Chương 10: Rước dâu ban đêm?

Chương 10 Rước dâu ban đêm?

Bố tôi chỉ lên từng chỗ từng chỗ, tôi mường tượng lại bức hình vẽ rồi đối sánh lên người nữ giới mà phân ra giảng giải từng chi tiết. Quả nhiên khi áp vào thực tế vẫn còn có chỗ nhầm lẫn, bố tôi cũng chỉ luôn chỗ sai cho tôi sau mỗi vị trí. Xong xuôi tôi được thả sổng rồi chạy đi chơi. Tôi thay quần áo tứ thân rồi đeo ruột tượng vào trên người hào hứng chuẩn bị ra chợ cùng mẹ với thím.

Nhìn tôi hứng khởi bừng bừng mẹ và thím đứng ngoài sân cũng trêu chọc một phen. Ba người chúng tôi đi bộ ra ngoài chợ. Chợ chiều so với chợ ban sáng thì không giống nhau. Tôi cứ ngỡ chiều nay sẽ đi chợ mua đồ nấu ăn nhưng không phải.

“Chiều nay sang bên bà Nga đo quần áo. Ở đây chỉ có bà Nga là may đo đẹp nhất thôi. Sau này về nhà chồng cũng cần có quần áo. Mà ở đây phải đặt trước hàng tháng mới có. Để hai ông bố ở nhà nấu cơm thím đưa hai mẹ con đi đo quần áo.”

Thím tôi vừa đi vừa giải thích. Trên đường đi không quên chỉ những tiệm bán đồ ở đây. Nào là quầy thuốc đông y, thuốc nam, cửa hàng khô, tiệm vải, tiệm son phấn thủ công, tiệm cây cảnh, tiệm thú cưng chim cảnh, cửa hàng vàng mã, cửa hàng trang sức… Có rất nhiều thứ, chủ là ai, đặc điểm mỗi ngành nghề ở đây là gì thím đều nắm trong lòng bàn tay. Tôi bất ngờ ngưỡng mộ thím. Mẹ tôi cũng vô cùng bất ngờ vì sự thấu hiểu của thím về nơi này.

Sắp đến rằm cho nên đường phố cũng nhộn nhịp hơn thì phải. Đối với người dân ở đây, ngày rằm rất quan trọng. Bất kỳ tháng nào cũng có tổ chức lễ hội ở đình làng. Thím nói đêm rằm sẽ có rất nhiều trò chơi dân gian, rất nhiều nam thanh nữ tú tham gia tìm hiểu và hẹn hò nhau ở đêm rằm.

Đến rồi. Cửa hàng may mà thím nói nổi tiếng nhất vùng đúng không hổ danh đệ nhất. So với cửa hàng bình thường thì rộng gấp bốn năm lần. Mặt tiền ngay đường to, biển bằng gỗ trầm trọng ghi “Phường Thêu Đệ Nhất” bằng kiểu chữ thư pháp ở chính giữa. Hai bên là hai câu đối nhưng tôi không thể dịch nổi chữ này là gì. Nét rồng bay phượng múa tuy đẹp đấy, khí thế và hình thức tuyệt đẹp thế nhưng để phục vụ việc đọc thì…chắc chắn không dành cho người như thôi.

Kiến trúc bên ngoài có khung gỗ sử dụng sơn son mạ vàng trông bề thế và quyền lực khác hẳn so với những địa điểm thông thường. Bên trong có không ít chị em phụ nữ đang lựa chọn vải may, một bên là nhân viên tư vấn hay ở đây mọi người gọi là người làm hay thợ thêu gì đó tôi cũng chẳng rõ nữa. Thấy ba mẹ con thím cháu tôi vừa tiến vào, một người phụ nữ trung niên ăn mặc tinh tế đi vội ra tươi cười niềm nở:

“Cô Hoài đây mà. Hôm nay làm sao mà rồng lại đến nhà tôm thế này?”

“Chào chị, hôm nay em đến nhờ chị đây. Cháu gái em sắp lấy chồng, đến mong chị chuẩn bị cho một số đồ lễ phụ lộng lẫy cho chị và cháu em.”

Thím tôi thân thiết giới thiệu tôi và mẹ rồi nắm lấy tay người phụ nữ trung niên tinh tế lại khéo léo đằm thắm này.

“Đây là đệ nhất kỳ nhân trong làng thêu may ở trong làng mình. Giới thiệu với chị và cháu. Quần áo váy vóc mà qua bàn tay của chị Nga thì không ai có thể chê nổi.”

Bà Nga nghe thím tôi kể vậy thì vừa cười vừa nói mấy lời khách sáo.

“Em lại làm chị sung sướng quá rồi. Chị đâu có giỏi thế, ai đến đây cũng là khách quý khách báu của chị. Nào hai người vào đây chị đo cho rồi chọn mẫu. Đảm bảo cháu gái trở thành cô dâu xinh đẹp nhất.”

Nhìn bà Nga cười tươi niềm nở lại khéo léo đối xử tôi cũng thấy vui vẻ trong lòng. Đúng là có những người chỉ cần nói thôi cũng làm người ta mát lòng mát dạ muốn bỏ hết cả gia tài ra mà tiêu vào. Mẹ tôi đương nhiên là càng vui vẻ rồi. Bởi vì bà Nga không ngừng khen ngợi tôi mắt phượng mày ngài là quý tướng, rồi là mũi cao cánh mũi dầy, cằm hoa mai, môi hoa đào, da hồng trắng như ngọc. Bà xuýt xoa khen ngợi khiến tôi thì đỏ mặt còn mẹ thì cười như hoa.

Mẹ nào cũng thích nghe người ta khen con mình. Bà Nga dường như rất biết lấy lòng đem ra khách đến đây rất ưng ý. Bà Nga này lại tự tay đo cho tôi, ghi ghi chép chép lại càng là nể mặt gia đình nhà chú Tín thím Hoài mới cho mẹ con tôi hưởng đặc quyền như thế. Đúng lúc không khí đang vui vẻ thế này bỗng nhiên lại bị phá đám bởi một giọng nói chanh chua khó nghe:

“Bà Nga hôm qua tôi nói thế nào bà cũng chẳng may cho tôi thế mà hôm nay lại xuống tay xuất nghề cho ai đây? Hôm nay không biết là quý nhân của nhà nào lại để cho đệ nhất thủ thợ phường may ra tay thế nay?”

Tôi nghe tiếng nói đầy địch ý vang lên phía sau lưng, nghĩ thôi cũng không muốn quay lại xem. Tôi chẳng để ý coi như không nhìn thấy. Bà Nga cười một nụ cười thật tươi kết thúc việc đo may cho tôi lại hướng về người đằng sau tôi nói:

“Mợ Thanh hôm nay lại ghé tiệm tôi thật quý hóa quá. Mợ hiểu lầm rồi, hôm nay là cháu gái ông Nguyễn Hiển, sắp trở thành vợ cả của cậu Lý Gia Đức tôi làm sao có thể không tự tay may đo cho được. Chuyện này không làm tốt e là ông Lý cũng không vui.”

Tôi thầm than trong lòng, quả nhiên là người lăn lộn nhiều trong đời, chỉ một lời giải thích thôi cũng nhanh chóng làm hạ uy thế của người vấn tội lại còn làm sáng tỏ thân phận của tôi. Mợ Thanh có lẽ chính là vợ lẽ xung hỉ cho Lý Gia Minh - người chồng thực vật của tôi. Tự nhiên tôi lại thấy anh chàng này thế mà tốt số cũng lại vừa bất hạnh vô cùng. Tốt số là vì chẳng cần làm gì cũng có ba cô vợ mà bất hạnh đó là dù có ba cô vợ trẻ tuổi rực rỡ thế này mà lại không được hưởng. Cô Thanh này chính là con của bà Nhã, bà bán chè ở ngoài chợ mà tôi gặp buổi sáng ngày hôm đó.

Các cụ có những câu nói rất hay “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh”. Mấy hôm trước vừa mới nghe giọng nói the thé chói tai của bà Nhã chửi người như hát hay thì hôm nay đã được diện kiến con gái bà ta. Nghe bà Nga nói vậy, tôi thấy người đằng sau như hít sâu và một hơi. Sau đó một làn váy xanh da trời xuất hiện trước mắt tôi.

Người đối diện mặc bộ quần áo tứ thân màu xanh lam trông cao quý hơn thường. So với những thôn dân áo nâu bình dị trong làng đúng là một cấp bậc khác biệt rõ rệt. Vạt áo theo hoa lá tinh tế, xinh xắn lại khác hẳn với tính cách của chủ nhân nó lúc này. Cô gái này trông rất xinh đẹp, mắt lá dăm, lông mày dài nhỏ ôm theo khuôn mắt lại có đôi môi mỏng đỏ hồng nổi bật. Thế nhưng nói thế nào tôi cũng chẳng quen gì cô ta nên tôi cứ thế mà nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá. Nghe nói cô gái này năm nay đã hơn hai mươi tuổi. Gương mặt tuy xinh đẹp trắng trẻo nhưng điều làm người ta chảy nước miếng ở cô gái này lại không phải là nhan sắc. Mà đó là thân hình bốc lửa lồi lõm kia.

Tôi nhìn lên bộ ngực chưa kịp dậy thì đã đi về sườn núi bên kia lại nhìn sang bộ ngực no đủ tròn đầy đang phập phồng lên xuống sau mấy lớp áo kia mà nuốt nước bọt. Mắt tôi lúc này e là đã sáng lên như đèn pha ô-tô rồi. Vòng eo kia tôi e rằng chỉ bằng một ôm tay của tôi, nhỏ bé liễu yếu mềm mại như thế phụ nữ còn mê huống chi là đàn ông. Thế nhưng tiếc thay nhan sắc như thế này ở ngoài kia chắc chắn cũng là hotgirl nổi tiếng một vùng thì nay lại bị chôn vùi trong mối hôn nhân không lối thoát này.

Trong lòng tôi tiếc nuối vô tận nhìn cô gái này tôi lại thấy đáng thương giống như đáng thương cho chính tương lai của mình vậy. Có lẽ thấy tôi nhìn chăm chăm, bà chị này rốt cuộc cũng không chịu được nữa lắp lắp lên tiếng:

“Cô… cô… cô nhìn gì vậy?”

Chị gái này dường như nhìn thấy ánh mắt sáng như sao của tôi che ngực lại. Lúc này tôi mới tỉnh hồn từ việc chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật của thiên nhiên này mới phát hiện ra thế mà miệng mình đang há ra. Không biết tư thế này có lâu không nhưng miệng tôi đã hơi cứng, nước bọt cũng chảy ra một giọt.

Tôi lấy tay vỗ vỗ lên cằm ép cho miệng mình khép lại nhìn bà chị xinh đẹp này gật gật đầu.

“Không có gì, chị đẹp quá em không kiềm được.”

Bỗng nhiên mọi tiếng động trong quán biến mất. Mọi thứ yên tĩnh đến lạ lùng. Tôi nhìn quanh thấy mọi người đều dồn mắt về tôi. Sau đó thì bà chị xinh xắn kia đỏ ửng mặt lên rồi há to chiếc miệng nhỏ thành hình chữ O. Tôi cũng sửng sốt. Tôi chỉ khen có một câu có cần phải kinh ngạc thế rồi làm lố thế không? Một lúc sau bà chị kia cũng biết mình thất thố nên cúi gằm xuống nói cảm ơn một tiếng bé xíu. Thế mà tôi thấy bà chị này lại kéo người hầu bê đồ rời đi không nói một lời, khi đi lại vội vã vội vã. Tôi quay mặt nhìn theo thì thấy chị ta cũng có quay lại nhìn tôi một cái. Chỉ là khi nhìn tôi, ánh mắt kia lại sáng sủa vô cùng. Tôi còn nhìn thấy một tia vui vẻ e thẹn trong ánh mắt ấy.

Lúc này cửa hàng bà Nga mới tiếp tục ai vào việc đấy. Thím Hoài nhéo nhẹ vào má tôi nói:

“Ở trong làng này có phong tục không được khen vợ của người khác xinh đẹp. Nếu là đàn ông thì sẽ bị mang ra xét xử tội tròng ghẹo vợ người rồi. Chỉ là là con gái như cháu thì thím thấy đầu tiên.”

Tôi bất ngờ. Ở đây đến khen xinh người ta cũng không cho ư, thế mới thấy phụ nữ ở đây có biết bao nhiêu tủi phận và thiệt thòi. Trước khi có chồng thì ai khen phải lấy, sau khi có chồng thì không ai được khen. Phụ nữ đã có chồng ở đây chẳng khác gì làm người hầu. Nghe nó cứ như sống ở thế giới nào ấy. May mà tôi là con gái nên tôi có thể thoải mái khen ngợi cũng chả ai làm gì được tôi.

Tôi hỏi thêm:

“Vậy nếu phụ nữ con gái khen đàn ông đẹp trai thì sao ạ?”

Lần này đến lượt bà Nga bật cười sảng khoái. Không đợi thím tôi giải đáp bà Nga đã nói:

“Cháu gái của thím đặc biệt quá, cái gì cũng nghĩ ra được. Ở đây phụ nữ không được bàn tán về đàn ông thế nên cũng chẳng có cô gái nào đứng trước mặt đàn ông mà khen đẹp trai cả. Nếu đã có chồng mà khen người khác thì phải tội lẳng lơ, chưa lấy chồng mà khen người thì phạm tội háo sắc.”

“Lại còn có những chuyện kỳ cục như vậy ạ?”

“Suỵt!”

Thím tôi đưa ngón tay thon trắng trẻo lên miệng suỵt nhỏ. Sau đó thì lắc lắc đầu ý bảo tôi đừng nói to.

“Đây là lệ làng từ xưa đến nay, được ghi trong lệ rồi. Không được thay đổi. Con nói lớn sẽ bị nhiều người trách móc. Dù trước nay mấy chuyện nhỏ này cũng chẳng ai bắt bẻ nhiều nhưng để người có ác ý muốn lợi dụng sẽ làm to chuyện, phải chịu phạt, đánh đến trăm roi mây.”

Tôi gật đầu ngoan ngoãn:

“Thím cứ yên tâm. Cháu sẽ không để mình bị phạt.”

Thím như nghe hiểu ý tôi rằng không phải tôi sẽ không làm nữa mà chỉ là làm nhưng không để bản thân bị phạt mà thôi thì nhăn lại đôi mày ngài yêu kiều mắng yêu:

“Thím chả biết đâu, làm nghĩ cũng nghĩ đến bố mẹ yêu thương, chú thím bên cạnh đây này.”

Tôi cười hì hì ngoan ngoãn gật đầu hứa sẽ không để mọi người buồn gương mặt thím mới giãn ra.

Mẹ tôi đã đi ra chỗ thợ thêu chọn mẫu từ bao giờ rồi. Tôi cùng thím và bà Nga lúc này mới đi ra theo. Mẹ tôi giơ lên mấy mẫu mẹ chọn được đưa cho mọi người nhìn.

“Mọi người xem mấy mẫu này có ổn không?”

Mẹ tôi đưa mấy mẫu thêu rực rỡ tươi đẹp ra đây. Tay tôi cầm một bức phượng hoàng kim tuyến rực rỡ. Tôi nhìn còn lóa mắt ra đây này. Nhìn đường thêu tỉ mỉ, tinh tế, mỗi sợi chỉ như được thổi hồn mà khiến con phượng hoàng này nhìn vào sống động vô cùng, dễ tưởng rằng nó đang dang cánh ra bay lượn trước mắt đây. Tôi say mê không kìm được mà sờ ngắm rồi lại áp lên người.

Vải đỏ vừa ướm lên, mọi người lại được phen thất sắc hoảng hốt. Tôi thấy mọi người mắt sáng rực nhìn tôi. Bà Nga cười thật tươi:

“Đúng là chưa từng thấy cô gái nào lại hợp với màu đỏ, hình thêu phượng hoàng kim sắc như vậy. Đúng là trời sinh mệnh quý, thiên kim tiểu thư, chỉ có khí chất như vậy mới xứng là phượng hoàng cao quý.”

Thím Hoài và mẹ tôi lần này cũng không nói mấy câu khách sáo nữa mà gật gật đầu. Ngoài cửa lúc này lại có thêm một giọng non nớt trong trẻo vang lên:

“Chị xinh đẹp!”

Vừa mới nghe xong tôi còn chưa kịp ngoảnh ra đã thấy chân mình bị ai ôm chặt.

“Chị xinh đẹp còn nhớ em không?”

Tôi nhìn xuống thấy cô bé đáng yêu ngày trước gặp ở chợ. Hai mắt sáng ngời như ánh sao đêm trên trời, má phúng phính trắng hồng dễ nhìn thấy cả những tia đỏ đỏ ẩn dưới da lại thêm đôi môi đỏ chúm chím đáng yêu vô cùng. Tôi nhìn con bé cũng để mặc cho bé ôm lấy chân cười cười:

“Chị nhớ chứ. Em đến đây cùng ai?”

Lúc này mới có một giọng nam trầm nhưng khí lực như không đủ vang lên:

“Gia Linh, lại đây. Giữa đường giữa chợ ôm người lạ còn ra cái thể thống gì.”

Một bàn tay trắng bệch như người thiếu máu kéo bé con ra sau lưng.

“Xin lỗi cô. Con bé không biết điều. Làm phiền cô rồi.”

Con bé phụng phịu bị anh kéo qua một bên chắc là đi chọn váy áo. Nó nhìn qua tôi vẫy vẫy tay:

“Chào chị xinh đẹp.”

Tôi cũng tươi cười chào lại bé con.

“Bai bai bé con!”

Tôi quay đầu lại tiếp tục việc của mình.

“Con quen hai anh em nhà đó à?”

Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi. Bởi vì mẹ tôi đã biết đó là cậu ba nhà họ Lý và con gái út của ông Lý.

“Con không quen, chỉ gặp một lần lúc đi chợ cùng bố mấy ngày trước. Sau đó thì chưa gặp lại bao giờ. Lần đó chỉ là bé con va vào con thôi. Không biết sao hôm nay lại chạy đến ôm chân con nữa.”

Mẹ tôi tỏ vẻ hiểu rồi nên cũng không hỏi thêm nữa. Mọi người lại tiếp tục chọn vải, thêm vài mẫu thêu nữa để làm thường phục hằng ngày. Lúc này bỗng dưng bà Nga lên tiếng hỏi:

“Bà cụ mới mất thì rước dâu vào ban đêm không biết mọi người đã chuẩn bị quần áo cho đội đưa dâu chưa?”

Lời tác giả: FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất vui được mọi người đọc và yêu thích truyện của mình. Link fb: https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/