Sau một thời gian đào bới thì chiếc xẻng của tôi cũng cắm phập vào chiếc nắp của quan tài . Tôi vừa lo sợ lại vừa hốt hoảng nên đã bật luôn cái nắp đó lên . Dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng khi nhìn cái thi thể đang bốc mùi thối rữa với hàng ngàn con sâu bọ đang lúc nhúc bên trong thì tôi không kìm được mà nôn thốc nôn tháo ra gốc cây cạnh đó . Khi tôi quay lại phía chiếc quan tài thì cảnh vật ở đây lại hoàn toàn không còn vết tích đào bới gì của tôi nữa , nấm mộ xanh vẫn còn đó , hơn nữa , trên tay tôi vẫn đang cầm chiếc xẻng . Tôi giật mình , định bỏ chạy thì đã có một bàn tay lạnh ngắt kéo tôi lại .
- Một nữ nhân như ngươi , vào canh ba mà lại một mình ra nghĩa địa thế này thì có phải là muốn chết rồi không ?
Giọng nói đó vang bên tai nhẹ bên tai tôi , kèm theo đó là một mùi bạc hà và luồng khí lạnh từ người đàn ông đang đứng đằng sau phả vào người tôi . Vào giờ này mà cũng có người ở ngoài nghĩa địa như thế này thì không phải là ma quỷ thì cũng là bọn nghiện . Thôi , rơi vào tay nó thì tôi xác định rằng mình bỏ mạng rồi . Trước khi chết thì tôi cũng phải nhìn thấy mặt kẻ đã giết chết tôi để nếu có chết rồi thì cũng về đòi mạng được .Dù sao thì oan có đầu , nợ thì có chủ. Không nghĩ ngợi gì nhiều nữa , tôi quay mặt lại nhìn người đang đứng đằng sau mình . Khác xa với những gì tôi tưởng tượng , người đàn ông đó vô cùng đẹp trai , đẹp hơn những người mà tôi đã từng thấy qua trước đây . Có lẽ , nhan sắc của các minh tinh hiện nay cũng còn kém xa anh ấy .
- Cô ngắm đủ chưa ? Ta biết là ta vô cùng đẹp nhưng cô cũng không cần ngắm đến mức đấy đâu !
- Anh là thứ gì vậy ? Tại sao lại ở nghĩa địa này ?
- Thế tại sao cô lại ở đây vào giờ này ?
- Tôi muốn biết về cái chết của mẹ tôi .
Tôi vừa dứt lời , anh ta đã kéo tôi đi , tôi vùng vẫy , làm đủ mọi cách để thoát thân nhưng đều thất bại cả . Anh ta dẫn tôi tới cuối nghĩa địa , ở nơi đó có một cánh cổng . Đến trước chiếc cổng đó , anh ta ôm chặt tôi vào trong lòng rồi mở cổng , bước vào . Đằng sau cánh cổng đó là một nơi tăm tối , chẳng có bất cứ gì soi sáng nơi đó ngoài một ánh trăng đỏ rực màu của máu và sự thù hận . Đi được một đoạn thì tới một cánh cổng khác có tên là Quỷ Môn Quan . Tôi hoảng loạn , không phải đây là nơi dành cho người chết sao , nếu tôi đi qua đây thì không phải sẽ là người của âm phủ hay sao ? Tôi đang định ngẩng đầu lên hỏi thì anh ta đã nói trước
- Ở đây toàn là quỷ , cô là người sống , tốt nhất không nên cho bọn chúng biết về điều đấy bỏi nếu bọn chúng biết cô là người sống thì ta không dám chắc rằng mình sẽ cứu được cô đâu ! Còn nữa , cô qua cánh của này thì cũng được tính là một con quỷ như bọn ta nhưng cô không cần sợ , lát tôi sẽ đưa cho cô một thứ , nó sẽ bảo vệ an toàn cho cô .
Nói rồi anh ta ôm tôi đi qua cánh cổng đó . Cứ ngỡ là anh ta sẽ phải suất trình một vài giấy tờ gì đó cho bọn đầu trâu mặt ngựa kia nhưng không , anh ta đi thẳng qua , thậm chí còn không thèm để ý đến mấy bọn đang đứng gác . Không những thế , bọn quỷ sai kia còn có phần cung kính anh ta . Qua cánh cổng đó là một rừng hoa bỉ ngạn đỏ rực và con đường dưới chân tôi chắc chắn là đường Hoàng Tuyền .Hết đường Hoàng Tuyền là tôi được đưa tới Tam Sinh Thạch , anh ta để tôi đứng đấy rồi đến điều chỉnh lại tảng đá lớn ở giữa .