Chương 46: Thai nghén

Hách Quang Quang không nghe rõ hai vợ chồng Lâm bá nói gì, chỉ thấy dạ dày quằn quại lại nôn khan không ngừng, âm thanh ong ong bên tai không nghe rõ là lời gì.

Một cô nương chưa lấy chồng lại đã có mang, việc này không nhỏ, hai người Lâm đại bá cũng coi như nhìn Hách Quang Quang lớn lên, đối với nhân phẩm của nàng vô cùng rõ ràng, biết nàng không phải loại nữ nhân không biết giữ mình trong sạch, khả năng có thai không lớn.

“Bà nói lung tung cái gì vậy! Quang Quang còn là một cô nương sao có thể, làm sao có thể có khả năng này!”Lâm đại bá tức giận đến đỏ mặt tía tai mắng người phụ nữ miệng rộng nhà mình.

Lâm đại nương vừa nói xong cơ hồ đã hối hận ngay, tát một cái vào miệng cười trách nói: “Xem cái mồm ta này, nói cái thối nát gì vậy, Quang Quang nhất định là do ăn bậy cái gì, cha đứa nhỏ ngươi còn không nhanh đi gọi đại phu!”

“Được, được, nếu không tại mụ nhiều chuyện ta đã sớm ra ngoài.” Lâm đại bá trừng mắt nhìn, hừ hừ hai tiếng rồi vội vàng ra ngoài tìm đại phu.

Lâm đại nương để rổ trứng xuống, bước nhanh vào bếp rót chén nước trong, đưa bát gần miệng Hách Quang Quang, một tay vỗ lưng nàng cho nhuận khí, một tay nâng bát lên nói: “Mau súc miệng đi, đang tốt lành sao lại ăn bậy để đau bụng như vậy?”

Hách Quang Quang khó chịu muốn chết, nhận lấy nước súc miệng, bao nhiêu món ngon đều nôn ra hết sau khi súc miệng thì thở phào: “Trời, còn nôn ra nữa chắc cháu ngất mất.”

Lâm đại nương nhíu mi cuối cùng nói: “Chẳng lẽ là do mấy ngày nay cháu ăn gà nướng ở nhà này, bữa sau sang nhà khác lại ăn món hầm cách thủy, ăn uống đa dạng lại nhiều dầu mỡ như vậy nên dạ dày không thích ứng được? Thật là, bình thường cũng đâu đến nỗi rõ ràng hồi bé thân thể con rất khỏe mạnh mà.”

“Lâm đại nương không cần lo lắng, Quang Quang không sao.” Quang Quang xoa nhè nhẹ bụng, cảm giác buồn nôn đã nhạt đi rất nhiều, vì vậy Lâm đại nương cũng cười khẽ.

“Cháu mau vào nhà nghỉ ngơi trước đi, nếu không ngửi được mùi cá để đại nương giúp cháu dọn dẹp cá đi.”

“Đa tạ Lâm đại nương.” Hách Quang Quang mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi.

“Đứa nhỏ này. Đi ra ngoài một chuyến thân thể liền thay đổi ốm yếu đi rồi.” Lâm đại nương cất trứng gà trong bếp xong, sau đó mới đi thu thập đống cá lớn nhỏ vẫn lăn lội trên đất.

Nôn mửa xong Hách Quang Quang cũng không làm gì, ngồi trong phòng một lát sau cảm thấy nhàm chán nên đứng dậy đi vào bếp.

“Lâm đại nương để cháu làm tiếp cho, người đi nghỉ một lát đi.” Hách Quang Quang đi tới, vừa hay nhìn thấy cá đã cạo sạch vảy đang bị Lâm đại nương móc ruột ra, máu tanh dầm dề, khắp nơi đầy mùi tanh, cảm giác buồn nôn mới biến mất không bao lâu lại trào lên, không khỏi có chút chần chừ.

Lâm đại nương đang móc ruột ra, đầu không ngoảnh lại nói: “Cháu đi nghỉ đi, lát nữa lão nhà ta mời đại phu đến khám cho.”

Cá to đẹp mập, ruột cũng nhiều, Lâm đại nương móc cái đó ra càng ngày càng nhiều, Hách Quang Quang ngừng bước khó khăn mở to mắt, lấy tay che lỗ mũi: “Làm phiền Lâm đại nương rồi, lúc này hình như cháu không chịu được mùi tanh.”

Lúc này, Lâm đại bá hấp tấp dắt một lão đầu tóc hoa râm tiến vào, hô lên: “Quang Quang, Quang Quang, đại phu tới.”

Âm thanh quá lớn, mấy nhà sát vách cũng nghe thấy rồi kéo tới.

“Sao vậy? Ai bị bệnh rồi hả?”

“Là thân thể Quang Quang không khỏe sao? Đứa bé đáng thương, bên cạnh lại không có người thân, chúng ta phải trông nom chăm sóc nó, tránh cho hai vợ chồng Đại Lang dưới đất lo lắng.”

“Các ngươi im miệng đi! Nghe đại phu nói xem thế nào.”

Diệp Vân Tâm nghe thấy tin vội chạy trở về, đẩy mấy người cản đường ra chạy vào trong phòng, lo lắng nói: “Quang Quang bị bệnh? Lúc ta vừa ra khỏi cửa vẫn còn khỏe mà.”

Lão đại phu tóc hoa râm giữ mạch một lát, trong mắt lóe lên kinh ngạc, khó tin mà bắt lại mạch lần nữa.

“Ta nói này Tiền đại phu, xem lâu như vậy vẫn chưa chẩn ra Quang Quang bị sao hả, không lẽ y thuật đột nhiên mất tác dụng sao?” Mấy người ngăn ở cửa không đợi được lớn tiếng đùa giỡn.

Tiền đại phu không để ý, cau mày giữ mạch không xác định hỏi: “Từ bao giờ cháu bắt đầu cảm thấy buồn nôn như vậy?”

Thấy mặt Tiền đại phu nghiêm túc, cũng không nói nàng bị bệnh gì làm Hách Quang Quang sợ, thu hồi tươi cười nói: “Tiền bá bá, có phải Quang Quang mắc bệnh không còn sống được bao lâu nữa không?”

Mọi người nghe vậy kêu lên, rối rít nói ‘trẻ nhỏ không hiểu’, ‘lời xấu không linh’ các loại.

Diệp Vân Tâm bị dọa sợ ‘oa’ một tiếng khóc thành tiếng, nhào tới ôm lấy Hách Quang Quang hoảng sợ nói: “Quang Quang chúng ta trở về đi, Thao ca ca nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi.”

Hách Quang Quang thẫn thờ, mắt nhìn thẳng chằm chằm vào Tiền đại phu.

“Gần đây cháu có thấy hay buồn ngủ hơn không? Bao lâu rồi nguyệt tín chưa tới?” Tiền đại phu hỏi.

Lâm đại nương nghe vậy cả kinh che miệng lại, ánh mắt vô thức nhìn Hách Quang Quang rồi lướt xuống bụng vẫn phẳng của nàng.

Diệp Vân Tâm gật mạnh đầu, vừa khóc vừa nói: “Quang Quang gần đây rất thích ngủ, chỉ ngồi một lát cũng kêu mệt.” Về phần kinh nguyệt bao lâu rồi chưa có thì nàng không rõ.

Thấy Hách Quang Quang bị dọa sợ mặt không còn chút máu, Tiền đại phu mới ý thức được mình chần chờ dọa nàng sợ, không được tự nhiên ho khan một tiếng, trấn an nói: “Đừng sợ, cháu cũng không phải ngã bệnh, chỉ là….”

“Tiền đại phu đừng có nói vòng vo nữa, rốt cuộc Quang Quang bị làm sao mau nói thẳng ra đi đừng quanh co nữa được không?”

“Nếu không chúng ta mang Quang Quang xuống núi tìm đại phu.”

Người nói một câu người góp một lời thúc giục.

Trong phòng có mấy đại bá ở đây, Hách Quang Quang không tiện trả lời chuyện riêng tư của nữ nhân như nguyệt sự, khó xử nhìn về phía Tiền đại phu.

Thở dài, Tiền đại phu buông tay bắt mạch ra nói: “Nha đầu Quang Quang không có ngã bệnh, chỉ là……. Thai nghén mà thôi.”

Tựa như sâm nổ, đầu óc mọi người quay cuồng,

“Tiền lão đầu! Ông nói linh tinh cái gì vậy? Nha đầu Quang Quang còn chưa lập gia đình sao lại có thai nghén được?”

“Ta thấy Tiền lão đầu tám phần là mơ ngủ hồ đồ rồi, đi nha đầu Quang Quang, đại thúc dẫn ngươi xuống núi tìm đại phu tin cậy hơn.”

“Quang Quang, Tiền đại phu nói có đúng không? Nếu thật thì nam nhân làm hại ngươi là ai? Nói ra, lão gia hỏa này có liều cái mạng già này cũng giúp ngươi hả giận!”

Mọi người lập tức rối loạn, âm thanh ồn ào lại kéo theo không ít người tới, tiếng hỏi, mắng chửi loạn thành một đống.

“Thai nghén?” Diệp Vân Tâm trợn to hai mât nhìn Tiền đại phu, thấy đối phương gật đầu khẳng định kinh hãi nhìn về phía bụng Hách Quang Quang, giống như nơi đó cất giấu một quả trứng vàng, tay run run chỉ vào đó nói: “Quang Quang, này, nơi này chính là có đứa bé của Thao ca ca sao?”

Hách Quang Quang không nghe thấy lời nào của Diệp Vân Tâm, nàng đang choáng váng, thai nghén là gì nàng biết, giơ tay che trên bụng, sững sờ nhìn Tiền đại phu, nàng ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ mình sẽ có thai.

Bấm ngón tay tính toán một chút, kinh nguyệt của mình đại khái khoảng hai tháng rồi còn chưa thấy, kinh nguyệt của nàng bình thường cũng hay chậm mấy ngày, lần này lại chạy trốn trên đường đi vất vả nên không chú ý việc này, ai ngờ…………..

“Cái gì của Thao ca ca? Đấy là ác nam nhân ăn hiếp Quang Quang phải không?” Mọi người tựa như hung thần ác sát chất vấn hỏi Diệp Vân Tâm.

Diệp Vân Tâm nào dám trả lời vấn đề này, cúi đầu làm bộ không thấy.

“Còn phải hỏi nữa sao? Tuyệt đối là hắn! Quả thật là ghê tởm, chiếm tiện nghi Quang Quang xong cũng không phụ trách, ăn xong cũng không nói gì! Quang Quang, mau nói cho mọi người biết tên Thao kia là người ở đâu, chúng ta đi đòi lại công đạo cho cháu!”

“Đúng, nếu chuyện này chúng ta không ra mặt cho Quang Quang thì thật có lỗi với Đại Lang ở trên trời!”

Gương mặt mọi người tràn đầy xúc động phẫn nộ, hận không thể bầm thây vạn đoạn nam nhân dám khi dễ Hách Quang Quang, rất có thể Hách Quang Quang vừa nói ra mọi người sẽ xuống núi chém người ngay.

Diệp Vân Tâm không nghe nổi nữa, ngẩng đầu lên kháng nghị: “Không phải như vậy, Thao ca ca quyết định cưới Quang Quang rồi, ngày thành thân cũng đã định, là do Quang Quang chạy trốn!”

“Cái gì?” Quần chúng đnag phẫn nộ nghe vậy lập tức sững sờ.

“Thao ca ca không phải loại người không chịu trách nhiệm, là Quang Quang hiểu lầm huynh ấy cho nên mới chạy trốn, còn có Thao ca ca căn bản không biết Quang Quang có thai.” Diệp Vân Tâm nói đầy dũng khí, hai tay nắm thành quả đấm nhỏ bảo vệ danh dự của Diệp Thao.

Mọi người vẫn sững sờ nhìn về phía Hách Quang Quang xác nhận: “Quang Quang, nha đầu Tâm Tâm nói có đúng không?”

“Quang Quang cháu nói một câu đi, tiểu tử kia không muốn phụ trách nên cháu mới muốn bỏ chạy sao?”

Thấy nhiều người quan tâm mình như vậy, Quang Quang đang bị kinh sợ trong đầu cũng nóng lên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhìn vẻ mặt lo lắng của mọi người, ngượng ngùng nói: “Tâm Tâm nói không sai, là cháu tự mình muốn trốn, tính ra hôn kỳ cũng qua hơn nửa thàng rồi.”

Trong phòng vốn huyên náo nghe vậy nhất thời an tĩnh lại, mọi người sửng sốt.

Sau một lát, không biết là người nào nói trước “Quang Quang đừng sợ, đứa bé trong bụng ngươi chúng ta giúp ngươi nuôi!” Sau, mọi người bắt đầu náo nhiệt lên, không hỏi nam nhân ‘không phụ trách’ là ai nữa, mọi người nhất loạt động viên Hách Quang Quang, cũng vỗ ngực đảm bảo sau này Hách Quang Quang và đứa bé sẽ do họ chăm sóc hoàn toàn.

“Cảm ơn.” Hách Quang Quang cảm động đến rớt nước mắt, cho đến bây giờ nàng vẫn không tin được là mình sắp làm mẹ, đối với tương lại không khỏi cảm thấy lo sợ, hoang mang căn bản không chưa có chuẩn bị để làm một người mẹ.

Diệp Vân Tâm lau sạch nước mắt, ánh mắt phức tạp nhìn về bụng Hách Quang Quang, sau đó cúi đầu che giấu vẻ phức tạp trong mắt.

Lúc này đã gần cuối năm, trên đường chạy trốn Hách Quang Quang cùng Diệp Vân Tâm cũng nghe đủ các loại đồn đại, khi hôn kỳ quá hạn bọn họ vẫn đang chạy trốn trên đường.

Thật đúng là việc tốt không qua cửa, việc xấu truyền ngàn dặm, có lúc tìm chỗ nghỉ chân luôn luôn nghe được người khắp nam bắc lai vãng đàm luận chuyện Diệp thị sơn trang, mà đề tài cho câu chuyện của bọn họ chính là chuyện vui của Diệp Thao không thành, tân nương tử chạy trốn v.v….

Về phần tân nương tử vì sao đào hôn có đủ loại phiên bản, nhưng đều là những điều không tốt về Diệp Thao, nói hắn đánh nữ nhân, nói hắn ‘vô năng’, cũng nói hắn cưỡng ép người trong lòng Ngụy Triết gả cho hắn, còn nói Diệp Tử Thông không muốn phụ thân cưới mẹ kế ép tân nương tử chạy trốn, thậm chí còn nói Diệp Thao có sở thích biến thái trên giường, thích vừa nhỏ sáp đèn cầy trên người nữ nhân vừa quất roi…

Những lời đồn vô văn cứ này trên đường nghe được rất nhiều…, còn có bởi vì tân nương tử chạy trốn Diệp Thao giận dữ nghiêm trị mấy người làm, nghe nói nghiêm trọng còn suýt mất mạng.

Hách Quang Quang nghe được sợ hết hồn nhưng vẫn không trở về, nàng tự an ủi mình nói lời đồn đều là giả, không thể tin.

Còn nghe không biết Ngụy gia lập được công lớn gì, làm thánh nhan cực kỳ vui mừng, cho Ngụy Triết thăng chức, còn thưởng cho Ngụy gia rất nhiều bảo vật, bây giờ Ngụy gia có thể nói là danh tiếng lên cao, nguyên nhân là gì Hách Quang Quang cũng mơ hồ đoán được nhưng không muốn nghĩ sâu.

Sau cũng nghe nói Ngụy gia cho người tìm nàng, Diệp thị sơn trang và Ngụy gia hai đường tìm nàng, đây là khó khăn chồng chất với Hách Quang Quang cũng may ông trời phù hộ, mấy lần nguy hiểm cũng hóa bình an, cuối cùng thành công trở về Liễu gia thôn. Hôn kỳ vừa qua, Hách Quang Quang buông lỏng rất nhiều, lần này không cần lo lắng bị bắt trở về bái đường động phòng rồi.

Tóm lại, chuyện này làm mất thể diện của Diệp thị sơn trang, Diệp Thao được mọi người công nhận là mỹ nam tử, là vị hôn phu lý tưởng của vô số cô gái kết quả lại bị một nữ nhân không chút danh tiếng gì ghét bỏ đào hôn.

Thiệp mời phát ra mấy ngàn, cuối cùng lại không có hôn lễ, mặt mũi Diệp Thao đều mất sạch trở thành trò cười trong thiên hạ, ngay cả thương nhân phía nam hay người trong giang hồ cũng đều nghe nói, những chỗ như quán rượu tiệm ăn đều đàm luận chuyện này, khi nói đến phản ứng phẫn nộ của Diệp Thao lúc đó mọi người đều hả hê.

Người càng ở vị trí cao khi gặp không may, người bình thường lại càng vui mừng, đây là do con quỷ ganh đua so sánh trong lòng mọi người tác quái.

Cũng bởi nghe quá nhiều lời đồn về Diệp Thao, Hách Quang Quang cùng Diệp Vân Tâm mới càng không dám trở lại, sợ sau khi trở về không chịu nổi lửa giận của Diệp Thao.

Chỉ là chuyện lần này lại làm rắc rối hơn, đứa bé đột nhiện xuất hiện này lại càng làm hai người luống cuống tay chân.

Bởi vì Hách Quang Quang không chịu được mùi tanh, con cá kia cuối cùng vẫn bị hai vợ chồng Lâm đại bá cầm về, Diệp Vân Tâm chạy đi ăn cá, Hách Quang Quang lại đi nhà khác ăn cơm canh nhạt.

Buổi tối khi ngủ, Diệp Vân Tâm hỏi Hách Quang Quang vẫn yên lặng không lên tiếng: “Quang Quang, ngươi có nghĩ tới làm thế nào chưa? Đứa bé không thể sinh ra mà không có cha.”

Hách Quang Quang thở dài, khó xử nói: “Cái này nói sau đi, trước mắt ta cũng không biết nên làm gì bây giờ.”

“Thao ca ca mà biết chuyện này, huynh ấy sẽ giết ta mất.” Tiếng lòng Diệp Vân Tâm âm thầm than khóc.

“Đừng sợ, là tự ta muốn trốn mang theo ngươi chỉ là thuận tiện thôi, hắn sẽ không trừng phạt ngươi đâu.” Hách Quang Quang trấn an nói.

“Ngươi không phải an ủi ta, chuyện mật đạo là ta tiết lộ cho ngươi biết, nếu ngươi không có bảo bảo còn đỡ, hiện tại ta đây là phạm tội nặng nhất rồi, Quang Quang ngươi phải cứu ta!” Diệp Vân Tâm ôm chặt Hách Quang Quang, cả người sợ hãi mà phát run.

Hách Quang Quang vỗ lại bả vai Diệp Vân Tâm, nhẹ giọng dỗ: “Nếu hắn dám làm quá vậy ta sẽ vĩnh viễn không cho đứa nhỏ trong bụng nhận hắn làm cha!”

Diệp Vân Tâm nghe vậy chẳng những không thở phào, lại càng thêm rùng mình hơn, đây là đùa giỡn cái gì, với tính tình của Diệp Thao, không để cho đứa nhỏ nhận huynh ấy làm cha, huynh ấy sẽ thế nào? Nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đêm nay hai người ngủ không ngon, bởi vì thân thể không tốt nên Hách Quang Quang mệt mà ngủ thiếp đi, còn Diệp Vân Tâm vẫn lăn qua lộn lại suy nghĩ, nghĩ đến tức giận của Diệp Thao còn có đứa bé trong bụng Hách Quang Quang, bị giày vò cho đến trời sắp sáng mới ngủ được.

Mặt trời lên cao hai người mới rời giường, bởi vì Hách Quang Quang có thai, mọi người đều không cho nàng thổi lửa nấu cơm nữa, để cho các nàng hai người bắt đầu đi từ đầu thôn hướng đông, mỗi hộ ăn một ngày, ăn đến nhà cuối cùng lại quay lại, cho đến khi Hách Quang Quang sinh hạ đứa bé ra đầy tháng mới thôi.

Vừa đúng dịp cuối năm, nhiều hộ giết gà mổ trâu chuẩn bị đồ tết, vì vậy trong thời gian mang thai Hách Quang Quang không cần lo về vấn đề dinh dưỡng.

Ăn xong điểm tâm, Diệp Vân Tâm tâm sự chồng chất, làm cái gì cũng không để tâm, vốn định ngày mai mới xuống núi cuối cùng lôi kéo đại nương lần trước xuống núi cùng đi mua đồ sớm, nàng nhắn với Hách Quang Quang muốn đi mua một ít đồ, để nàng đợi ở nhà.

Hách Quang Quang không ngăn cản, dặn dò nàng đừng tiêu tiền lung tung mới để nàng đi.

Xuống núi, Diệp Vân Tâm bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây.

Đại nương xuống núi cùng thấy thế cho là nàng thấy người khả nghi, không quá để ý nói: “Gần đây trong vùng có rất nhiều khuôn mặt xa lạ, những người này không biết muốn làm cái gì, nha đầu Tâm Tâm cháu phải luôn đi theo ta, ai biết mấy người đó có an toàn không.”

Diệp Vân Tâm đang mất hồn, nơi nào nghe rõ đại nương bên cạnh nói gì, lòng của nàng đang nhảy lên kịch liệt, đây là khẩn trương, bởi vì nàng thấy được rất nhiều khuôn mặt quen mắt, một người trong số đó chính là Lang Tinh!

Bọn họ quả nhiên đuổi tới đây, có lẽ là bị trận pháp trên núi vây khốn mới bắt buộc phải ở dưới chân núi này.

“Tâm Tâm? Ngươi khẩn trương gì vậy?” Đại nương thấy Diệp Vân Tâm hốt hoảng, buồn bực hỏi.

“A, không có, không có gì ạ.” Diệp Vân Tâm mãnh liệt lắc đầu, cười gượng nói.

“Sợ sao?” Đại nương cho là Diệp Vân Tâm đang lo lắng chuyện này, cười an ủi: “Không cần sợ, những người này cho dù có bản lĩnh lên trời cũng không lên được núi, Đại Lang khi còn sống tự mình bày trận pháp, những người bình thường căn bản không thể lên, cho dù muốn đốt rừng cây để hủy trận pháp cũng không ăn thua, lúc đó Đại Lang đã đặc biệt xử lý mấy cây đó, lửa không đốt được, vì vậy đảm bảo an toàn tuyệt đối, cháu có thể yên tâm đi!”

“Lợi hại như vậy thật ạ?” Thật sự rất lợi hại, trong lòng Diệp Vân Tâm lại càng hoang mang, những người này đến tìm lại không lên núi được, đứa nhỏ trong bụng Hách Quang Quang phải làm sao đây? Đây không phải là đùa giỡn nhau đấy chứ!

“Dĩ nhiên, cha Quang Quang rất có bản lãnh, mẹ Quang Quang có dung mạo đẹp như tiên, vợ chồng hai người bọn họ làm người ta hâm mộ như thần tiên quyến lữ, đáng tiếc ai cũng mất sớm, ai.” Đại nương than tiếc, giữa hàng lông mày mang đậm tưởng nhớ cùng tiếc thương.

Thừa dịp đại nương vẫn chìm trong ký ức, Diệp Vân Tâm lặng lẽ móc một tờ giấy cuộn thành cục ném trên mặt đất, nhìn về phía Lang Tinh vẫn chú ý nàng nháy mắt.

Không thể trách nàng được, Quang Quang đang mang là đứa nhỏ của Thao ca ca, cái khác không để ý nhưng cũng phải suy nghĩ cho bảo bảo, cũng không thể để bé con sinh ra dưới danh nghĩa là con riêng được!

Tha thứ cho sự nhát gan của nàng, bất đắc dĩ mới lựa chọn bán đứng Hách Quang Quang, nếu là do nàng mang Hách Quang Quang ra khỏi địa bàn của Diệp Thao vậy thì để chính tay nàng mang Hách Quang Quang về bên cạnh Diệp Thao, hy vọng tất cả còn chưa quá muộn.