Chương 55: Kết thúc

Tốn thời gian không ngắn, rốt cuộc Hách Quang Quang mới vẽ xong toàn bộ trận pháp.

Trận pháp này là gia truyền của Hách Đại Lang, là trận pháp phức tạp nhất trong các loại phức tạp, trình độ khó phá giải cũng không thua kém trận trước bao nhiêu, vì sĩ diện Hách Quang Quang đã lấy ra trận pháp cha dặn đi dặn lại không phải vạn bất đắc dĩ không cho lộ ra. (trận ở trên núi nhà HQQ ý)

Ban đầu trận pháp ở nhà Hách Quang Quang liền làm Diệp Thao kinh ngạc bội phục hồi lâu, lần này cầm bản vẽ Hách Quang Quang vẽ nghe nàng giải thích Diệp Thao cảm thấy tuy nói trận pháp này không mạnh như trận pháp kia, nhưng tối thiểu so với trận pháp trong Diệp Thị sơn trang cao minh hơn nhiều lắm, "thần thâu" nhạc phụ đó của mình thật đúng là người có bản lãnh, không trách được có thể trộm tâm của mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.

Diệp Thao bản vẽ thương lượng cùng Tả Trầm Châu và Đông Phương Hữu một phen, sau đó liền bắt tay vào công việc bố trí trận pháp mới.

Lần này Hách Quang Quang có chuyện làm rồi, những chuyện này nếu muốn áp dụng còn phải là nàng, người thiết kế trận pháp chỉ huy mới được, vừa đúng nàng không có hứng thú đối với quản lý chuyện lớn nhỏ vụn vặt bên trong trang, mà đối với trận pháp, hứng thú của nàng cũng không chỉ là nhất thời.

Nếu nói là thiết kế trận pháp mới đầu chỉ là muốn trút giận, càng về sau liền hoàn toàn biến thành hăng hái, Hách Quang Quang chưa bao giờ cảm giác mình quan trọng như hiên tại, hơn nữa trong lúc chỉ huy mọi người khiêng đá, dời cây hoặc cài đặt mũi tên, đặt cơ quan trên tàng cây thì cảm nhận được ánh mắt bội phục mỗi người nhìn nàng, Hách Quang Quang mở cờ trong bụng, hả hê cái đuôi sắp vểnh lên trời, dĩ nhiên dù trong lòng nàng có vui hơn nữa cũng không dám biểu lộ ra trước mặt người khác, chỉ chờ buổi tối trở về phòng đắc ý với Diệp Thao.

Bởi vì chuyện này hai người có cùng chung đề tài, vì an toàn và lợi ích của Sơn Trang, hai người hiếm thấy có thể nhân nhượng đối phương, trao đổi như vậy, cảm thấy đối phương cũng không phải là cái gì cũng sai, cảm thấy đối phương so với mình tưởng tượng cũng có bản lãnh.

Thường xuyên qua lại, số lần châm biếm lẫn nhau cũng ít đi, bởi vì hình tượng đối phương trong lòng mình đã thay đổi, vì vậy tình cảm hai vợ chồng đột nhiên tăng mạnh.

Vừa bố trí trận pháp mới vừa phá huỷ cũ trận pháp là chuyện trọng đại, bởi vì điều này liên quan rất nhiều đến vấn đề di chuyển cây cối và cơ quan, vì vậy chờ trận pháp hoàn toàn được thay thế, thời gian đã qua gần một năm, Diệp Tử Thiến đã được mười tháng.

"Phụ thân, nương." Diệp Tử Thiến bò qua bò lại trên chiếc giường rộng lớn, tay nhỏ bé mũm mĩm chống trên giường, hất đầu, dùng cặp mắt đen lúng liếng nhìn Diệp Thao và Hách Quang Quang cười.

Diệp Tử Thiến càng ngày càng đẹp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn khác thường, mắt di truyền bà ngoại và mẫu thân, là một đôi mắt hạnh rất đẹp, ngũ quan có năm phần giống như Diệp Thao, hai phần giống như Hách Quang Quang, gương mặt có chút chút bóng dáng Ngụy thị mẫu thân Hách Quang Quang.

Nữ nhi càng lớn Hách Quang Quang càng thấy giống Ngụy thị, thường nhìn mặt Diệp Tử Thiến ngẩn người, âm thầm cảm thán nữ nhi này sau khi lớn lên sợ là so với nàng còn giống như Ngụy thị hơn, d'đ;l/q'đ như vậy cũng tốt, giống như Ngụy thị nhất định là ngàn dặm mới tìm được một, cũng coi như đền bù tiếc nuối dáng dấp mình không quá giống mẹ.

"Thiến Thiến lại tiểu." Diệp Thao đành chịu, mỗi lần nữ nhi tè ra quần đều biết dùng một đôi mắt to vô tội ngây thơ nhìn hắn, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mũm mĩm này, làm cho người ta muốn mắng nàng đều không nỡ.

"Ta tới thay." Hách Quang Quang cầm lấy một cái quần sạch sẽ thay cho nữ nhi đang cười vô tội với bọn họ, kết quả quần nhỏ bị Diệp Thao cầm tới.

"Để ta làm thôi." Diệp Thao động tác thuần thục thay quần cho nữ nhi, sau đó bất đắc dĩ gõ trán Diệp Tử Thiến bởi vì mặc vào y phục khô mát thoải mái cười không ngừng một cái, "Lớn như vậy còn tè ra quần, lúc ca ca ngươi lớn như vậy đều không tiểu."

Diệp Tử Thiến cười hì hì, không có để ý chút nào bị phụ thân chê cười, nhét ngón tay cái vào trong miệng mút chùn chụt.

Nghe Diệp Thao nói Diệp Tử Thông, Hách Quang Quang tiến lên ôm Diệp Tử Thiến nói: "Ngươi hôm nay còn chưa có đi thăm Tử Thông hả?"

"Không vội." Diệp Thao nhìn nữ nhi dung mạo rất giống mình cười.

Hách Quang Quang liếc Diệp Thao một cái, đưa tay đẩy hắn thúc giục: "Nhanh đi, không vội cái gì."

"Ai, ta sẽ đi." Diệp Thao bất đắc dĩ lắc đầu, nhéo gương mặt mềm mại trắng trẻo mập mạp của nữ nhi rồi ra khỏi gian phòng, hắn hiểu hành động của Hách Quang Quang, không muốn hắn bởi vì nữ nhi mà lạnh nhạt Tử Thông, đó là con hắn, coi như lạnh nhạt có thể lạnh nhạt thế nào chứ?

Nữ hài tử muốn nuông chiều cho nên hắn có thể tận tình cưng chiều nàng, mà bé trai nếu là cưng chiều như vậy khó bảo toàn sẽ không cưng chiều ra một Nhị Thế Tổ*, đây chính là hắn đối với hai đứa bé thái độ bất đồng nguyên nhân, đáng tiếc Hách Quang Quang không hiểu dụng tâm của hắn quan tâm chăm sóc, chỉ là đơn thuần không muốn hắn cái này làm phụ thân thiên vị quá lợi hại.

*Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Diệp Tử Thông đã chín tuổi, chiều cao đã đến thắt lưng Diệp Thao, trưởng thành sớm lúc này hắn xem ra càng thêm giống tiểu đại nhân.

"Phụ thân." Nhìn thấy Diệp Thao đi vào, Diệp Tử Thông để quyển sách trên tay xuống đứng lên.

"Ừ, gần đây công phu luyện như thế nào?" Giữa văn và võ Diệp Thao càng coi trọng võ nghệ của Diệp Tử Thông, ban đầu Diệp Tử Thông chính là cái gì cũng học mau duy chỉ có công phu không được, lúc này mới nổi lên ý niệm muốn đoạt giáp thảo, đối với bọn hắn những người cách xa quan trường mà nói, việc học chỉ cần suôn sẻ là tốt rồi, không ai trông cậy Diệp Tử Thông đi thi Trạng Nguyên.

"Ba ngày trước Hữu thúc thúc dạy một bộ quyền pháp Tử Thông đã học được, Hữu thúc thúc nói ngày khác sẽ dạy con một bộ chưởng pháp." Rất nhanh liền học được quyền pháp Diệp Tử Thông cũng không có tỏ ra hài lòng, lúc này hắn căn bản đã có thể hỉ nộ không lộ ra ngoài.

"Ba ngày." Chân mày Diệp Thao hơi nhíu, nhìn Tử Thông càng ngày càng giống mình, "Ta cho là hai ngày con có thể luyện thành thạo."

Diệp Tử Thông nghe vậy lập tức cúi đầu, xấu hổ mà nói: "Lần sau Tử Thông nhất định sẽ cố gắng!"

Diệp Thao tương đối hài lòng đối với phản ứng của Diệp Tử Thông, chân mày dãn ra, chỉ vào cái ghế ở một bên: "Ngồi đi."

"Vâng"

"Vốn định ăn xong cơm tối mới tới, bất đắc dĩ không chịu được mẹ ngươi thúc giục." Hỏi qua tiến độ luyện công của Diệp Tử Thông, Diệp Thao mở miệng nói chuyện vụn vặt.

Nghe Diệp Thao nói tới Hách Quang Quang, trong mắt Diệp Tử Thông nhanh chóng xẹt qua một đạo nụ cười, gật đầu đáp một tiếng.

Diệp Thao nhìn Diệp Tử Thông như có điều suy nghĩ: "Ngươi sẽ bởi vì phụ thân thương muội muội hơn mà sinh lòng bất bình sao?"

Diệp Tử Thông vội vàng nghiêm mặt nói: "Tử Thông sẽ không!"

"Vì sao?"

"Muội muội nhỏ, phụ thân tất nhiên phải thương yêu nhiều chút, Tử Thông đã lớn, há có thể cả ngày dính vào bên cạnh cha mẹ làm nũng?"

"Tốt!" Diệp Thao cười, khó được khích lệ nói, "Thật không hổ là con trai của ta."

Hai cha con lại chọn một chút chuyện vặt vãnh nói một lát, một khắc đồng hồ sau Diệp Thao đứng dậy, lúc gần đi đột nhiên hỏi: "Tử Thông, ngươi cảm thấy mẹ ngươi. . . . . . như thế nào?"

Diệp Tử Thông kinh ngạc, thản nhiên nói: "Mẹ thật đáng yêu." Sau khi nói xong cái này ý thức được không thích hợp nói trưởng bối, vì vậy vội vàng đổi lời nói, "Mẹ rất tốt, văn thơ đối ngẫu cũng tốt."

Diệp Thao nhìn kỹ một chút nét mặt Diệp Tử Thông, thấy hắn ánh mắt thật kiên định, biết hắn cũng không phải là nói láo, vì vậy yên tâm, khóe miệng khẽ nhếch: "Nàng nha, không biết là khờ thật hay là giả ngu."

Thấy phụ thân cười, Diệp Tử Thông cũng cười , Hách Quang Quang mẹ kế này thật là "thất trách" chút, chẳng những không độc quyền không ham món lợi nhỏ, còn luôn đuổi Diệp Thao đến chỗ hắn, để cho phụ tử bọn họ trao đổi tình cảm, bởi vì nàng không ngừng thúc giục, Diệp Thao không hề lạnh nhạt hắn giống như trước nữa.

Lúc Hách Quang Quang đối mặt hắn vẫn như trước kia, lúc nên cười thì cười, cực kỳ tức giận sẽ như cũ cầm chổi lông gà đuổi đánh hắn khắp nơi, hai mẹ con bọn họ chung ***ng rất tự nhiên, người không biết còn tưởng rằng bọn họ là mẫu tử ruột, làm sao sẽ nghĩ là mẹ kế và con riêng.

"Con tiếp tục đọc sách đi." Sau khi nói xong Diệp Thao xoay người muốn đi.

"Phụ thân." Diệp Thao đi tới cửa thì Diệp Tử Thông đột nhiên gọi hắn lại.

"Hả?" Diệp Thao quay đầu lại.

"Cái đó. . . . . ." Diệp Tử Thông có chút do dự, còn có chút sợ, cuối cùng bởi vì quá muốn biết đáp án, vì vậy lấy hết dũng khí hỏi, "Phụ thân, Tử Thông biết ngài hiện tại cùng mẹ ân ái vô cùng, nhưng, nhưng là Tử Thông muốn biết mẫu thân của ta nàng, nàng. . . . . ."

"Mẫu thân" trong miệng Diệp Tử Thông dĩ nhiên là mẹ đẻ của cậu.

Nhìn nhi tử hỏi cực kỳ thấp thỏm, trong lòng Diệp Thao bỗng dưng mềm nhũn, đứa bé mất mẹ ruột trong thiên hạ phần lớn đều là nhạy cảm yếu ớt, Diệp Tử Thông cũng không ngoại lệ, dù là Hách Quang Quang mẹ kế này một chút cũng không có ngược đãi hắn.

"Ta biết con muốn hỏi cái gì, trong lòng ta vẫn có một góc là để lại cho mẫu thân con, nàng là một cô gái tốt, ta sẽ không vì có mẹ con liền quên mẹ đẻ con."

Diệp Tử Thông trưởng thành sớm nghe vậy trên mặt lập tức tản mát ra vui sướng thuần túy chói mắt của trẻ con, lớn tiếng nói: "Cám ơn phụ thân, Tử Thông biết."

Diệp Thao gật đầu một cái, ra khỏi phòng. Đứng ở cửa phòng nhìn trên trời, trong lòng nói thầm: Nhã Nhi, ta sẽ đối xử tốt với Tử Thông, Quang Quang cũng vậy, ngươi ở trên trời liền an tâm đi.

Tình cảm vợ chồng mấy năm sao có thể nói quên là quên, mẹ đẻ Diệp Tử Thông sẽ luôn có một đặc biệt vị trí trong suy nghĩ của Diệp Thao, chỉ là đoạn tình cảm kia đã qua, tất cả coi như là đồ cổ đặt ở một góc an tĩnh mà cất giữ, thỉnh thoảng muốn nhìn liền lật ra xem một chút, dù sao người sống trên đời quan trọng nhất là hiện tại.

Mẹ đẻ Diệp Tử Thông tất nhiên hắn không thể vô tình nói quên là quên, nhưng là hắn biết đời này người có thể làm cho lòng hắn nổi sóng, làm cho hắn vừa giận vừa buồn cười, hận không thể thời thời khắc khắc có thể nhìn đến, có thể nhét đầy tim của hắn chỉ có thể là Hách Quang Quang, trừ nàng không còn ai khác.

Một hôm, Hách Quang Quang nhàn rỗi, nhàm chán ôm nữ nhi mới vừa tỉnh ngủ đi tìm Diệp Vân Tâm.

Diệp Vân Tâm sắp sinh rồi, bụng cực lớn, không tiện ra cửa, Hách Quang Quang không làm gì liền đi tới nhìn một chút, nói chuyện tâm tình cùng Diệp Vân Tâm.

Diệp Vân Tâm tựa vào đầu giường, đôi tay vuốt bụng bự của mình nghe Hách Quang Quang trêu chọc Diệp Tử Thiến, d'đ;l/q'đ khóe miệng chứa đựng nụ cười, vui sướng mà nghĩ không lâu nữa nàng cũng có thể giống như Hách Quang Quang, thủ thỉ thù thì với đứa bé của mình hoặc oán trách bảo bảo bướng bỉnh.

"A, đúng rồi, ta nhớ tới một chuyện." Diệp Vân kinh hãi hô xong liền bắt đầu dùng khóe mắt liếc Hách Quang Quang che miệng cười trộm.

Hách Quang Quang thấy thế trực giác mách bảo không phải chuyện tốt, trừng mắt thơm lên khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của khuê nữ, khinh thường nói: "Mặc kệ ngươi nghĩ chuyện gì, ta đều không có hứng thú nghe."

"Thật không có hứng thú? Là về Bạch Tiểu Tam và Vương bò cạp cũng không muốn nghe sao?" Diệp Vân Tâm nhíu mày hỏi.

"Bạch Tiểu Tam? Vương bò cạp?" Hách Quang Quang há to mồm kinh ngạc nhìn Diệp Vân Tâm, hai người kia đã sắp phai nhạt ra khỏi trí nhớ của nàng, nếu không phải Diệp Vân Tâm nhắc tới nàng đều quên còn có hai nhân vật như vậy.

"Muốn nghe rồi hả ?" Diệp Vân Tâm lộ ra nụ cười đắc ý, vuốt cái bụng hả hê nói, "Đây là nghe được từ chỗ Hữu ca ca, ta biết ngươi nhất định không biết, Thao ca ca mới sẽ không nói cho ngươi biết về chuyện ‘chồng trước’ của ngươi!"

"Ngươi không phải nói ta cũng vậy có thể đoán được một chút, không phải là Bạch Tiểu Tam không thành thật chọc giận Diệp Thao đi?" Hách Quang Quang không để ý lắm cười cười.

"Tự nhiên biến thông minh vậy? Thật là." Diệp Vân Tâm ảo não cuốn lọn tóc, chu miệng lên nói: "Chuyện này thật ra từ hơn nửa năm rồi, là Hữu ca ca không cẩn thận đã nói lộ ra miệng ta mới hỏi."

Nửa năm trước Bạch Tiểu Tam chạy tới địa bàn Diệp Thị Sơn Trang, hắn tới là bởi vì nghe nói Diệp Thao thành thân rồi, mà tân nương qua miêu tả của những người khác hắn càng ngày càng cảm thấy giống như là Hách Quang Quang, ban đầu bởi vì nhà họ Vương kén rể hắn biết Hách Quang Quang và Diệp Thao có quen biết.

Nam nhân bình thường cũng có chút thói hư tật xấu, Bạch Tiểu Tam mặc dù đã hưu Hách Quang Quang, đối với cuộc sống nửa đời sau của nàng hoàn toàn không quan tâm, nhưng nàng tái giá nếu hắn không biết thì thôi, biết tất nhiên không thoải mái, nữ nhân hắn không cần tốt nhất phải thủ thân cả đời vì hắn, nếu là gả cho người khác được hạnh phúc đó là ô nhục lớn lao với hắn!

Vì vậy Bạch Tiểu Tam không ở nhà được nữa, thừa dịp thê tử tuy xinh đẹp nhu mì nhưng kì thực vô cùng hung hãn về nhà mẹ đẻ, một mình len lén tiến về phía Bắc điều tra tình huống.

Đến gần Diệp Thị Sơn Trang liền tìm người dò thăm tên họ cùng diện mạo thê tử tái hôn với Diệp Thao khắp nơi, mặc dù không có hỏi ra khuê danh, nhưng nghe được tân nhậm chủ mẫu của Diệp Thị Sơn Trang họ Hách vả lại là một cô gái hoạt bát xinh đẹp, không cần phải nói đây tuyệt đối là Hách Quang Quang!

Nhiều lần thử dò xét, phát hiện người bên ngoài không người nào biết Hách Quang Quang đã từng thành hôn qua, chỉ biết nàng là Diệp Thao mang về từ phương Nam, quan hệ tương đối gần với Ngụy gia, là nghĩa muội Ngụy Triết.

Bạch Tiểu Tam biết là kia điều này không được bình thường, cảm thấy nhân vật lớn như Diệp Thao nhất định là không muốn bị người ngoài biết thê tử đã từng gả cho người khác hơn nữa còn bị hưu, bởi vì hắn không biết giấu mặt vào đâu!

Vì vậy liền muốn uy hiếp Diệp Thao, tốt nhất lấy một khoản tiền, lúc này Bạch Tiểu Tam đã sớm quên chuyện ban đầu từng bị Diệp Thao trừng trị, chỉ biết cuộc hôn nhân của mình không tốt đẹp, cũng không thể cho Hách Quang Quang sảng khoái ân ân ái ái cùng nam nhân khác làm mất mặt hắn.

Thế lực Diệp Thị Sơn Trang không nhỏ, từ khi Bạch Tiểu Tam đặt chân nơi này dò thăm chuyện Hách Quang Quang đã bắt đầu có người đi báo tin rồi, sau khi biết Diệp Thao giao phó thủ hạ án binh bất động, xem một chút mục đích của Bạch Tiểu Tam mới quyết định.

Kết quả, Bạch Tiểu Tam không kịp đợi bắt đầu giả mượn rượu gặp người đã nói Hách Quang Quang rất giống vợ trước bị hắn hưu, hắn là muốn mượn chuyện như vậy đưa tới chú ý của Diệp Thao, hắn chỉ nói là "rất giống", nếu Diệp thao "thức thời" ra tay hào phóng, "rất giống" này chính là hắn hoa mắt nhìn lầm rồi, còn nếu là Diệp Thao một chút bày tỏ cũng không có, "rất giống" này biến thành "là" .

Thật ra thì lá gan Bạch Tiểu Tam cũng không lớn, cũng biết làm như thế đắc tội Diệp Thị Sơn Trang đối với hắn không có nửa phần chỗ tốt, nhưng hắn cùng đường rồi, kể từ sau khi Vương bò cạp gả tới Bạch gia, buôn bán liền bắt đầu xuống dốc.

Ban đầu hắn tham gia đại hội chọn rể của Vương gia chẳng những là vì mỹ nhân, vẫn còn vì tiền tài quyền thế của Vương gia đi, ai ngờ Vương gia đã là cái vỏ rỗng!

Liên hôn cùng người như vậy Bạch gia chẳng những nửa điểm lợi ích cũng không có, bị Vương bò cạp âm thầm làm chuyện xấu, tài vật của Bạch gia bị tổn thương nghiêm trọng, lại bởi vì sản nghiệp mấy chỗ gặp ám toán hao tổn rất nhiều, dẫn đến trước mắt Bạch gia cũng mau thành vỏ rỗng, hắn không muốn Bạch gia suy tàn trong tay hắn, vì vậy liền muốn đánh chủ ý như vậy.

"Diệp Thao làm gì?" Hách Quang Quang buồn cười, vì Bạch Tiểu Tam vô sỉ cùng ngây thơ làm cảm thấy khinh bỉ.

"Hữu ca ca nói rồi, trước kia Bạch Tiểu Tam đã từng lấy chuyện ngươi bị hưu mà gây chuyện, ban đầu đã cho hắn một chút giáo huấn, ai ngờ lần này lại tiếp tục, lấy tính tình Thao ca ca sao có thể nhẹ nhàng tha thứ hắn? Nghe nói kết quả của Bạch Tiểu Tam rất thê thảm."

"Kết cục gì? Lại bị đánh đến nửa chết nửa sống ném về?" Hách Quang Quang không hề đồng tình hỏi.

"Xem như thế đi, nghe nói là cắt hơn nửa đoạn lưỡi hắn sau đó đánh tàn phế hai tay, không thể nói cũng không thể viết rồi." Diệp Vân Tâm sợ run cả người, bởi vì hình ảnh kinh khủng trong đầu.

Hách Quang Quang sợ hết hồn, sững sờ.

"Thế nào? Sẽ không cảm thấy Thao ca ca làm như vậy là tàn nhẫn chứ? Thao ca ca là người nào, sao có thể khoan dung nổi có người một lần hai lượt khiêu khích, lại nói khiêu khích còn không phải là người khác, là ‘chồng trước’ của ngươi!" Diệp Vân Tâm đối với Hách Quang Quang phản ứng có chút bất mãn.

"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Hách Quang Quang trừng mắt nhìn, đối với giọng Diệp Vân Tâm cảm thấy không giải thích được.

"Mới vừa còn khen ngươi thông minh, thật ra thì vẫn rất là ngốc!" Diệp Vân Tâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, thoáng ngồi thẳng người hừ nói, "Hữu ca ca nói rồi, coi như ngươi đối với chồng trước của ngươi không có nửa điểm tình cảm thậm chí là ghét, nhưng là hắn đã từng bái đường cùng ngươi, nam nhân kiêu ngạo như Thao ca ca sao có thể đối xử với Bạch Tiểu Tam như với người bình thường chứ? Nhất là nam nhân không có mắt này còn năm lần bảy lượt uy hiếp, ai mà có thể không tức giận?"

"Ách." Hách Quang Quang nghe vậy không tự chủ gật đầu một cái, đúng là như vậy, chỉ là nàng vẫn là không cao hứng, vặn lông mày không vui nói, "Làm sao lại để ý ta đã từng bái đường? Hắn trước kia cũng bái đường! Ta đều không có ghét bỏ hắn, hắn sao ghét bỏ ta?"

Nếu thân thể Diệp Vân Tâm không bất tiện, thật muốn xông tới đạp Hách Quang Quang hai cái, cắn răng nhẫn nại mà nói: "Ngươi chưa nắm được trọng điểm! Ý của ta cũng không phải là nói Thao ca ca ghét bỏ ngươi, hắn đối với ngươi tốt bao nhiêu chẳng lẽ ngươi không biết? Lúc nào thì ghét bỏ ngươi?"

Hách Quang Quang bị trừng có chút phát run, ngượng ngùng nói: "Không phải ý này, vậy là ngươi có ý gì?"

"Còn có thể là có ý gì, đương nhiên là Thao ca ca coi trọng ngươi yêu thích ngươi, đang ghen thôi!"

"A!" Hách Quang Quang ngu, bỗng dưng, một rặng mây đỏ lặng lẽ đánh úp tới gương mặt, tim vốn là vững vàng đập rộn ràng.

"Đần chết ngươi! Ta mệt mỏi, đứa nhỏ trong bụng lại giày vò ta." Diệp Vân Tâm mệt mỏi, nằm lại trên giường buồn ngủ.

"Vậy ngươi nghỉ ngơi, ta đi về." Hách Quang Quang vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần từ "kinh ngạc" vừa rồi, tinh thần không tập trung ôm Tử Thiến đang ôm cổ, cắn lỗ tai nàng rời đi.

Thành thân lâu như vậy tới nay, Hách Quang Quang có thể cảm thấy tâm ý Diệp Thao đối với nàng, nhưng là hắn vẫn không có chính miệng nói qua, nàng không thể khẳng định, lần này nghe cách nhìn của Diệp Vân Tâm, người ngoài cuộc này một chút, Hách Quang Quang lập tức có cảm giác được khai sáng, Diệp Thao chưa từng đề cập tới chuyện Bạch Tiểu Tam tới khiêu khích với nàng, d'đ;l/q'đ chẳng lẽ đúng như Diệp Vân Tâm nói là bởi vì hắn đang ghen? Không muốn nói với nàng về chuyện chồng trước của nàng?

Cả một ngày, Hách Quang Quang đều suy tư chuyện này, vừa nghĩ vừa cười, mặt đỏ lên đỏ xuống, hết lại đỏ, đỏ lại hết, bọn nha hoàn thấy biết nàng là bởi vì nghĩ đến Diệp Thao mới như thế, vì vậy các ở sau lưng vụng trộm mà mừng.

Buổi tối, Diệp Thao trở về phòng, hai người nằm ở trên giường.

Trong bóng tối, Hách Quang Quang mở to mắt hỏi nam nhân bên cạnh: "Diệp Thao, chàng có thích ta hay không?"

Diệp Thao trầm mặc, lúc Hách Quang Quang cho là hắn không có trả lời, Diệp Thao không vui nói: "Hỏi linh tinh cái gì? Ngủ!"

"Hừ, chàng không trả lời coi như là chàng thích ta, chàng không vui có nghĩa là chàng bị ta nói đúng thẹn quá thành giận hắc hắc." Hách Quang Quang nheo mắt lại cười như mèo trộm được thịt.

"Có rãnh rỗi nghĩ đến những thứ linh tinh này, không bằng chúng ta làm chuyện khác." Giọng Diệp Thao có chút không tự nhiên, kéo Hách Quang Quang qua bắt đầu cởi y phục của nàng .

"Này, làm gì, ta đang nói chính sự đấy." Hách Quang Quang xấu hổ muốn tránh.

"Sinh đệ đệ muội muội cho Tử Thông và Tử Thiến mới là chính sự!"

"Chàng còn chưa nói chàng thích ta! Không nói ta liền không để cho chàng ***ng vào ta!" Hách Quang Quang lấy ra đòn sát thủ.

Diệp Thao dừng động tác một chút, cuối cùng không quá tình nguyện nói: "Ta. . . . . . không ghét nàng."

"Không ghét! Nói một câu chàng thích ta thì chàng sẽ rơi khối thịt nào hay sao?" Hách Quang Quang bất mãn, muốn loại nam nhân tự đại như Diệp Thao nói lời ngọt ngào so với lên trời còn khó hơn, "không ghét nàng" chắc đã đạt đến cực hạn rồi đi?

Diệp Thao đột nhiên liền nổi giận, nhanh chóng cởi y phục Hách Quang Quang, gắt gao đè nàng bất mãn nói: "Nàng cũng còn không nói với ta chữ này!"

"Chàng!" Hách Quang Quang tức cười, vỗ bả vai Diệp Thao một cái mắng, "Chàng chính là không phải nam nhân? Cư nhiên để ý chuyện như vậy."

"Hả? Ta có phải nam nhân hay không nàng còn chưa hiểu rõ?" Diệp Thao tay Hách Quang Quang thả vào một bộ vị nóng rực dưới người mình uy hiếp nói.

Mặt Hách Quang Quang vọt một cái đỏ hết lên, giận đến không biết nói gì.

Hai tay Diệp Thao bắt đầu đốt lửa trên người Hách Quang Quang, vừa nói: "Nói nàng thích ta!"

"Ta không ghét chàng." Hách Quang Quang đùa dai trả lại câu Diệp Thao vừa nói với nàng.

Diệp Thao dừng động tác lại, sau đó bóp một cái ngang hông đã gầy rất nhiều của Hách Quang Quang.

"A!" Hách Quang Quang không nhịn được nhột nở nụ cười, vừa cười vừa cầu xin tha thứ, "Đừng cù đừng cù, ta nói được chưa."

"Nói!"

Hách Quang Quang lau nước mắt vì cười, bất mãn nói: "Chàng nói, ta bao lâu không muốn chạy trốn rồi?"

"Bao lâu?" Diệp Thao suy nghĩ một chút trả lời, "Từ sau khi thành hôn liền chưa từng có chứ?"

"Hừ, như thế chàng còn cố chấp với đáp án kia sao?" Hách Quang Quang đỏ mặt sẵng giọng, nếu nàng vẫn không có ý định chạy trốn, chẳng lẽ không thể nói rõ cái gì?

Diệp Thao hiểu ý, trong mắt lóe lên nụ cười, hắn biết Hách Quang Quang lời nói biểu đạt ý tứ gì, hai người bọn họ từ lúc đầu đối chọi gay gắt, thấy đối phương ngứa mắt đến bây giờ sống hòa bình với nhau thật không dễ dàng, bởi vì lúc mới quen đủ loại không vui vẻ, lại bởi vì tính tình hai người kiêu ngạo, ai cũng rất khó nói ra chữ "thích" này trước, chứ đừng nói "yêu".

"Ta hiểu." Giọng Diệp Thao cực kỳ dịu dàng, sức lực trên tay cũng thả nhẹ rồi, hôn lên trán Hách Quang Quang: " Quang Quang, chúng ta lại sinh một đứa bé nữa nhé?"

"Sinh con rất vất vả, hay là thôi đi?"

"Không được, sinh thêm đi, nàng lại sinh một đứa bé, ta liền nói câu nói nàng muốn nghe kia." Diệp Thao bắt đầu dụ dỗ.

"Thật?"

"Thật."

Nghe Diệp Thao tỏ tình tuyệt đối là một chuyện vui lớn trong cuộc đời, Hách Quang Quang không nhịn được hấp dẫn cuối cùng gật đầu đáp ứng: "Chàng phải nói được là làm được, nếu không ta liền chạy trốn!"

"Nàng dám!" Diệp Thao động thân, vọt vào trong cơ thể Hách Quang Quang.

"Ừ. . . . . . Chàng xem ta có dám hay không!"

"Dám chạy trốn ta liền cho Tử Thông vứt Bát Ca cho mèo ăn!" Dứt lời vì "khai chi tán diệp" cho Diệp gia, Diệp Thao bắt đầu ra sức.

Hách Quang Quang muốn kháng nghị, kết quả đến âm thanh cũng chuyển thành ừ a a, khoái cảm mãnh liệt truyền tới trong nháy mắt chiếm cứ suy nghĩ của nàng, lời muốn nói sớm quên hết. . . . .

~Hết~