Nghe cậu ta nói xong , tôi gãi đầu rồi cười trừ một cái .
- À , tớ nhớ ra rồi , xin lỗi cậu nhé ! Mà tớ nhớ là năm cấp 2 , cậu đã đi cùng ba mẹ cậu sang Úc sinh sống với ba mẹ cậu rồi cơ mà , sao giờ cậu lại ở đây , lại còn biến thành bộ dạng như thế này ?
- Cậu ta nhìn tôi , với đôi mắt thẫn thờ , ngập tràn sự buồn chán và tuyệt vọng .
- - Tớ vừa mới trở về nước , còn chưa thăm được ai thì đã bị thần chết tới gõ cửa , bị người ta đem đi chôn sống rồi .
Vừa nghe Uy Vũ nhắc đến 2 từ chôn sống , mặt ba tôi đặc lại .
- Chôn sống ? Ở đâu ?
- Dạ , là nghĩa địa nằm đằng sau nhà xác ở bệnh viện tỉnh .
Ba tôi lại nhăn mặt , ngồi nhìn ra cửa sổ .
- Ở đó mà cũng dám dùng mấy cái cách kinh tởm đó sao ? Nếu chuyện đó có thật thì phải có người đến thông báo với ta chứ ?
Đột nhiên , ông đứng bật dậy , nhìn tôi cùng Vũ .
- Chết rồi , có chuyện không hay , con đi chuẩn bị rồi đêm nay đi ra đó với ta một chuyến .
Nói rồi , ông bước vội ra khỏi phòng , đi chuẩn bị các món đồ cần thiết .
Đồng hồ điểm chuẩn 12 giờ đêm , ông kéo tôi đi ra khỏi nhà .Những người như chúng tôi , luôn làm việc âm thầm vào đêm là chính , tuy vậy , tôi cũng không hề thích một tẹo nào . Cơn gió lạnh buốt trong đêm làm bàn tay tôi lạnh ngắt , tôi xoa 2 tay vào nhau rồi nhét vào trong túi áo .
Khi bước vào trong nghĩa địa , khung cảnh lại càng rùng rợn hơn nữa , không những vậy , gió nơi đây cũng lạnh hơn với gió bên ngoài rất nhiều . Tôi đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng hề có cái bóng ma nào xuất hiện cả mà thay vào đó là những đám cỏ hoang tàn , những nấm mộ bụi bẩn vì lâu rồi chưa có ai tới lau chùi hay cả những đám chuột cũng lúc nhúc thành đàn khiến cho nơi đây càng thêm quái dị hơn bao giờ hết .
Đang đứng chăm chú quan sát , tôi bỗng nghe thấy một tiếng thét chói tai , tiếp theo đó là những cơn gió lốc cứ ào ào tới như muốn cuốn tất cả chúng tôi vào sâu bên trong , nhất là Vũ . Thân thế của cậu ta cũng gần như bị kéo dài ra làm cho cậu ta đau đớn , tuyệt vọng vô cùng . Thấy vậy , ba tôi thi triển thuật pháp để ngăn cơn gió đó lại , còn tôi tranh thủ kéo cậu ta ra bên ngoài .
Khi tôi quay vào thì ba tôi đã không còn ở đó nữa , để lại cho tôi một nỗi sợ vô hình . Tôi lục lọi trong túi đồ của mình , mãi mới sờ thấy được chiếc đèn pin . Tôi lập tức rút ra rồi bật công tắc lên , bắt đầu dò dẫm đi tìm ba tôi . Vừa đi được vài bước , chiếc đèn pin trên tay tôi bỗng vụt tắt , một cơn gió lạnh thổi ngang qua người tôi .
Bỗng nhiên , tôi thấy sau lưng mình lạnh toát ,nhưng còn chưa kịp quay ra thì đã bị một bàn tay lạnh toát , bịt lấy miệng rồi kéo tôi đi về hướng Đông . Đi được một lát , tôi thấy có ánh đèn lập loè , dưới ánh đèn đó là một con ma nữ váy đỏ và đối diện nó là ba tôi . Trên người ả ma nữ toát ra một sự thù hận nặng nề đến đáng kinh ngạc .
- Nàng lại dám mạo hiểm tính mạng của mình rồi sao ?
Lại là tên vô lại Vương Vân Minh , dưới ánh trăng , tôi quay lại nhìn hắn ta vẫn cái khuân mặt điển trai , vẫn là cái mùi bạc hà dịu mát , hắn lại lần nữa làm tôi bị say đắm .
- Nếu vậy , ta sẽ phạt nàng nhé .
Nói rồi , hắn luồn cành tay rắn chắc qua eo tôi , kéo tôi dựa sát vào thân hình cường tráng của hắn , hôn nhẹ lên cổ và vai tôi vài cái làm mặt tôi đỏ lên như kẻ đi uống rượu . Đối với hắn bây giờ , cái hình phạt này là thiên đường đối với hắn , còn đối với tôi thì lại là địa ngục .
Tôi không chịu được cái tình cảnh điên khùng này của mình nên đã vùng ra , chạy tới chỗ ba tôi . Thấy tôi chạy lại , ả ma nữ kia cười lớn .
- Là một người trần , lại đi ôm ấp một kẻ âm , liệu đã có âm hôn chưa ?
Nghe ả ta nói , tôi nhìn lại cơ thể mình , quả thật là chỗ nào mà tên Vương Vân Minh kia động chạm trên cơ thể tôi thì đều để lại một luồng âm khí rất mạnh , nhất là cổ và vai tôi .
Ba tôi thì nhìn tôi , cười nhẹ rồi lại nhìn sang ả ma nữ kia . Thấy càng ngày , ả ta càng khơi lên những niềm thù hận trong đôi mắt của ả , tôi lại càng tò mò .
- Cô có thể kể cho tôi nghe nỗi buồn trong lòng của cô không ?
Nghe tôi nói vậy , cô ta cười lớn , đáp lại .
- Được thôi , cô mượn của ba cô con dao được khắc bằng gỗ đào mà tay ông ấy đang cầm để đề phòng những hồn ma khác đang lang thang quanh đây và tôi muốn nói chuyện riêng với một mình cô .
Nghe ả ta nói , tôi liền quay mặt sang nhìn ba tôi .
- Ba , ba đưa cho con cái con dao rồi ba tránh mặt đi nơi khác đi , chuyện ở đây để con lo .
Như thấy được cái quyết tâm trong lòng của đứa con gái , ba tôi đưa cho tôi con dao rồi đi ra nơi khác . Khi bóng ba tôi đã xa dần , ả ta mới nhìn tôi , cười nhẹ .
- Cô muốn biết chuyện của ta ?
- Vâng.
- Được thôi , ta sẽ kể cho cô nghe .
Nói rồi , khuân mặt xinh xắn của ả lặng xuống .
- Đã là con gái thì phải ngồi lên xe hoa , cưới một người mà cô ta yêu và luôn yêu thương lại chính cô ta . Còn ta , cũng ngồi lên xe hoa , cũng cưới một người mà ta yêu nhưng người mà ta yêu lại không yêu ta . Hắn ghét ta , khinh bỉ ta , luôn kiếm cớ để hành hạ , đánh đập ta và rồi đến cuối cùng , hắn đã giết luôn ta - người đầu ấp tay gối với hắn , người luôn chăm lo , chăm sóc cho hắn