Chương 20: Gia Đình Ấm Cúng

Một sự náo động xuất hiện ở Satisfy.

Những Bang hội nổi tiếng đang trên đà tìm kiếm một người thợ rèn bí ẩn. Những mũi tên hạng Sử Thi trở thành chủ đề nóng hổi của vô vàn phương tiện truyền thông và Internet. Danh tính của thợ rèn với tay nghề tuyệt vời và tiềm năng hiếm có nhưng thiếu kinh nghiệm và danh tiếng có thể là ai ?

Nhiều người đang lục kiếm khắp nơi về thông tin của người thợ rèn kia.

‘ Tôi biết rõ con đường tôi chọn khó khăn hơn những người khác. Tôi đã luôn cố gắng hết sức mình, nhưng giờ đây, lại có một thợ rèn khác tài giỏi hơn tôi ?’

Panmir chỉ từng trải nghiệm chế tạo trang bị cấp Sử Thi hai lần. Anh ta đã có danh hiệu ‘ Người chế tạo Trang bị Sử thi đầu tiên. Tuy nhiên, trong mô tả vật phẩm của anh ta không hề nhắc đến ‘ Thợ chế tạo’. Ai có thể là người được trao cho danh hiệu Thợ chế tạo, danh hiệu mà thợ rèn số 1 BXH cũng không nhận được ?

Ttang ! Ttang !

Ý thức cạnh tranh của Panmir với thợ rèn bí ẩn kia đang được thúc đẩy mãnh liệt.

Trong khi đó, Shin Youngwoo, người mà cả cộng đồng đang tìm kiếm, đang húp nốt cốc mì trước cửa hàng tiện lợi trước khi đi làm.

“ Tên khốn đó ! Chặt chém kiểu gì mà một cốc mì tốn tận 30.000đ? Tên đó muốn những người như mình chết đói à ? Hàiz, con người thật sự không thể sống mà không hành động dơ bẩn.”

Tôi vừa càu nhàu vừa ăn.


5:30 sáng

Dù hôm nay là chủ nhật nhưng văn phòng lao động vẫn bận rộn như mọi khi. Những ngày mà học sinh sinh viên đến để tìm việc mỗi ngày đã biến mất. Ngày nay, giới trẻ bắt đầu quay lưng với những công việc lao động ! Những người lao động ngoại quốc đã tiếp quản từ lâu, làm cho tương lai Hàn Quốc càng trở nên ảm đạm

‘ Đau đầu quá !’

Tôi vẫn chưa thể nào quen được mùi khói thuốc và mùi rượu nồng nặc vào những buổi sáng sớm.

‘ Mình chỉ muốn xong việc nhanh nhất có thể để về nhà mà nghỉ ngơi.’

Khi tôi ngồi đó, một người đàn ông trẻ tuổi trong đồng phục công nhân xây dựng la lớn.

“ Chúng tôi đang tìm kiếm 4 công nhân xây dựng cho công trường Tòa nhà Shinwoo”

Công nhân xây dựng làm những việc như dọn dẹp, khuân vác gạch hay gỗ, và xúc cát. Lao động chân tay cực kì khắc nghiệt, phải hít rất nhiều bùi, nhưng tôi vẫn làm nó thường xuyên. Vì thế, tôi không ngần ngại giơ tay xin làm.

“ Đây ! Tôi đây …. Khục!”

Một thằng say xỉn và ngập ngụa trong khói thuốc nào đó đấm thẳng vào bụng tôi ! Tôi vì bị đẩy lùi ra một góc và mất cơ hội xin làm việc ở công trường.

“ Đồ vô tâm! Đáng lẽ các ông nên nhường cơ hội cho những con người trẻ tuổi với hoàn cảnh khó khăn !”

Khi tôi cáu gắt phàn nàn, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi ngắn tay nói“ Tôi cần ba thợ lợp mái có sức khỏe tốt, Yêu cầu có kinh nghiệm.”

Thợ phụ thường đi theo thợ chính và hỗ trợ việc khuân vác, di chuyển những vật liệu như ngói, xi măng hay cát. Sẽ thật phiền phức khi phải mang đống ngói nếu tôi gặp phải một tên thợ chính kém và tôi còn phải cẩn thận không làm vỡ ngói, nhưng đó cũng là một công việc tốt.

Tôi giơ tay lần nữa. “ Đây ! Tôi đã từng bê ngói hơn 10 lần……. Khục !”

Một lần nữa, tôi lại bị lấn át để bị đẩy vào góc bởi những lão già khác và mất cơ hội được thuê vì đã có 3 người có kinh nghiệm hơn tôi.

“ Có ai khác nữa không?”

“ Đây ! Có tôi…… Ặccc!”

Có kha khá công ty tìm kiếm công nhân, nhưng tôi chẳng thể nào được thuê vì liên tục bị những người khác chen lấn giành giật công việc.

“ Ahhhhh ! Ông !!! Ông sẽ hối hận cả đời vì không thấy giá trị của tôi”

Mấy ông già trong hội lao động đang cản trở tôi. Dường như mấy ông già đấy không thích việc tôi lấy mất vị trí của chúng.

“ Ai có thể đến đây xin việc chỉ vì sở thích cơ chứ ? Các ông nghĩ tôi muốn làm bán thời gian như những người trẻ tuổi khác ? Tôi tìm việc để kiếm sống như mấy người đấy ! Hãy để tôi nhận được một công việc nào đó !!”

Cái ánh mắt khinh bỉ của mấy ông già đó làm tôi điên máu, giống như nhìn mấy con chó sủa vậy. Tuy nhiên, đối thủ của tui là những người trưởng thành. Thế nên, tôi không thể nói gì bậy và ngồi xuống tiếp..

“Kukuku” Người giám đốc nãy giờ ngồi đọc báo trên bàn làm việc nhìn tôi.

Nhìn anh ta có vẻ hơn 30 ? Anh ta kế thừa cái văn phòng này từ cha anh ta. Cứ 10 lần tôi tới cái văn phòng này tìm việc là tôi lại ra về trắng tay 3 lần. Anh ta nhìn tôi trong khi có người khác đến.

“ Ai muốn kéo cáp ? không cần có tay nghề hay kinh nghiệm. Tôi sẽ trả 350.000đ/ngày hoặc hơn nên đến mau.”

So với bình thường thì lần này nhiều hơn 50.000đ. Tuy nhiên, tôi không động đậy! Đương nhiên là có lý do cho việc tăng tiền lương.

‘ Mình không thể nào quên được việc đó mệt đến mức nào’

Tôi chỉ từng thử kéo cáp đúng 1 lần.

Việc chỉ là kéo một cuộn cáp điện lớn nên rất đơn giản. Nhưng thực tế, việc này cần một lượng thể lực khổng lồ. Tôi không thể để dây chạm vào cổ tay mình. Hơn nữa, sợi cáp lại còn dày và cực kì nặng !

Chỉ đơn giản là kéo thôi, nhưng….cả tay tôi sẽ bị rộp dù có mang găng tay bảo hộ, chưa kể đến việc bị đau cơ trong suốt 2 ngày liền.

‘ Đó là một cực hình vào mùa đông.’

Tôi vẫn nhớ như in cơn ác mộng vào mùa đông năm ngoái. Có vẻ như những người khác đang nhìn xa xăm, huýt sáo hoặc lấy cớ ra ngoài hút thuốc.

“ Không có ai ?” Người tuyển dụng hỏi lại với một vẻ mặt bối rối.

Thế rồi, một ông trung niên nào đó chỉ thẳng vào tôi

“ Cậu trai này có thể làm tốt này”

“ Thật đó. Tôi thấy cậu ta cực kì năng động cùng thể lực dồi dào.”

“Hình như tôi đã thấy cậu ta kéo cáp vài lần rồi ! ồ một người lành nghề !”

“ Các người bị điên rồi!”

Tôi trừng mắt ra hiệu họ im miệng, nhưng những người khác vẫn tiếp tục tiến cử tôi. Thế rồi người tuyển dụng kia chỉ vào tôi. “ Chàng trai trẻ, hãy đi cùng tôi nhé? Cậu nhìn rất khỏe mạnh.”

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì hôm nay tôi sẽ lại đặt chân vào địa ngục mất. Tôi liếc nhìn tên giám đốc nhưng hắn chỉ ngồi đấy mà cười.Không còn cách nào khác, tôi áp điện thoại lên tai, như thể có cuộc gọi đến.

“ Vâng, tôi là Shin Youngwoo. Vâng, hôm nay có vị trí trống rồi sao? Vâng tôi sẽ đến ngay…”

Ring ring ring~~~~

“……”

Tiếng nhạc chuông mặc định của Tập Đoàn S vang lên từ điện thoại của tôi vang lên. Những công nhân ở đó cười ngập mồm, cười chảy nước mắt. Người tuyển dụng kia cũng cười. “ Vậy chúng ta đi thôi…”

Ai mà lại gọi tôi vào lúc sáng sớm thế này? Hơn nữa, tôi không thường xuyên nhận được bất kì cuộc gọi nào. Vậy tại sao tôi lại nhận được một cuộc gọi vào đúng lúc sida này ? Tôi nhìn số người gọi và vội vàng nghe máy. Đó là một giọng nói quen thuộc.

( Xin chào ~ Đây là Dịch vụ tài chính hạnh phúc Tình yêu của mẹ. Khách hàng Shin Youngwoo thân mến, anh biết ngày mai là hạn chót đúng chứ?)

“…. Đã đến hạn ?”

( Nếu anh quên thì có nghĩa là anh không nộp tiền?)

“ Đương-Đương nhiên là không rồi. Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chuẩn bị đủ tiền vào ngày mai”

( Cảm ơn anh, con nợ…., à không Quí khách hàng. Chúc anh có một ngày tốt lành. Tình yêu của mẹ mong anh luôn nở nụ cười cả ngày.)

Cuộc gọi kết thúc.

“Đù móa…..”

Tôi chơi game và mặc kệ thực tại này, quên mất mình vẫn còn đang nợ nần. Tôi phải cật lực làm việc để trả lãi. Phải là một công việc nặng nhọc chứ không phải một công việc dễ dàng mới giúp tôi thoát khỏi tình trạng hiện tại.

“ Xin lỗi cho tôi hỏi… Có thật ông sẽ trả 350k không?”

“ Đúng thế !”

“ Có thật là đúng thế không?”

“ Đương nhiên ! Cậu sẽ không lo thiếu ăn khi làm việc cho tôi !”

Thế là tôi đã bước chân vào địa ngục. Tối đó….

“ Ộp – Ộp -Oppa ?” Se-hee lắp bắp khi thấy tôi kiệt sức lết về đến nhà. Tôi còn không thể cởi giày ra trước khi đổ gục.

“ Chết tiệt…. Những gì ông ta nói không sai… nhưng… làm tất cả những việc đó chỉ để nhận được mỗi một mẫu bánh mì kem… thậm chí còn không có một ly sữa…….! Cái thể loại người gì mà lại cho bánh mì kem và không kèm theo sữaaa!!? Gừưư…… Tôi phải chơi game…. Mũi tên…. Bán chúng….”

Tôi không nhớ những gì xảy ra sau đó vì tôi đã gục thiếp đi.


Khi tôi tỉnh dậy, cả thân thể tôi nặng trĩu như bị sắt đè. Các thớ cơ liên tục đau nhức, nhưng tôi vẫn gắng gượng xem thời gian. Bây giờ là 5:20 sáng.

“Ughh!”

Nghiêm trọng rồi. Tôi đã bị muộn khi tôi tính ra thời gian đi từ nhà tới văn phòng. Tôi vội vàng thay đồng phục làm việc trong khi lo lắng về việc kiếm được một công việc tốt hơn. Nếu tôi tới muộn thì chuyện như ngày hôm qua có thể lặp lại lần nữa….

“ Ặc ~! Con đi đây.”

Sau khi tôi trả lãi cho khoản vay, tôi chỉ còn hơn 35,000đ trong tay. Tôi cần phải kiếm tiền để trả phí chơi game trong 1 tuần. Lúc tôi mang đôi giày bám đầy bụi bẩn vào, mẹ tôi tiến tới và vỗ nhẹ vai tôi. “Vào ăn sáng đã con.”

“ Con không thể. Con đã bị muộn giờ rồi.” Tôi vội vàng đáp trả,

“Youngwoo.” Mẹ tôi đột nhiên gọi tên tôi cực kì nghiêm túc. Tôi co rúm người lại theo phản xạ. Rõ ràng là mẹ tôi sẽ bắt đầu cằn nhằn. Mẹ tôi biết về khoản nợ của tôi. Bà tự hỏi tại sao tôi lại nghiện game và đã rất buồn vì tôi vắng mặt ở trường. Bà đau đớn vì việc tôi có nợ nần và đang sống trong tình trạng hiện tại.

Thế nhưng, khi tôi quay lưng lại, đôi mắt của bà lại rất ấm áp và bình tĩnh.

“ Vào ăn đi”. Bà nói

“ Tại- tại sao ? Con phải đến văn phòng nhanh chóng.”

Ngay lúc đó,cửa phòng đột nhiên bật mở, bố tôi bước ra và ngồi vào bàn, mở tờ báo mới và nói. “ Hãy nghỉ ở nhà hôm nay.”

“Nghỉ làm? Bố đang nói gì vậy.”

“ Khụ Khụ.” bố tôi chỉ ho và nhìn vào tờ báo.

Mẹ thì thầm vào tai tôi, “ Hôm qua con trở về với dáng vẻ cực kì kiệt sức. Bố con đã lo lắng kể từ lúc bố dìu con vào phòng ngủ.”

“ Hở ?”

“ Chúng ta là bố và mẹ của con. Bố mẹ không muốn thấy con trai mình phải quá sức. Không phải hôm qua con cố quá rồi sao? Hôm nay con nên nghỉ ngơi cho lại sức”

“Mẹ—- Mẹ…..”Tôi cảm thấy ám lòng vì bố mẹ vẫn quan tâm tôi, mặc cho những thất vọng mà tôi đem lại trong những năm qua.

Lúc đó, Sehee ngái ngủ ngáp dài bước ra khỏi phòng và đưa cho tôi cái gì đó. Đó là một miếng dán Salonpas giảm đau.

“ Dán lên người đi. Không phải hôm qua anh đã phải gặp rất nhiều rắc rối rồi sao ?”

“ Sehee….”

‘ Ahhh! Thật là một gia đình ấm cúng!”

Tôi bật khóc khi mà tôi ôm chầm lấy mẹ và Sehee.

Tôi từng nghĩ rằng tôi cô độc trong cái thế giới cơ cực này, nhưng tôi đã lầm, tôi còn có một gia hạnh phúc như thế này ở bên cạnh tôi. Thành viên gia đình tôi là thiên thần đối với người con trai và người anh đáng thất vọng của họ. Tôi thật sự biết ơn khi là thành viên của gia đình này.

“ H-Hả? Anh đang ôm ai đấy? C-cái ôm của oppa tốt thật… À, không đúng Chuyện này là xấu xa mà?” Sehee lẩm bẩm khi mà em ấy vòng tay ôm tôi, trong khi mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Sau đó, tôi cởi bỏ bộ đồng phục và ngồi vào bàn ăn, thưởng thức hương vị súp thịt bò đầu tiên trong suốt nhiều tháng vừa qua.

“ Bố ! Bố có thể giúp con trả bợt nợ được không?”

Vút ! Bố tôi, người đang yên lặng ngồi ăn, liếc nhìn tôi và phóng thìa thẳng vào tôi. Tôi hét lên khi nó đâm vào trán mình, mẹ tôi tặc lưỡi và đưa cho bố một cái thìa mới.

“ Chẳng phải ta đã bảo con rồi sao ? Chúng ta muốn con trở nên tự lập. Con đã 26 tuổi đầu rồi. Con phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình .”

Không khí gia đình hòa hợp, đầm ấm đến mức tôi không bao giờ tưởng tượng được một cái thìa sẽ bay đến. Lúc tôi đang xoa trán, bố đưa tôi một phong bì.

Ông nói. “ Bố đưa con khoản phụ cấp hôm nay. Vì chúng ta nên hôm nay con mới phải nghỉ nên bố không để con thiệt được.”

“ Bố….. “ Tôi cảm động quá. Người bố thường xuyên lạnh lùng hôm nay quan tâm đến tôi. Tôi vui vẻ nhận tiền trợ cấp từ ông ấy.

‘ Sau đó….’

Tôi bắt đầu đếm số tiền trong phong bì, nhưng hình như số lượng hơi ít thì phải. Khi tôi nhìn vào trong phong bì, tôi thấy 7 tờ. Cảm thấy thất vọng, tôi cẩn thận nói. “ Bố, khoản tiền tối thiểu của công việc lao động ngày nay là 9 tờ….”

Bố nhìn tôi với nét mặt hối hận. “ huh, thật à? Ta xin lỗi, đó là toàn bộ số tiền mà ta hiện có bây giờ. Hãy hài lòng với điều đó.”

Ông ấy nói rằng tôi không nên hỏi về số tiền còn lại. Tôi đã quên mất rằng bố tôi khá là dè xẻn trong việc tiêu xài. Nếu ông ấy mua một con gà, ông ấy sẽ nghĩ cả gia đình nên ăn nó hơn 3 bữa.

Tôi bị buộc đầu hàng và nhận khoản trợ cấp 210,000 đ.

‘ ít nhất thì ông ấy cũng đã cho mình’