Lúc bác sĩ thông báo vợ tôi đang mang thai, tôi vừa hạnh phúc lại vừa lo lắng.
Hạnh phúc vì tôi được làm ba rồi.
Lo lắng là vì tôi không muốn vợ mình phải chịu khổ.
Tôi thích trẻ con, chưa kể nó còn được sinh ra bởi người tôi yêu nhất. Nhưng vợ tôi sinh con sẽ rất vất vả, hơn nữa khi tiểu tử này ra đời chắc hẳn cũng sẽ giành vợ với tôi.
Vì vậy nên tôi không thể vui lên được.
Vợ tôi vẫn ngồi một bên phát ngốc, chắc là em ấy vẫn chưa chấp nhận được sự thật này. Lúc chúng tôi về đến nhà, em ấy vẫn còn giống như đang mộng du.
Tôi ở bên cạnh che chở em ấy suốt một đường vào phòng ngủ, sợ em ấy bị trượt chân. Cho đến khi em ấy ngồi lên giường, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi quỳ một gối ở mép giường, duỗi tay ra cọ cọ mũi em ấy, “Vợ ơi?”
Lúc này vợ tôi mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn tôi, mềm mại khẽ nói, “Lão Mạc...”
Hẳn là muốn mạng tôi rồi.
Tôi đứng dậy ngồi lên giường, ôm vợ tôi vào lòng rồi đặt tay lên bụng em ấy. Nơi đó vẫn còn phẳng lặng như trước.
"Sợ à?" Tôi thì thầm hỏi vợ.
Vợ tôi dựa vào ngực tôi lắc đầu. Bàn tay em ấy nhẹ nhàng đặt lên tay tôi, nhỏ giọng thì thầm:
"Lão Mạc, tim anh đập nhanh quá. Anh phải làm ba rồi, có vui không?"
Tôi lật bàn tay lại, mười ngón tay đan xen với nhau. Đối với tôi mà nói, bảo bối cả đời này bây giờ đều đang nằm trong vòng tay tôi rồi.
"Vui." Tôi hôn lên mái tóc của vợ.
"Chỉ cần là của em cho anh, dù là cái gì anh cũng đều cảm thấy hạnh phúc."
Tôi với vợ nằm ở trong chăn suốt cả buổi chiều, vợ tôi gối lên cánh tay tôi. Bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi.
Trong ổ chăn vẫn luôn ấm áp, bác sĩ nói trong thời gian Omega mang thai, Alpha tốt nhất là nên luôn ở bên cạnh. Khi mang thai, tính tình sẽ trở nên rất cáu kỉnh, buồn vui lẫn lộn. Vì vậy nếu có tin tức tố vây quanh ở bên người sẽ tốt hơn nhiều.
“Lão Mạc...” Vợ tôi vừa nhắm mắt lại nghỉ ngơi đột nhiên gọi tôi. Tôi nhanh chóng nhìn về phía em ấy.
“Vợ ơi, em sao vậy? Có phải không thoải mái không?”
Vợ tôi mỉm cười, đưa tay ra véo mặt tôi.
"Nhìn anh giống như một ông bố ngốc nghếch vậy. "
Tôi nhẹ nhàng cắn ngón tay của vợ.
"Có cách nào nữa đâu, ai là người khiến anh bỗng nhiên có được cả thế giới. "
Vợ tôi cười "Phụt" một cái, nhích lại gần hôn lên môi tôi, "Ngốc".
Hôn một chút như vậy làm sao đủ. Tôi lập tức giữ lấy cằm em ấy hôn cho đủ.
“Không phải em yêu anh ngốc như vậy sao.”
Vợ tôi vùi vào trong lòng ngực tôi, nắm lấy tay tôi đặt lên cái bụng nhỏ. "Anh muốn có con trai hay con gái?"
Tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc là muốn một đứa con trai."
Vợ tôi nhướng mày, "Con gái không tốt sao?"
Tôi xoa cổ vợ rồi thở dài. "Sinh một đứa con trai, đến lúc nó tranh đoạt vợ với anh, anh còn có thể hạ thủ ném nó sang một bên. Nếu sinh con gái, anh lại không đành lòng động thủ."
Vợ tôi cười đến run người, "Lão Mạc sao anh keo kiệt vậy?"
Tôi nghiêm túc nói, "Đương nhiên rồi, kể từ khi hai ta kết hôn, anh vẫn luôn cảm thấy may mắn vì nửa đời sau em sẽ thuộc về anh. Bây giờ tự nhiên nhảy ra một đứa nhỏ tranh vợ với anh, làm sao anh vui cho được? "
Vợ tôi chui từ trong lòng ngực ra, trao cho tôi một nụ hôn sâu.
“Mặc kệ là sinh con trai hay con gái, em đều yêu anh nhất.”
Ôi trời ơi. Sao tôi lại cảm thấy vợ mình lập Flag tại đây rồi!