâm.

Năm đó, thế lực của nhà bà Huế rất lớn. Ông cụ nhà bà Huế lúc đó cũng vẫn còn, ông bà nội của cậu Đức dù thương cháu, dù biết mọi chuyện nhưng lại không hề làm gì. Tôi thấy ấm ức lắm. Đỉnh điểm… đỉnh điểm là ngay cả khi ông bà nội cậu mất, cũng bảo vệ cho bà Huế, bắt ông Lý phải thề độc.”

Tôi phần nào hiểu rõ chút ít gia cảnh thời đó, hoàn cảnh ngày đó. Tôi lại tò mò không biết nhà bà Huế là gì mà lại có thế lực đến thế. Tôi gật gật đầu, ra chiều chăm chú, trập trung lắng nghe.

“Năm đó nhìn bên ngoài thì nhà ông Lý tốt lắm, nhưng mà không, bên trong đã tả tơi hết rồi. Chỉ những người bên trong mới biết. Nếu không có vụ cải cách kia thì giờ khéo chủ của nhà này cũng đổi họ rồi ý chứ.”

“Vậy là cậu Đức…” - Tôi hỏi lấp lửng.

“Cô Cúc dẫn cậu Đức và cậu Minh đi ra vườn chơi. Hôm ấy ông Lý lên tỉnh để nhập hàng, không có ở nhà. Ông để lại hai tùy tùng cận vệ ở lại bảo vệ hai cậu. Thế nhưng… thế nhưng ông tính không bằng trời tính. Hoặc là… Lúc ông về, cậu Đức bất tỉnh, cậu Minh thì được tôi ôm chạy trốn đi nên vẫn còn bình an. Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra ngày đó, chỉ biết sau khi tôi ôm cậu Minh chạy đi thì cậu Đức thành người thực vật, cô Cúc, cô Cúc… sau này tôi không bao giờ còn thấy được cô nữa.”

“Có chuyện gì xảy ra mà nghiêm trọng thế?” - Tôi hoảng hốt hỏi.

“Một đàn chó được thả vào trong vườn. Tôi đếm dễ phải có đến chục con chó. Cô Cúc kêu tôi dẫn hai cậu chạy trước, một tay tôi ôm, một tay tôi dắt cậu Đức chạy. Nhưng mà khi chúng tôi vừa chạy thoát thì cậu Đức nhìn thấy con dao làm vườn người làm để bên bồn hoa thì nhặt lấy quay trở lại. Tôi không dám lao đến, chỉ nhìn cậu Đức lao vào chém những con chó đó, cả người đầy là máu. Cảnh tượng đó tôi không thể nào quên được. Nhìn cậu giống như một ma thần, lại giống như một người anh hùng trên chiến trường. Cô Cúc bị cắn, tay như bị xé rách trơ ra cả thịt. Tôi không biết làm sao cả, cậu Minh cứ khóc, tôi cứ lưỡng lự, tôi sợ cậu Minh bị liên lụy không dám vào, tôi càng sợ cậu Đức không qua khỏi. Tôi… tôi rất sợ. Tôi sợ không còn được thấy cậu Đức nữa.”

Cậu Đức nhìn tôi vẫn ở cổng vườn không chạy xa, lần đầu tiên trong bốn năm im lặng, cậu nhìn tôi, nói: “Chạy. Nhanh. Đưa Minh đi!”

Tôi quyết định làm theo lời cậu. Chạy nhanh nhốt cậu Minh vào phòng khóa lại, sau đó vớ được cái quốc lao ra thì trên đất đã không còn người nữa. Xác chín con chó la liệt, máu nhuộm đỏ, không còn một tấc đất nào còn màu xanh. Tôi chạy lại tìm cậu Đức, tìm cô Cúc. Không có một ai, không có một ai.” - Anh Tích rùng mình, nước mắt chảy dài.

Tôi cũng tưởng tượng ra tràng cảnh máu tanh ấy. Một đứa bé tám tuổi, một người phụ nữ yếu đuối và mười con chó dữ hung hăng. Không biết là may hay là không may khi ông trời vẫn giữ cho cậu một mạng sống. Bà Cúc có lẽ là mất trong thời gian đó. Tôi hoang mang, cũng có một tia hi vọng để tìm được bà Cúc rồi.

“Vậy, vườn đó là ở chỗ nào?”

“Khu vườn đó sau khi ông Lý về đã bị đóng lại, không cho ai đến đó nữa.”

“Ông có điều tra ra ai làm không?”

“Ông Lý sau khi về đến nhà, lúc đó chuyện cũng xảy ra được một ngày một đêm rồi, cậu Đức được người ta đưa về phòng, sốt ba ngày ba đêm mới hết. Thầy Nhẫn còn nói đúng là may mắn mới qua khỏi kiếp này. Tôi thấy cậu sốt co giật, mà rồi qua ba ngày hạ sốt, qua năm ngày người cũng bình thường… nhưng cậu lại không tỉnh lại nữa.”

“Rồi nhà đẻ nhà bà Huế xảy ra chuyện, trong một ngày hai ông bà gia chủ đều chết. Trong nhà tranh chấp tài sản, bà Huế mất đi chỗ tựa, không còn thế lực nữa, ông Lý mới lấy lại quyền làm chủ căn nhà này. Chuyện mấy con chó đó, chắc chắn là do bà Huế làm, nhưng mà cuối cùng lại chỉ có một người hầu bị chết thay. Ông Lý sau một đêm tóc bạc không còn một sợi nào đen. Ông ngồi quỳ cả đêm chăm sóc cho cậu Đức, cậu Minh. Sau khi hai cậu ổn định, ông vào quỳ trước bàn thờ với bà cả, suốt bảy ngày. Rồi ông bước ra, cải cách mọi thứ trong phủ, lấy lại hết quyền hành, nhờ thầy Nhẫn chăm sóc cho hai cậu. Vì có ông chăm chút bảo vệ từng tí một, hai cậu mới bình an sống đến hôm nay.”

Tôi siết chặt trong tay. Rõ ràng người ác việc ác sờ sờ ở trước mặt nhưng lại không làm gì. Đúng là im lặng trước tội ác cũng là một loại ác. Nếu ông Lý kiên quyết hơn thì đâu để đến nông nỗi như vậy. Giờ ông có chuộc tội thì cậu Đức cũng nào có thể tỉnh dậy. Nhìn cậu mồ hôi nhễ nhại, có người muốn lau cho cậu, tôi mới giật mình thoát khỏi cảm xúc này mà chạy lại. Tôi nhanh tay lấy khăn của người hầu nói:

“Cứ để tôi, cũng sắp hết giờ rồi, mau cho cậu xuống để cậu ngâm thuốc, tắm rửa.”

“Vâng thưa mợ!”

Mọi người nhanh chân nhanh tay đỡ cậu vào xe lăn gỗ, đưa cậu trở về. Cậu được ngâm trong nước thuốc, tôi mới nhìn cậu, càng thương cậu hơn. Nhìn cậu bình yên thế nhưng từ nhỏ đã trải qua bao nhiêu đau thương, không một ai biết. Nhìn cậu an nhiên tĩnh trí mà ngủ, có lẽ đây cũng là một kết cục đẹp cho cậu. Đối với một đứa nhỏ bốn năm tuổi, bao nhiêu chuyện xảy ra như thế làm sao cậu có thể chịu nổi đây. Tôi không kiềm được mà ôm đầu cậu vào trong lòng, xoa xoa mái tóc dài của cậu.

Nếu yêu thích đừng ngại để lại bình luận dưới các chương truyện của mình nha. FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất hân hạnh được kết bạn! https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình trên fb: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/

Cảm ơn bạn đã yêu thích bộ truyện của mình! Đừng ngại ủng hộ mình nha, Nếu yêu thích đừng ngại donate ủng hộ tùy tâm ạ. Xin trân trọng cảm ơn!

Stk: 0731000861915

Tên tk: Tran Thi Thom

Ngân hàng vietcombank