Từ khi Hách Quang Quang đồng ý xuất giá, Diệp Thị Sơn Trang liền bận rộn, bởi vì Diệp Thao nói chậm nhất là trong vòng một tháng phải thành thân, thời gian quá mức ngắn ngủi, vì vậy toàn trang bắt đầu công việc lu bù lên.
Xem bát tự, định giờ lành, chuẩn bị lễ hỏi, chọn mua vật ăn- dụng- mặc sau thành thân, chuẩn bị thiệp mời, bình thường bởi vì Diệp Thị Sơn Trang nhiều người làm, nha đầu ma ma đều tương đối nhẹ nhàng, lần này bởi vì hôn sự Diệp Thao và Hách Quang Quang, toàn bộ công việc lu bù lên, bên trong sơn trang hoa hoa cỏ cỏ cũng bắt đầu bố trí lại, tóm lại toàn bộ Sơn Trang trừ Hách Quang Quang và Diệp Tử Thông, tất cả những người khác cũng loay hoay đến thời gian huyên thuyên cũng không có.
Bị giam gần hai mươi ngày, Diệp Vân Tâm do Hách Quang Quang năm lần bảy lượt cầu xin, rốt cuộc được thả ra, lấy lại tự do còn không thích ứng biến chuyển này, cả người trở nên an tĩnh rất nhiều, người nhà Diệp Vân Tâm thấy thế rối rít nói đây là chuyện tốt, nhất trí cho rằng cấm túc chép sách cải thiện tính tình xưa nay không trầm ổn của nàng.
Hách Quang Quang không có một chút vui sướng ngượng ngùng của tân nương tử sắp cưới nào, trừ bỏ bị người lôi kéo đo số đo làm giá y và đồ trang sức, nàng không có việc gì làm, vì vậy không làm gì phải đi tìm Diệp Vân Tâm nói chuyện, trước kia là Diệp Vân Tâm luôn chạy tới tìm nàng, bây giờ sau khi bị nhốt có lẽ Diệp Vân Tâm còn chưa có điều chỉnh xong tâm tình, rất ít ra cửa, Hách Quang Quang chỉ có thể đi tìm nàng.
Ngày hôm đó, Hách Quang Quang lại đi tìm Diệp Vân Tâm, đi vào gian phòng liền nhìn thấy Diệp Vân Tâm ngồi trước cái khăn thêu một nửa ngẩn người.
"Nghĩ gì thế? Cả ngày lẫn đêm liệu ngươi có thời gian nào không ngẩn người không?" Hách Quang Quang đặt mông ngồi cạnh Diệp Vân Tâm chất vấn.
Diệp Vân Tâm phục hồi tinh thần, để khăn thêu xuống chống cằm than thở, hơi ưu sầu mà nói: "Bị giam lâu như vậy ta còn không có điều chỉnh tốt tâm tình chạy ra ngoài chơi, không ngẩn người thì phải làm thế nào đây? Có chuyện làm ta rất tức giận, ngươi nói giờ phải làm sao? Cha ta bọn họ thấy ta rất là biết điều, vui mừng lại có thể đi nói với Thao ca ca cấm túc ta rất có tác dụng, muốn hắn về sau cấm túc ta nhiều nhiều trị tật xấu không ngoan ngoãn hay chạy khắp nơi của ta."
Hách Quang Quang kinh ngạc mở to mắt, không ngờ cha Diệp Vân Tâm "cùng người khác bất đồng" như thế, nếu đổi thành Hách Đại Lang bao che khuyết điểm, ai dám cấm túc nữ nhi của hắn, hắn tuyệt đối sẽ lập mười cái tám cái trận pháp bao vây cái người dám nhốt bảo bối khuê nữ của hắn!
"Ngươi vì chuyện này mà tức giận? Ta còn tưởng rằng ngươi là vì khối băng mà tức giận." Hách Quang Quang mặt đồng tình nhìn Diệp Vân Tâm.
Nhắc tới Đông Phương Hữu, vẻ mặt Diệp Vân Tâm trong nháy mắt trở nên ảm đạm, trên mặt đầy mây đen: "Lúc sáng sớm ta đã đi tìm hắn, thật không dễ dàng lấy hết dũng khí hỏi hắn nghĩ gì về ta, vì sao không có len lén đến thăm ta lúc Thao ca ca không có ở Sơn Trang, kết quả hắn. . . . . ."
Cô gái chưa lấy chồng chạy đi hỏi nam nhân loại vấn đề này cần phải có dũng khí cực lớn, bình thường Diệp Vân Tâm nhìn thấy Đông Phương Hữu khẩn trương đến nỗi nói cũng không lưu loát, lúc này có thể chạy đi hỏi Đông Phương Hữu hai vấn đề này có thể nghĩ là đã dùng bao nhiêu quyết tâm, mặt mũi cái gì cũng không chú ý rồi.
"Hắn như thế nào? Làm tổn thương ngươi có phải không?" Hách Quang Quang căm giận mà nói, nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Diệp Vân Tâm còn có cái gì không đoán được.
Mắt Diệp Vân Tâm đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Hắn, hắn không nói gì, chỉ nói câu xin lỗi."
"Cái gì? Đến câu giải thích cũng không có?"
"Đối với người không quan trọng, cần gì phải giải thích." Đây chính là nguyên nhân Diệp Vân Tâm vẫn nản lòng, nản chí, vốn tưởng rằng Đông Phương Hữu đối với nàng là khác biệt, kết quả ai ngờ là như thế này, tâm cũng lạnh một nửa, đáng thương nàng trong lúc bị giam là mỗi ngày nhớ hắn mới cắn răng nhịn xuống .
"Không phải đâu, đối với hắn ngươi sao có thể phải không người quan trọng?" Người sáng suốt nhìn một cái cũng biết Đông Phương Hữu đối với Diệp Vân Tâm có tình, Diệp Vân Tâm sẽ không vì đau lòng liền đem tất cả đều phủ định hết chứ? Hách Quang Quang lo âu nhìn gương mặt bỗng chốc lạnh xuống của Diệp Vân Tâm.
"Chính là không quan trọng! Ngươi không cần an ủi ta, có lẽ hắn đối đãi ta có chút chút bất đồng, nhưng điểm này bất đồng thật sự nhỏ bé, vì thế Thao ca ca không có ở bên trong trang hắn cũng không dám tới xem ta, dù là hắn chỉ là hướng tới ông bà hoặc cha mẹ ta thăm dò tin tức của ta vậy cũng được, kết quả hắn không có, d’đ/l;q’d thiệt thòi ta còn vẫn muốn hắn không cần lo lắng cho ta, quả thực là tự mình đa tình! Đến cả Tả ca ca cũng thỉnh thoảng quan tâm quan tâm ta, còn sai người đưa mấy đồ thú vị gì đó tới dỗ ta vui vẻ, hắn thì sao? Hừ!" Diệp Vân Tâm tức giận, cầm khăn thêu vò loạn, coi khăn thêu là Đông Phương Hữu.
Đối với chuyện tình cảm, Hách Quang Quang còn hiểu biết ít hơn Diệp Vân Tâm nhiều, cho nên nàng không nhìn ra ý tứ của Đông Phương Hữu, nhìn Diệp Vân Tâm khó chịu như vậy, cảm giác áy náy trong lòng rất đậm, mặt chợt suy sụp: "Chuyện này đều tại ta, ngươi là vì giúp ta mới bị nhốt, kết quả còn làm hại ngươi và khối băng nổi lên cách ngăn, nếu là bởi vì ta mà hư tình cảm của các ngươi vậy ta. . . . . ."
"Không nghiêm trọng như vậy." Diệp Vân Tâm lắc đầu một cái, xoa khăn thêu suy nghĩ một hồi mới nói, "Thao ca ca cam kết ta gả cho Đông Phương ca ca liền nhất định nói được làm được, cho nên không có phá hoại nhân duyên như ngươi vừa nói, ta chỉ là giận hắn đối với ta không quản không hỏi."
Hách Quang Quang thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực gần đây giống như thêm một chút thịt, may mắn nói: "Cũng may, họ Diệp này cuối cùng còn có thể làm một chuyện tốt." Sẽ không để cho nàng có "cơ hội" hại người nhân duyên.
Diệp Vân Tâm hít mũi một cái, giấu uất ức đi, suy nghĩ một chút đột nhiên hỏi: "Ngươi phải gả cho Thao ca ca rồi, nhưng không thấy ngươi có chút vui mừng nào, là khổ tâm hay là bị ép bất đắc dĩ?"
Hách Quang Quang ngẩn ngơ, nàng không dám nói là bởi vì phải giải cứu Diệp Vân Tâm mới không thể không thỏa hiệp với Diệp Thao, sợ Diệp Vân Tâm áy náy, vì vậy thở dài nói: "Từ sau khi đi Kinh Thành phát hiện Diệp Thị Sơn Trang vẫn là tự do hơn nhiều, người nơi này cũng tốt, nếu là đời này nhất định phải gả người, Diệp Thao vẫn tính là chọn lựa không tồi."
Vậy thì không phải là lưỡng tình tương duyệt mới gả, Diệp Vân Tâm có chút suy nghĩ.
Thật ra thì lời này cũng không phải là tất cả đều là Hách Quang Quang trấn an Diệp Vân Tâm, chính nàng đúng là như vậy nghĩ, dù là nàng sẽ không nghĩ thừa nhận.
Diệp Thao mặc dù bá đạo, còn cưỡng ép nàng, Hách Quang Quang vốn là không nghĩ tới trải qua ngày tháng phải lập gia đình, tam tòng tứ đức giúp chồng dạy con, lại còn lớn lên ở chân núi, đối với trinh tiết không coi như tánh mạng như những cô gái bình thường, mất đầu đêm nàng rất giận là thật, nhưng không đến mức phải đi tìm cái chết.
Trừ lần đó ra, Diệp Thao cũng không gây cho nàng thực chất tổn thương gì, hơn nữa tập quán sinh hoạt cùng người Ngụy gia đợi đối lập, Diệp Thị Sơn Trang quả thật dường như thích hợp với nàng.
Nếu đời này thật muốn lựa chọn gả một người, Diệp Thao vẫn là tư lựa chọnơng đối khá, hắn không có thói quen, ngủ sẽ không khò khè rung trời, chân không có mùi hôi ngạt thở, cũng không đánh nữ nhân, không hao phí đi dạo làng chơi, không cần sợ dính vào bệnh hoa liễu lây bệnh cho nàng.
Chỉ là một điểm duy nhất và mấu chốt nhất không hài lòng là Diệp Thao quá bá đạo, luôn muốn khống chế tự do của nàng, còn có thể là lúc ban đầu để lại cho Hách Quang Quang ấn tượng quá kém, vì vậy lâu như vậy trôi qua, dù là Diệp Thao có điều cải tiến, sẽ không lại ném nàng vào địa lao hoặc cho nàng ăn cơm thừa, nhưng ấn tượng đã ăn sâu bén rễ, dù là tất cả phương Diệp Thao đều hoàn hảo, nàng cũng không thể cứ như vậy không chút nào cố kỵ tiếp nhận hắn.
Diệp Vân Tâm khẩn trương nhìn chằm chằm nét mặt Hách Quang Quang, nhìn chăm chú, nhíu mày sáng tỏ mà nói: "Theo ta thấy, ngươi nói rất miễn cưỡng, hơn nữa sắc mặt không vui mừng, hai con mắt vô hồn, nói ngươi nguyện ý gả cho Thao ca ca đó là chuyện không thể nào!"
"Có rõ ràng như vậy sao?" Hách Quang Quang kinh ngạc ngẩng đầu lên sờ mặt.
"Sờ cái gì? Chẳng lẽ ngươi có thể sờ ra mặt của mình viết cái gì?" Diệp Vân Tâm liếc Hách Quang Quang một cái.
"Thôi đi, nói cho ngươi biết cũng không sao, ta là không tình nguyện gả, là Thao ca ca của ngươi ép ta gả ." Hách Quang Quang nhún vai một cái làm bộ như thờ ơ nói.
Diệp Vân Tâm đã sớm ngờ tới, vì vậy nghe cũng không có cảm thấy kinh ngạc, quan sát Hách Quang Quang một lát, cuối cùng bên tai nàng, dùng âm thanh vô cùng nhỏ hỏi: "Ngươi có muốn trốn hay không?"
Hai hàng lông mày của Hách Quang Quang chợt nhảy lên, trừng qua hoài nghi hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Diệp Vân Tâm như làm trộm liếc quanh phòng một cái, không trả lời Hách Quang Quang, đứng lên mở cửa phòng ra, ra bên ngoài thăm dò chút, thấy không ai ngoài cửa vì vậy cài then cửa vào, y dạng họa hồ lô (sao chép) mà đóng chặt cửa sổ, sau đó vẻ mặt có chút kích động trở lại hỏi Hách Quang Quang lần nữa: "Ngươi có muốn chạy trốn hay không? Đừng lo lắng, ta không có ý hại ngươi."
Hách Quang Quang cũng không sao trở nên cẩn thận, không trả lời thẳng Diệp Vân Tâm lời nói, cười khẽ hỏi ngược lại: "Theo tình hình trước mắt này, ta trốn như thế nào được? Diệp Thao lại không phải người ngu."
Diệp Vân Tâm có điểm gấp, bắt lấy cánh tay Hách Quang Quang nhẹ lay động: "Ngươi không muốn chạy trốn nữa hả? Nhưng ta muốn chạy! Ngươi dẫn ta chạy trốn đi Quang Quang!"
"Cái gì? !" Hách Quang Quang giật mình, âm thanh cất cao, bị Diệp Vân Tâm cực độ khẩn trương một tay bịt miệng.
"Hư! Đừng lớn tiếng như vậy, ngươi muốn gọi tất cả mọi người tới sao?" Diệp Vân Tâm nhìn chằm chằm Hách Quang Quang cảnh cáo nói.
Hách Quang Quang tròn mắt, đôi tay dùng sức gạt tay Diệp Vân Tâm xuống, mặt khiếp sợ nhỏ giọng hỏi: "Ngươi muốn chạy trốn? Không đùa ta chơi chút đấy chứ?"
"Ta là nghiêm túc!" Diệp Vân Tâm cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía Hách Quang Quang tràn đầy tin tưởng, "Từ nhỏ đến lớn ta cũng chưa có rời khỏi Sơn Trang, ta hướng tới thế giới bên ngoài đã lâu nhưng không có đi qua, bị nhốt lâu như vậy ta càng muốn tự do hơn, hơn nữa, hơn nữa Đông Phương ca ca lại lạnh nhạt như vậy. . . . . . Ta khó chịu, muốn đi ra ngoài giải giải sầu, ngươi xông xáo qua có kinh nghiệm, vì vậy dẫn ta đi được không?"
Hách Quang Quang còn chưa có hồi phục tinh thần từ trong cơn chấn kinh, Diệp Vân Tâm ngoan ngoãn này lại muốn náo rời nhà trốn đi, tim thùng thùng nhảy dựng lên, nàng thừa nhận đề nghị của Diệp Vân Tâm tương đối mê người, làm Hách Quang Quang vốn là muốn chạy trốn kích động đến đôi tay phát run, cầm tay Diệp Vân Tâm d’đ/l;q’d hỏi: "Ngươi xác định muốn đi thật? Không sợ người nhà ngươi lo lắng? Ngộ nhỡ bị bắt trở lại hậu quả cũng không phải là đùa giỡn đâu!"
"Ta sẽ lưu tin cho người nhà, sẽ không đột nhiên biến mất, hậu quả là cái gì không thèm quan tâm, tóm lại nếu ta tiếp tục ở lại trong trang tuyệt đối sẽ điên mất!" Diệp Vân Tâm kích động hơn, túm tay Hách Quang Quang càng chặt.
"Đợi chút, lúc này không phải thời điểm bàn chuyện ngươi có nói thật hay không, lần trước ta chạy trốn có nhiều người giúp một tay còn khó khăn lắm mới thành công, lần này chỉ hai người chúng ta làm sao mà trốn?" Hách Quang Quang nghiêm túc nhắc nhở, từ sau khi nàng lần nữa trở lại Diệp Thị Sơn Trang ý đồ chạy trốn cũng chưa có biến mất qua, nàng vẫn suy nghĩ làm như thế nào chạy trốn dưới mắt mọi người.
Diệp Vân Tâm yên tĩnh trở lại, nàng không lo như Hách Quang Quang, nghiêng đầu nháy mắt mấy cái với Hách Quang Quang hỏi: "Nghe nói ngươi rất tinh thông trận pháp? Thao ca ca bọn họ cũng tán thương ngươi, lần trước không phải là ngươi được Thao ca ca gọi đến sau núi thử trận pháp sao? Cảm giác như thế nào?"
Hách Quang Quang có chút hiểu dụng ý của Diệp Vân Tâm, hai mắt lấp lánh nói: "Lần đó, nhớ rồi, đi thử trận pháp hại ta trẹo chân rồi. Trận kia pháp không phải rất khó, so trận gì đó* trong miệng bọn Diệp Thao còn dễ dàng hơn, chính là tìm cửa ra hơi phiền toái một chút."
(*Trận này xuất hiện ở chương 17-18 gì đó lúc HQQ lấy giáp thảo)
Diệp Vân Tâm kích động, kéo tay áo Hách Quang Quang nói: "Nếu như ngươi có thể không bị trận pháp kia vây khốn thì dễ dàng rồi, về phần cửa ra chúng ta có thể từ từ tìm, bình thường rất ít người đi phía sau núi, tìm một cơ hội chúng ta chỉ cần tránh khỏi mấy người theo dõi là được."
"Tránh khỏi thế nào? Theo ta được biết minh vệ ám vệ trong Diệp Thị Sơn Trang rất nhiều, muốn chạy trốn không dễ dàng như vậy." Hách Quang Quang trợn trắng mắt nói.
"Cái này không khó, đến lúc đó ngươi cùng ta cùng nhau hợp sức, ta biết một cái mật đạo thông ra sau núi." Diệp Vân Tâm càng nói càng vui vẻ, giống như họ đã chạy ra ngoài, tự do đang ở trước mắt.
Hách Quang Quang nghe vậy chân mày hơi giãn ra, mắt hạnh sáng lóng lánh: "Nếu ngươi có thể thần không biết quỷ không hay trực tiếp mang ta đi phía sau núi, vậy ta liền có thể trong một nén hương mang ngươi phá trận chạy ra khỏi Diệp Thị Sơn Trang!"
"Tốt! Chuyện này chúng ta bàn bạc kỹ hơn, nhất định phải giữ bí mật, tuyệt không thể để người khác hoài nghi." Diệp Vân Tâm vui vẻ ôm Hách Quang Quang một cái thật chặt, sau đó liền cùng Hách Quang Quang châu đầu ghé tai nói thầm công việc chuẩn bị để chạy trốn.
Chạy trốn có hi vọng, tâm tình Hách Quang Quang thật tốt, chỉ là đề phòng bị người ta nhìn ra khác thường, nàng không dám lộ ra ngoài quá mức, bình thường nên làm cái gì thì làm cái đó, không dám cùng Diệp Vân Tâm dính ở một chỗ, chia đều hai ngày gặp nhau một lần mà thôi.
Lần hôn sự này, Diệp Thao muốn làm hoành tráng chút, vì vậy cần mời rất nhiều người, việc đi phát thiệp mời tiêu hao rất nhiều tinh lực, Diệp Thao không chỉ có xử lý chuyện công vụ trong Diệp Thị Sơn Trang, còn phải thu xếp việc thành thân, loay hoay mỗi đêm đều sau khi Hách Quang Quang đã ngủ mới trở về phòng, buổi sáng trước khi Hách Quang Quang tỉnh lại Diệp Thao đã không ở giường.
Số lần chạm mặt ít đi càng hợp tâm ý Hách Quang Quang, bởi vì cái dạng này cũng không cần lo lắng nàng không giấu được tâm sự bị Diệp Thao phát hiện cái gì, mặc dù vui vẻ, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ không khỏi có chút cảm thấy trống rỗng, có đến vài lần sau khi Hách Quang Quang ngây ngô tỉnh lại rất buồn bực phát hiện người mình mới vừa nghĩ là Diệp Thao.
Lần một lần hai không có gì, khi mấy ngày kế tiếp số lần vượt qua mười lần Hách Quang Quang bắt đầu đứng ngồi không yên, mắng chửi mình mấy lần sau bắt đầu chờ đợi ngày chạy trốn.
Mới đầu Diệp Thao đã nói qua, mang Hách Quang Quang trở về Diệp Thị Sơn Trang ở một thời gian ngắn, chờ định ngày thật tốt tất cả chuẩn bị sẵn sàng lại đưa Hách Quang Quang về Ngụy gia ở Kinh Thành, mười ngày sau Diệp Thao tự mình đến Kinh Thành rước dâu.
Ngày Đại Hỉ càng ngày càng gần, ngày mai sau khi ăn qua điểm tâm Hách Quang Quang sẽ lên đường đi kinh thành, Diệp Thao tự mình hộ tống.
Buổi tối hôm đó Diệp Thao rốt cuộc ở trong lúc cấp bách thu xếp chút thời gian tới dùng cơm tối cùng Hách Quang Quang, trong bữa tiệc Diệp Thao như bà mẹ già dặn dò Hách Quang Quang tất cả chuyện cần chú ý từ quan trọng đến vụn vặt, vẻ mặt kia như thể nếu là không có phong tục nam nữ trước khi thành thân không được gặp mặt, Diệp Thao tuyệt đối sẽ từ trong sơn trang liền cưới Hách Quang Quang!
"Biết biết, chớ dài dòng." Hách Quang Quang bị nói thầm đến lỗ tai sắp mọc kén rồi, che lỗ tai ai oán nói.
Diệp Thao dừng lại dặn dò, bình tĩnh nhìn Hách Quang Quang một lát, đột nhiên để đũa xuống chợt ôm Hách Quang Quang, thừa dịp nàng kinh ngạc cúi đầu nặng nề hôn xuống.
"Ô. . . . . ." Hách Quang Quang bị tập kích, xấu hổ đánh Diệp Thao, bất đắc dĩ nàng càng không ngoan ngoãn Diệp Thao ôm càng chặt, hôn càng dùng sức, sức lực chênh lệch quá lớn, không lâu sau Hách Quang Quang liền vô lực giãy giụa, bị Diệp Thao cố ý trêu chọc không tự chủ nhắm hai mắt lại. . . . . .
Hai người mới vừa dùng qua cơm, trong miệng còn có mùi thức ăn lưu lại, Diệp Thao ôm lấy Hách Quang Quang, toàn bộ lưu luyến đều trút xuống trong nụ hôn này.
Không biết qua bao lâu, khi hai người thở không ra hơi, muốn lau súng cướp cò, Diệp Thao mới thả Hách Quang Quang.
"Ở kinh thành ngoan ngoãn chờ ta cưới ngươi về nhà có biết hay không?" Ngọn lửa trong mắt Diệp Thao không tắt, ngón tay khẽ vuốt môi đỏ mọng bị hôn sưng của Hách Quang Quang, khàn khàn giọng nói.
Hai má Hách Quang Quang hồng đến giống như sắp thành quả đào chín, đôi môi sưng đỏ, hơi thở hổn hển, cặp mắt mê ly, cảm giác như đang nằm mơ, nghe thấy lời nói của Diệp Thao chỉ là gật đầu theo bản năng, căn bản không có nghe hiểu đối phương đang nói cái gì.
Thấy bộ dáng này của Hách Quang Quang, Diệp Thao suýt chút kìm nén không được, hít sâu mấy lần không dễ dàng đè xuống kích động, đề phòng mình mất khống chế, Diệp Thao không dám ở lại, nhanh chóng dặn dò Hách Quang Quang vẫn còn thần du mấy câu sau đó liền vội vã ra khỏi gian phòng .
Diệp Thao rời đi một lúc lâu Hách Quang Quang mới tỉnh hồn lại, một tay vuốt khẽ môi, một tay sờ về phía bang bang nhảy loạn trong lòng, nghĩ đến mới vừa mình ở vô ý thức hôn trả lại Diệp Thao, mặt lập tức liền đốt, nàng phát hiện một chuyện làm nàng d’đ/l;q’d rất là khiếp sợ, chính là không biết từ lúc nào nàng giống như không ghét Diệp Thao âu yếm, nếu không mới vừa rồi nàng cũng sẽ không bị quyến rũ hôn trả lại.
Mới vừa Diệp Thao nói cái gì? Hách Quang Quang vặn lông mày suy tư, hắn giống như nói câu gì "chờ hắn cưới nàng về nhà"?
"Cưới nàng về nhà" bốn chữ này rơi vào đầu liền giống như một viên đá ném vào lòng sông, phá vỡ mặt sông yên ả, làm trong lòng Hách Quang Quang bỗng dưng tạo nên vài tia gợn sóng.
"Không đúng, không đúng, không nên suy nghĩ bậy bạ." Hách Quang Quang chợt lắc đầu mấy cái ép buộc mình tỉnh táo, không thể nghĩ đến nụ hôn kia, không thể nghĩ đến câu nói không hiểu sao làm nàng cảm động kia, càng không thể nhớ những khi Diệp Thao đối nàng chăm sóc và dịu dàng, tối nay nàng muốn cùng Diệp Vân Tâm chạy trốn .
Ăn xong hai miếng cơm còn dư lại, Hách Quang Quang gọi bọn Như Lan tới dọn bàn, sau khi súc miệng xong, Hách Quang Quang giả vờ đi đến trên giường ngồi xuống, cầm khăn lụa đã sớm chuẩn bị tốt .
"Ai nha, đây là khăn lụa của Tâm Tâm, nhất định là ban ngày quên mang đi ." Hách Quang Quang nhìn màu trắng khăn lụa kinh ngạc nói.
Như Lan đi tới nói: "Có cần nô tỳ mang trả lại Tâm Tâm cô nương không?"
Hách Quang Quang lắc đầu một cái, đứng lên nói: "Không cần, vẫn là ta đưa đi qua đi, vừa đúng có lời muốn hỏi nàng." Dứt lời, nâng lên cánh tay ở trên quần áo ngửi một cái, ghét bỏ mà nói, "Quá nhiều mùi thức ăn, ta muốn đổi bộ y phục rồi đi."
Như Lan không nghĩ nhiều, vội vàng đi lấy quần áo sạch sẽ đổi cho Hách Quang Quang.
Mấy ngày nay Hách Quang Quang đã sớm chuẩn bị xong đồ cần mang đi, một trong đó chính là bức họa lúc ấy Dương thị vẽ mẹ nàng, cái này ngay từ hai ngày trước liền thần không biết quỷ không hay đưa đến phòng Diệp Vân Tâm, còn lại nàng chỉ cần cầm mấy thứ đồ trang sức cùng ngân phiếu lấy từ chỗ Diệp Thao, mấy thứ gây chú ý gì đó nhất định không mang theo, làm nàng tiếc nuối chính là, ngựa và Bát ca lại không thể mang đi.
Thay xong quần áo sạch, thừa dịp nha hoàn không chú ý giấu ngân phiếu và đồ trang sức vào người, cầm lên khăn đi tìm Diệp Vân Tâm.
Hách Quang Quang và Diệp Vân Tâm đã thương lượng xong, tối nay ăn xong cơm tối thừa lúc mọi người buông lỏng chạy trốn, hai người mặc dù không phải cao thủ võ lâm, nhưng cũng may bản lĩnh linh hoạt, dù là ở bên ngoài gặp phải chuyện bất bình đánh không lại có thể chạy trốn, tóm lại tự vệ không lo, lên đường buổi tối không an toàn bằng ban ngày, nhưng không cần lo lắng nhiều, ban ngày bên trong trang khắp nơi người đến người đi, càng đừng muốn chạy trốn.
Hai người nhất trí cho rằng Diệp Thao bọn họ nhất định là đặt tinh lực ở trên đường Hách Quang Quang trở lại kinh thành và mấy ngày ở Ngụy gia kia, hai đoạn thời gian này Hách Quang Quang dễ dàng chạy trốn nhất, cho dù ai cũng sẽ không nghĩ đến Hách Quang Quang lại đột nhiên thông minh đến nghĩ ra chạy trốn vào buổi tối trước khi xuất phát một ngày, hơn nữa rất khéo chính là còn có thêm Diệp Vân Tâm biết được mật đạo thông đến phía sau núi.
Thành hay bại chỉ ở lần hành động này, trên đường đi tìm Diệp Vân Tâm, lòng bàn tay Hách Quang Quang đều là mồ hôi, lúc này tất cả tinh lực của nàng đều đặt ở trong việc chạy trốn này, một nháy mắt dâng lên rung động ở bên trong phòng kia đã sớm bị ném ra sau đầu. . . . . .