Chương 41: Trở về sơn trang

Trên đường Diệp Thao không nghỉ ngơi, chỉ nghỉ chân ở một quán rượu coi như cao cấp trên đường, dùng qua bữa cơm trưa lại tiếp tục lên đường, đợi mặt trời lặn về tây sắp xuống núi, rốt cuộc bọn họ cũng về đến Diệp Thị Sơn Trang.

Hách Quang Quang một đường bị Diệp Thao vây quanh, mặc dù không xuất nhiều lực bằng Diệp Thao giục ngựa chạy, nhưng là duy trì một tư thế cố định trong thời gian dài ở trên lưng ngựa, không chỉ có cái mông bị đau, khắp toàn thân cũng đều vừa đau vừa nhức, bình thường nàng cưỡi ngựa mới sẽ không cưỡi lâu như vậy càng sẽ không cưỡi nhanh như vậy, hôm nay cưỡi ngựa gần một ngày, không mệt mới là lạ.

Diệp Thao ôm Hách Quang Quang bởi vì trời lạnh mà bị các loại áo bông áo choàng bao kín thành quả cầu xuống, như lần đầu tiên Hách Quang Quang tới, bị ôm ngang vào cửa chính Diệp Thị Sơn Trang.

Hách Quang Quang bị xóc nảy cả người nhức mỏi, hơn nữa sau khi mặt trời xuống núi trời có chút lạnh, tay chân của nàng lạnh xuống, không có tinh lực giãy giụa, cứ như vậy một đường bị Diệp Thao ôm vào Sơn Trang.

Trước khi đến đã có người báo tin, người làm đã sớm sắp xếp xong xuôi tất cả công việc, lúc Diệp Thao trực tiếp ôm Hách Quang Quang vào căn phòng nàng ở lúc trước, gian phòng đã được quét dọn sạch sẽ, chăn đệm cũng mới giặt mới phơi, Hách Quang Quang nằm vào còn có thể ngửi thấy mùi nắng dễ chịu, vừa chạm đến giường đệm mềm mại, cơn buồn ngủ liền lập tức ập đến.

"Đừng ngủ, rửa mặt trước sau đó chờ dùng cơm." Diệp Thao dặn dò mấy người Như Tuyết phục vụ Hách Quang Quang rửa mặt, giao phó xong tất rồi cất bước ra ngoài phòng, trước mắt tình hình của hắn không tốt hơn Hách Quang Quang bao nhiêu, vô cùng cần tắm rửa thay quần áo sạch một phen.

"Tiểu thư, ngươi đã trở lại, còn không về nữa tụi nô tỳ sẽ bị Thiếu chủ lãnh lùng đến chết rét." Như Tuyết, Như Thu mang nước nóng tới, Như Lan vừa chuẩn bị quần áo cho Hách Quang Quang tắm rửa vừa ai oán nói.

"Tử Thông thế nào? Đúng rồi, Bát Ca của ta đâu?" Đứng lên phối hợp Như Lan cởi xuống từng tầng quần áo thật dầy Hách Quang Quang rốt cuộc có tinh lực suy nghĩ đến sủng vật của mình, liếc một vòng ở bên trong phòng không phát hiện, sau đó ngó ra ngoài cửa sổ, trong mắt mang theo một tia lo lắng, Bát Ca sẽ không bị Diệp Tử Thông vặt lông nướng ăn chứ?

"Tiểu Bát Ca từ sau khi tiểu thư rời đi liền bị Thiếu chủ mang đi, tiểu thư yên tâm, Tiểu Bát Ca còn sống." Như Lan an ủi Hách Quang Quang mặt lo lắng.

"Còn sống có phải hay không cũng sống không bằng chết? Không biết Tử Thông ngược đãi Bát Ca của ta như thế nào đấy. Không được, Như Lan ngươi đi mang Tiểu Bát Ca tới, nếu là hắn không cho ngươi hãy nói đây là Trang chủ phân phó." Hách Quang Quang càng nghĩ càng không yên lòng, vội vàng thúc giục, nếu nàng vẫn không trở lại thì thôi, trở lại rồi tất nhiên không thể cho phép sủng vật của mình tiếp tục bị đứa bé khi dễ.

Như Lan đáp một tiếng liền ra cửa.

Như Lan, Như Cúc lục tục đi vào rót nước tắm vào trong thùng tắm, trên người Hách Quang Quang vẫn còn lạnh, cần ngay lập tức nhảy vào nước nóng hổi, vì vậy không kịp đợi chuẩn bị tốt đã đến sau tấm bình phong bò vào thùng nước tắm.

Khi được làn nước ấm áp phảng phất mùi hương cánh hoa bao vây, Hách Quang Quang thoải mái suýt rên rỉ ra tiếng, ngồi ở trong thùng tắm nhắm mắt hưởng thụ, nhất thời mọi chuyện phiền lòng đều không thèm nghĩ, chỉ toàn tâm toàn ý hưởng thụ khoái cảm do nước ấm mang tới cho nàng.

Không có thói quen khi tắm có người hầu hạ bên cạnh, nha hoàn đã bị đuổi ra ngoài hết, lúc đang ngồi mơ màng ngủ ở trong thùng tắm nóng hổi, Như Lan trở lại đi tới nói: "Tiểu thư, Thiếu chủ nói hắn mất hứng, nếu tiểu thư chọc hắn vui vẻ hắn mới trả Bát Ca lại."

Hách Quang Quang sáng tỏ cười một tiếng, sớm đoán được Diệp Tử Thông sẽ không dễ dàng nghe lời như vậy, cười khẽ hỏi : "Những ngày ta không có ở đây hắn có ngược đãi Tiểu Bát Ca của ta không?"

Như Lan dừng lại trước bình phong, cách tầng bình phong suy nghĩ một lát nói: "Thiếu chủ đối xử với Tiểu Bát Ca có thể coi như hiền hòa, Tiểu Bát Ca chỉ thoáng u buồn so với lúc ở cùng tiểu thư, cũng không đáng ngại."

"Không biết đứa bé khó tính này đã giày vò Bát Ca thế nào đâu, chút nữa ta đi qua nhìn một chút." Hách Quang Quang lo lắng Bát Ca u buồn một chút, còn có một chút d’đ/l;q’d là rời đi nhiều ngày như vậy nàng có chút nhớ Diệp Tử Thông rồi. Tăng nhanh tốc độ tắm rửa, nghĩ tới xem xem sớm một chút.

"Tiểu thư không cần vội, Chủ Thượng dặn dò tiểu thư tắm rửa xong, tụi nô tỳ hầu hạ tiểu thư dùng cơm trước." Như Lan nhắc nhở Hách Quang Quang.

Nghe vậy, Hách Quang Quang sờ bụng một cái, thật đúng là có chút đói bụng, nghĩ tới cũng không gấp, vì vậy thỏa hiệp: "Được rồi, sau khi ăn xong sẽ đi qua."

Tắm xong, cả người thư thái, Hách Quang Quang rất muốn lập tức chui vào chăn đánh một giấc, nhưng nghĩ tới lát nữa còn có việc phải làm, vì vậy miễn cưỡng sốc tinh thần ăn thức ăn tinh xảo được bưng đến từ phòng bếp, vội vã dùng cơm, sau đó Hách Quang Quang bảo Như Lan mang đi tìm Diệp Tử Thông.

"Tiểu thư không có ở đây, cách một ngày Thiếu chủ sẽ tới đây ngồi lẩm bẩm một chút."

"Là nhắc đến hay là mắng ta hả?" Hách Quang Quang cười hỏi.

"Ách." Như Lan dừng một chút, len lén liếc nhìn Hách Quang Quang, thấy tâm tình nàng không tệ, vì vậy yên lòng trả lời, "Chắc là cả hai, chỉ là cũng chỉ oán trách tiểu thư máu lạnh nói đi là đi mà thôi, cũng không nói điều gì khác."

Khóe môi Hách Quang Quang giương lên, Diệp Tử Thông nói xấu nàng cái gì cũng có thể đoán được.

Mới thế mà đã đến, lúc Hách Quang Quang đi vào, Diệp Tử Thông đang nằm ở trên bàn vuông nhìn chằm chằm ***g Tiểu Bát Ca không biết đang suy nghĩ gì.

"Nghe nói ta tự mình đến ngươi mới trả lại Tiểu Bát Ca cho ta? Hiện tại ta tới đây, có thể trả lại cho ta chưa?" Hách Quang Quang đi tới, ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử Thông đang ngẩn người.

Lúc Tiểu Bát Ca nhìn thấy Hách Quang Quang đi vào, thất thần một thoáng, sau khi Hách Quang Quang ngồi xuống khẽ mỉm cười với nó, Tiểu Bát Ca chợt lấy lại tinh thần, kích động vẫy cánh trong ***g chim bay nhảy vài vòng, liên tiếp kêu: "Chủ nhân trở lại, chủ nhân trở lại."

"Câm miệng! Ầm ĩ...!" Diệp Tử Thông "pằng" một cái vỗ về phía ***g chim cả giận nói.

Tiểu Bát Ca lập tức ỉu xìu, không dám phát ra tiếng động nữa, đàng hoàng núp ở trong góc không ngừng dùng khóe mắt liếc trộm Diệp Tử Thông.

"Không được mắng Bát Ca của ta." Hách Quang Quang lấy ***g chim chuyển qua trước người mình, nhìn chằm chằm Diệp Tử Thông trách mắng.

"Không phải là ngươi không cần nó nữa sao? Sao còn là của ngươi?" Diệp Tử Thông hé ra khuôn mặt nhỏ tuấn tú, dùng khóe mắt liếc Hách Quang Quang, giọng nói có oán trách có lạnh lùng tức giận cùng buồn phiền, tóm lại chính là tính khí thiếu gia bị chạm vào, không vui mừng lắm.

"Nói lăng nhăng gì đó? Ai nói ta không cần nó?" Hách Quang Quang liếc Diệp Tử Thông một cái, bắt đầu dò xét Tiểu Bát Ca cẩn thận, thấy nó quả thật u buồn một chút giống như Như Lan nói, chỉ là cũng may không có gầy đi, lông trên người cũng không thấy rơi bao nhiêu.

"Hừ, nói đi là đi, làm hại một nhóm người bị phụ thân phạt, ngươi cũng thật có ý tốt!" Diệp Tử Thông hừ lạnh nói, từ sau khi Hách Quang Quang đi vào hắn cũng chưa liếc mắt nhìn qua người.

Hách Quang Quang nghe vậy, trong lòng không khỏi xông lên một tia chột dạ, cảm thấy đuối lý, không được tự nhiên gãi gãi cằm nói: "Điều này cũng không thể trách ta, ta cũng là người bị hại có được hay không? Muốn trách thì trách người cha bá đạo đáng ghét kia của ngươi."

"Cha ta mới không đáng ghét, không cho ngươi chửi bới cha ta!" Thân thể Diệp Tử Thông bỗng chốc thẳng tắp, nghiêng đầu trừng mắt về phía Hách Quang Quang lớn tiếng nói.

"Chậc chậc, thật đúng là hiếu thuận đấy." Hách Quang Quang nói xong thở phào một hơi, có chút mệt nhọc, không muốn đợi nữa, đứng lên nhấc ***g chim. "Chạy một ngày đường vừa mệt vừa mỏi, ta phải đi ngủ đã."

Thấy Hách Quang Quang nói đi là đi, Diệp Tử Thông vừa muốn phát giận lập tức thu hồi chỉ trích, ngược lại hừ nói: "Tạm thời tha cho ngươi đi ngủ, ngày mai nhớ tới tìm ta."

Giọng điệu ra lệnh bá đạo này giống lão cha nhà hắn như đúc, Hách Quang Quang nghiến răng nói: "Chuyện ngày mai, ngày mai lại nói."

"Ngươi!" Diệp Tử Thông đứng nghiêm, nhìn bóng lưng rời đi của Hách Quang Quang lớn tiếng nói, "Ngày mai ngươi phải tới!"

Giọng điệu tựa như tiểu bá vương của Diệp Tử Thông làm bùng lên lửa giận của Hách Quang Quang, lần này không hề nói gì, tăng nhanh chân đi ra khỏi phòng Diệp Tử Thông, mặc vị thiếu gia ở phía sau oa oa kêu loạn.

Đứa bé không thể quá nuông chiều, nàng cũng không phải là người làm nhà hắn, tại sao phải đối với hắn nói gì nghe nấy? Đứa bé còn nhỏ như vậy đã không tôn trọng nàng như vậy, về sau trưởng thành thì sẽ thế nào!

Hách Quang Quang tức giận mà mang Tiểu Bát Ca về, vừa đi vừa mắng Diệp Tử Thông trong lòng.

"Quang Quang, ai cho ngươi bỏ đi?" Đi tới đi lui, Tiểu Bát Ca đột nhiên mở miệng nói một câu nói, dọa Hách Quang Quang giật mình thật mạnh.

Vỗ ***g chim một cái, khiển trách: "Ta là chủ nhân của ngươi, không được gọi ta là Quang Quang."

Tiểu Bát Ca giống như không nghe thấy, tiếp tục giơ lên cổ giọng the thé nói: "Nữ nhân đáng ghét, nói đi là đi."

Giọng điệu này hơi giống Diệp Tử Thông, Hách Quang Quang mơ hồ đoán được Tiểu Bát Ca là học cách nói chuyện của Diệp Tử Thông, lần này không ngăn trở nữa, mặc nó nói.

"Ngươi đi rồi, ta khi dễ ai đây?"

"Không ai cãi vả, thật nhàm chán."

"Lười luyện chữ bị mắng, phụ thân thật hung dữ, đều do Quang Quang!"

"Bản tiểu gia phiền đến ăn không ngon, nữ nhân không có lương tâm cũng đang bên ngoài ăn ngon mặc đẹp. . . . . ."

"Nữ nhân máu lạnh, Diệp Thị Sơn Trang đã khi nào đối xử không tốt với ngươi? Dám chạy trốn. . . . . ."

"Phụ thân cũng đi, càng không có ai hàn huyên, liền khi dễ Tiểu Bát Ca hả giận thôi."

"Phụ thân đi năm ngày còn chưa có mang nữ nhân máu lạnh về, xú nữ nhân thật không ngoan."

"Tiểu Bát Ca a Tiểu Bát Ca, ta có chút nhớ chủ tử của ngươi thì phải làm sao?"

"Không về nữa liền làm hình nhân nguyền rủa ngươi!"

"Không có lương tâm, nữ nhân chết tiệt, còn chưa cút trở lại!"

". . . . . ."

Tiểu Bát Ca học vẹt lời nói tất cả đều là mắng nàng, Hách Quang Quang nghe được rất giận dữ, dừng bước lại liền muốn quay lại tìm Diệp Tử Thông mắng lại, kết quả vừa mới quay người còn chưa đi mấy bước đột nhiên dừng lại, lời nói sau đó d’đ/l;q’d của Tiểu Bát Ca chạm đến bộ phận mềm mại nhất dưới đáy lòng của Hách Quang Quang, lửa giận tràn đầy nhất thời biến mất đi, đồng cảm dần dần dâng lên.

"Không có ai chơi cùng ta, thật là khổ sở, Quang Quang ngươi trở lại đi. . . . . ." Lúc Tiểu Bát Ca nói những lời này không giống lúc trước tức giận không vui giọng nói, âm thanh rất thấp, mang theo uất ức đáng thương dáng vẻ, nó là rất cố gắng học Diệp Tử Thông nói chuyện.

Như Lan thấy Hách Quang Quang ngây ngẩn, đúng lúc nói: "Mặc dù Thiếu chủ bình thường hay quắc mắt trừng mi với tiểu thư, nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được Thiếu chủ rất ưa thích tiểu thư, hắn bình thường tại trước mặt tiểu thư đều lộ ra tính khí bướng bỉnh, đó là đang làm nũng đâu, bình thường, trẻ con chỉ lộ ra tính khí trẻ con trước mặt người mình tin tưởng hoặc là người thân trong gia đình thôi."

Hách Quang Quang làm sao không biết đứa bé thích làm nũng với người thân cận, không chỉ có là đứa bé, người lớn cũng như vậy, khi Hách Đại Lang còn sống, nàng kiếm mọi chuyện để ăn vạ, không phải là cảm thấy Hách Đại Lang thương nàng cưng chiều nàng, nàng có thể làm gì cũng được, chính là đoán chắc Hách Đại Lang sẽ không làm gì nàng.

So sánh như thế, thật cảm thấy ngôn hành cử chỉ của Diệp Tử Thông ở trước mặt nàng cùng với nàng ở trước mặt Hách Quang Quang có chút tương tự, bất đồng là độc miệng Diệp Tử Thông, những lời nói ra đều làm cho người nghe tức giận, nếu không phải là Như Lan nhắc nhở, Hách Quang Quang căn bản cũng không sẽ nghĩ tới "làm nũng" phía trên đi.

"Quang Quang làm mẹ kế của ta, sẽ không lén phụ thân cụng trộm ngược đãi ta phải không?" Tiểu Bát Ca lại nghĩ tới một câu nói, vì vậy lắc đầu nói.

"Phốc." Hách Quang Quang bị Tiểu Bát Ca gật gù chọc cho bật cười, nói với Bát Ca đang ngẩng đầu chờ nàng khen: "Ngươi học nhiều lời như thế, Tử Thông biết không?"

Như Lan cũng cười, nhìn Bát Ca đang không rõ ràng lắm Hách Quang Quang nói cái gì: "Thiếu chủ nhất định là không biết, nếu không sao có thể đồng ý tiểu thư mang Bát Ca đi."

Hách Quang Quang cũng nghĩ như vậy, Diệp Tử Thông cao ngạo như vậy, sao có thể chịu nổi một con chim nói "lời trong lòng" của hắn cho người khác nghe.

Tâm tình rất tốt, Hách Quang Quang dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống ***g chim, dặn dò Tiểu Bát Ca: "Ngươi phải nhớ ngàn vạn không được nói những lời này ở trước mặt Tử Thông, nếu không cẩn thận lông trên người của ngươi."

Hách Quang Quang cùng Như Lan đi trở về, sắc trời trùng xuống nhiệt độ càng thấp, hai người bước nhanh đi trở về.

"Mấy ngày không thấy, sao Tiểu Bát Ca có thể nói nhiều lời như thế rồi hả?" Hách Quang Quang thuận miệng hỏi.

"Đây đều là Thiếu chủ huấn luyện, mỗi lần Tiểu Bát Ca bị đe dọa đều học nói chuyện nhanh hơn." Như Lan hì hì mà nói.

"Đáng thương Bát Ca, mấy ngày nay ta không có ở đây nhất định là chịu khổ không ít."

"Chỉ cần tiểu thư không rời đi nữa, không phải là Tiểu Bát Ca sẽ không bị Thiếu chủ khi dễ nưac hay sao?" Đầu óc Như Lan hoạt động rất nhanh, giống như vô ý đưa ra chủ ý.

Hách Quang Quang không có nhận lời, chỉ nhẹ nhàng cười cười, rất nhanh hai người đã trở về phòng.

Mới vừa vào phòng liền thấy Diệp Thao ngồi trên giường nàng, Hách Quang Quang khẽ cau mày, không thật sự nghênh tiếp mà nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Ngủ." Diệp Thao trả lời ngắn gọn.

Như Lan thấy Diệp Thao ở đây, rất thức thời lui ra ngoài, không quên đóng kỹ cửa phòng.

"Ngươi đã thề sẽ không ép buộc ta, đã như vậy ngươi còn muốn ngủ chung một giường với ta chẳng phải là tự tìm ngược?" Hách Quang Quang đặt ***g chim trên thư án, mình thì ngồi trên ghế nâng cằm lên nhìn thẳng vào mắt Bát Ca.

"Vì muốn ngươi mau chóng quen với sự tồn tại của ta. Chạy một ngày đường còn không mệt mỏi?" Diệp Thao cau mày nhìn vật dư thừa trong phòng —— Bát Ca, vẻ mặt cực kỳ nhẫn nại, thoạt nhìn rất muốn ném nó ra.

Cảm thấy Diệp Thao phóng tới ánh mắt không thân thiện, Tiểu Bát Ca rụt cổ lại, mới vừa ở trên đường nói rất nhiều lời nói, cổ họng đã khô, không để ý tới nói chuyện không ngừng uống nước được Hách Quang Quang đưa tới.

"Mệt mỏi dĩ nhiên mệt mỏi, chỉ là thấy ngươi ở đây ta liền không muốn ngủ rồi." Hách Quang Quang không quá vui mừng mà nói.

Diệp Thao nghe vậy không có tức giận, liếc mắt Hách Quang Quang và Bát Ca, cởi giày lên giường nằm xuống, thờ ơ nói: "Tùy ngươi, ngươi liền cùng con chim kia nhìn thẳng vào mắt một đêm đi, ta ngủ trước."

Nghiêng đầu nhìn về Diệp Thao thoải mái nằm ở trong đệm chăn mềm mại chuẩn bị ngủ, tâm tình Hách Quang Quang rất không bình thản, lúc này nàng vô cùng muốn ngủ, nhưng cố tình có một người bá chiếm giường của nàng như thế, giận đến cặp mắt bốc lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thao nhắm mắt lại mặt thanh thản.

Không lâu sau, Diệp Thao liền ngủ thiếp đi, Hách Quang Quang thấy thế càng tức, đứng lên đưa ***g chim ra phòng ngoài giao cho bọn Như Lan, sau đó trở về phòng cũng chuẩn bị ngủ, nàng mới sẽ không ngu đến một đêm không ngủ đâu.

Cởi giày ra, Hách Quang Quang nhẹ nhàng bò lên giường, chen chân vào muốn trèo qua Diệp Thao chiếm hơn phân nửa giường, một chân mới vừa nhảy tới, một chân còn lại chưa kịp rút sang, Diệp Thao đột nhiên xoay người từ nằm nghiêng chuyển sang nằm ngửa, vừa đúng lúc ở lật người, đầu gối va vào cái mông Hách Quang Quang, Hách Quang Quang mất thăng bằng lảo đảo một cái ngã trên người Diệp Thao.

"Hả?" Diệp Thao mở ra cặp mắt mệt mỏi rã rời, nhìn Hách Quang Quang cả người nằm trên người của hắn, thụ sủng nhược kinh nói, "Ngươi là đang yêu thương nhung nhớ ta?"

"Yêu thương cái đầu ngươi ý!" Hách Quang Quang thẹn quá hóa giận, nghiêm khuôn mặt hồng rực nhanh chóng bò xuống khỏi thân thể hắn giống như trên người Diệp Thao có bọ chó, kéo chăn co rút ở góc tường đưa lưng về phía Diệp Thao chuẩn bị ngủ.

Diệp Thao cười ra tiếng, dùng âm thanh tương đối mệt mỏi nói: "Ta không ngại ngươi yêu thương ôm ấp, khó có ngày cái người này chủ động."

Hách Quang Quang cắn chặt hàm răng, âm thanh tự trong kẽ răng truyền tới: "Ngươi tuyệt đối là cố ý!" Nếu không nàng làm sao có thể té trên người hắn!

"Ta chưa hề nói mình là vô tâm." Tâm tình Diệp Thao không tệ, sau khi nói xong không để ý tới Hách Quang Quang nữa, lật người đưa lưng về phía Hách Quang Quang đi gặp Chu Công.

"Vô sỉ!" Hách Quang Quang cũng lười tức giận, vừa nghĩ tới Diệp Thao đang ngủ ngon, mà nàng lại đang giận đến nỗi không ngủ được đã cảm thấy không đáng giá, vì vậy ép buộc mình cái gì cũng không nghĩ, nhắm mắt lại đi ngủ.

Không biết qua bao lâu, Hách Quang Quang rốt cuộc ngủ thiếp đi, lúc này Diệp Thao mở mắt ra, lật người nhẹ nhàng ôm lấy Hách Quang Quang đã ngủ say.

Mỹ nhân trong ngực, ngửi mùi hương thơm ngát sau khi tắm trên người Hách Quang Quang truyền tới, khóe miệng Diệp Thao nở nụ cười chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi Hách Quang Quang tỉnh lại Diệp Thao đã rời đi, rửa mặt xong, sau khi dùng qua điểm tâm Hách Quang Quang hỏi Như Lan: "Tâm Tâm đâu? Ta đã trở về sao nàng mà không có tới tìm ta?"

"Tâm Tâm cô nương bị cấm túc rồi, Chủ Thượng tức giận nàng và những người khác để cho tiểu thư chạy mất, vì vậy phạt nàng đóng cửa suy nghĩ chép sách, lúc nào thả ra là do Chủ Thượng quyết định." Như Lan thành thật trả lời.

"Cấm túc? Chép sách?" Hách Quang Quang kinh ngạc trợn to mắt, ở trong mắt nàng- người không thích bị trói buộc cũng không biết chữ, cấm túc và chép sách là trừng phạt giày vò đáng sợ nhất, trình độ khổ sở kia cao hơn nhiều.

"Dạ, Tâm Tâm cô nương thật đáng thương, đã bị cấm túc cả ngày khổ cực chép sách không nói, ngay cả muốn gặp Hữu Hộ Pháp cũng không được, nghe nói mấy ngày nay Tâm Tâm cô nương đều khóc đấy." Như Lan vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc trộm Hách Quang Quang.

Quả nhiên, cảm giác áy náy cường đại làm Hách Quang Quang không ngồi yên, vội vàng đứng lên nói: "Dẫn ta đi gặp nàng."

"Tiểu thư muốn đi giải cứu Tâm Tâm cô nương? Chủ Thượng đã nói người nào đi gặp cũng không được."

"Cái gì? Hắn giam cầm tự do của người khác đến nghiện có phải hay không?" Hách Quang Quang tức giận, không nghe lời Như Lan nói sải bước đi ra ngoài.

"Tiểu thư." Như Lan bước nhỏ chạy đuổi theo bước chân lưu loát của Hách Quang Quang, vội vàng nói, "Tiểu thư nếu là muốn giải cứu Tâm Tâm cô nương, có một cách."

"Cách gì?" Lúc Hách Quang Quang hỏi bước chân cũng không có ngừng lại dù chỉ một giây, Diệp Vân Tâm là bởi vì nàng mới bị giam, hơn nữa nhiều ngày như vậy không được gặp Đông Phương khối băng, Diệp Vân Tâm chắn hẳn rất d’đ/l;q’d khổ sở, nàng rất rõ ràng Diệp Vân Tâm là một ngày không thấy được khối băng nhi cũng sẽ tương tư, lần này cư nhiên hơn mười ngày không thấy, làm sao chịu được!

Như Lan chỉ chờ những lời này của Hách Quang Quang, trả lời ngay: "Chủ Thượng nói rồi, chỉ cần tiểu thư đồng ý gả cho Chủ Thượng làm vợ và cam kết không chạy trốn nữa, hắn liền lập tức thả Tâm Tâm cô nương ra, không chỉ có như thế còn có thể mau chóng an bài hôn sự giữa nàng và Hữu Hộ Pháp."

Hách Quang Quang lại bắt đầu cảm thấy tức giận, hừ lạnh một tiếng hỏi: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"

"Không đồng ý liền thảm, Tâm Tâm cô nương chỉ có thể tiếp tục bị giam, cho đến ngày tiểu thư đồng ý mới thôi."