Mạc Nam Quốc lớn lên rất giống tôi, dù thằng bé là Alpha nhưng lại không giống Lão Mạc cả người toàn cơ bắp, từ nhỏ đã đi đánh nhau với người ta.
Từ nhỏ Mạc Nam Quốc đã có suy nghĩ riêng của bản thân, thích vùi mình ở trong phòng đọc đủ các loại sách, điều này làm cho tôi thật sự rất vui. Nếu cả hai đứa đều giống Lão Mạc, nhà của chúng tôi có lẽ ngày nào cũng sẽ náo loạn* hết cả lên.
Bùi Nghê Tiếu cả ngày điên điên khùng khùng, chẳng giống một bé gái nhỏ chút nào, đến cả Lão Mạc mà nó cũng dám động tay động chân.
“Bùi Nghê Tiếu!” Lão Mạc phẫn nộ chỉ vào con bé, nhóc con ngay lập tức vùi vào lòng tôi, ôm chặt lấy eo tôi.
“Con đã lớn như vậy rồi! Sao còn suốt ngày quấn lấy mẹ hả!”
Tôi cười xoa cái đầu xù mềm mại, hai nhóc con này lúc thì gọi tôi là ba, nhưng đa số thời gian đều trực tiếp gọi tôi là mẹ. Tôi cũng không so đo mấy cái xưng hô này, dù sao cũng là do tôi sinh ra, ba hay mẹ thì có gì khác nhau đâu.
Tiếu Tiếu cọ cọ vào người tôi, chẳng hề sợ Lão Mạc nổi giận chút nào cả.
“Con mặc kệ! Mỗi ngày ba đều độc chiếm mẹ! Hôm nay mẹ là của con!”
Lão Mạc giống như con thú tuyệt vọng* đi tới đi lui trên mặt đất, muốn ném văng Bùi Bùi Nghê Tiếu ra nhưng lại buồn chỗ con bé là con gái nên anh ấy không nỡ lòng động tay, đành phải nhìn tôi với ánh mắt vô cùng đáng thương.
“Vợ ơi, em nhẫn tâm như vậy sao?”
Trò hề này mỗi ngày đều phải diễn một lần quả thật làm tôi dở khóc dở cười. Tôi vừa muốn nói anh so đo với con làm gì thì Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, cũng dùng ánh mắt đáng thương như ba nó nhìn vào tôi.
“Mẹ, đêm nay con muốn ngủ với mẹ...”
Khuôn mặt này là sự kết hợp giữa tôi và Lão Mạc, lúc bán manh thì cực kỳ đáng yêu.
Không đợi tôi đồng ý, Lão Mạc đã hét lên trước.
“Con nghĩ cũng đừng nghĩ! Nam nữ thụ thụ bất thân có biết không!”
Tiếu Tiếu tròn mắt xem thường nói:
“Thụ thụ bất thân cái gì chứ, đây là mẹ của con. Con mặc kệ!”
Lão Mạc tiến lên muốn ném con bé ra, Tiếu Tiếu ôm chặt lấy tôi.
“Đi tìm anh hai con chơi đi! Anh hai lớn lên giống mẹ con mà!”
“Không đi! Anh hai chỉ biết đọc sách! Không thèm để ý tới con!”
“Vậy con vứt sách nó đi là được!”
“Không được! Sau này anh hai còn phải làm bác sĩ! Con không thể làm phiền anh ấy!”
“Vậy con đi tìm chú Đàm (người anh em) chơi đi!”
“Không đi! Bây giờ con còn chưa đánh lại chú ấy! Đợi đến khi đánh thắng được con sẽ đi tìm chú ấy chơi!”
“Cái con nhóc thúi này!”
“Lêu lêu!”
“……”
Kết quả là Lão Mạc bại trận, anh ấy thật sự không đành lòng động tay với con gái nên đành phải oán hận chạy tới thư phòng gọi Mạc Nam Quốc, ba muốn tới cho con tình thương của ba.
Vẻ mặt Tiếu Tiếu đắc ý, cùng nằm trong chăn với tôi. Con bé quấn lấy tôi đòi kể chuyện cổ tích.
*
Vài ngày sau, Lão Mạc không biết nghe theo ý của ai mà mua hai con cá chép trà* về, hai con cá ánh vàng cứ ở trong bể nước bơi qua bơi lại.
Lão Mạc đưa chúng nó cho Nam Quốc và Tiếu Tiếu, nói là mỗi người một con, sau này đi thi không cần cầu may** nữa.
Nam Quốc im lặng một lúc, nói tiếng cảm ơn ba xong liền đi về thư phòng đọc sách.
Tiếu Tiếu lại rất vui vẻ, ôm lấy bể cá muốn đặt tên cho chúng nó, một con gọi là Bùi Cá Koi, một con gọi là Mạc Cá Vàng.
Lão Mạc nói Bùi Cá Koi thì cũng quên đi nhưng Mạc Cá Vàng là cái quỷ gì, đây là cá chép trà chứ không phải là cá vàng nhỏ!
Tiếu Tiếu nghiêm túc nói, con là nhắc nhở ba phải cấm d_c, đừng suốt ngày quấn lấy mẹ.
Sau đó nó liền ôm bể cá chạy.
Mặt tôi nháy mắt nóng đến phỏng cả tay, Lão Mạc ở phía sau rít gào muốn đánh Bùi Nghê Tiếu một trận.
“Vợ ơi, em nhìn con nhóc thúi kia xem! Sau này không thể nuông chiều nó nữa! Cuối cùng cũng đi rồi, mau tới đây hôn anh một cái đi!”
Tôi hận không thể lấp kín miệng Lão Mạc.
“Anh mau ngậm miệng lại đi! Thu Thiên sắp tới đưa bọn nhỏ đi học rồi!”
Lão Mạc gật đầu, lại gần ôm eo tôi.
“Thật tốt quá, thật tốt quá đi. Mau mau tiễn chúng nó đi!”
Tôi vùi đầu vào lòng ngực Lão Mạc, ngôi nhà bốn miệng ăn này của chúng tôi, mỗi ngày đều gà bay chó sủa.
Dù vậy, vẫn rất hạnh phúc.
Giống như trước đây Lão Mạc đã từng nói, đây là toàn bộ thế giới của tôi.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chính văn dừng ở đây, tiếp theo là chuyện về Bùi Nghê Tiếu và Mạc Nam Quốc. Bởi vì truyện này là câu chuyện về Lão Mạc và Bùi Thanh Hải, cho nên tôi sẽ không tiếp tục nữa...
Chuyện của Mạc Nam Quốc "[ABO] Cao một tam ban nhân vật phong vân".
Có thể inbox trên tường nhà tôi hì hì ~( có chút không biết xấu hổ)
(/ω\) Cảm ơn các tiểu khả ái đã cùng tôi đi hết áng văn này ~ không có các bạn thì sẽ không có Nam Quốc với Tiếu Tiếu ~ hy vọng câu chuyện này đã mang đến cho các bạn sự vui vẻ ~ Có khả năng sẽ có phiên ngoại về người anh em. Đừng bỏ truyện khỏi list ngay nha! Yêu mọi người ~ hôm nay Weibo có phúc lợi phiên ngoại, nhớ kiểm tra để còn nhận nhé ~
Quên nói! Câu chuyện về anh hai lấy bối cảnh là vườn trường! Bây giờ sẽ cho huynh muội hai đứa thu thập bạn học cùng lớp! Có tiểu khả ái nào cảm thấy hứng thú với cái hố này không vậy!
*Chú thích:
Náo loạn: Gốc - 乌烟瘴气: Chướng khí mù mịt - (rối loạn)
Con thú tuyệt vọng - 困兽: Quái thú buồn ngủ - một phép ẩn dụ cho việc ở trong một tình huống tuyệt vọng.
茶鲤鱼: Cá chép trà là một loại cá koi. Thân trà có màu nâu. Đây là giống cá koi được sản xuất bằng cách giao phối với cá chép Đức. Đáng ngạc nhiên, cá chép trà thay đổi theo mùa và màu sắc thay đổi theo nhiệt độ của nước.
** Gốc: 转锦鲤:Chuyển cẩm lý - Cá Koi, một từ thông dụng phổ biến trên Internet, và là một hiện tượng mạng xã hội phổ biến. Cầu may mắn bằng cách chuyển tiếp hình ảnh cá koi. Lúc đầu, mọi người thường đăng một bức ảnh cá koi lên Weibo, đính kèm văn bản "Nếu bạn chuyển tiếp cá koi này, thì bạn sẽ gặp may mắn".
D-c: Gốc - y_u
Sau khi ngâm cái hố này suốt một tháng trời trong mùa mưa ngập nước (chỗ mình mưa nhiều lắm), cuối cùng mình cũng lấp được rồi. Cảm ơn mọi người đã đợi mình nhé!