Chương 39: Hũ nút

". . . . . . Nằm mơ giữa ban ngày." Hách Quang Quang chế nhạo, không cho Diệp Thao- đáy mắt mỉm cười khuôn mặt xem ra vui vẻ, chút mặt mũi nào mà cự tuyệt.

Nghe vậy, nụ cười của Diệp Thao nụ hơi thu lại lại, nghiêm túc nhìn Hách Quang Quang nói: "Ta là nghiêm túc, hôn nhân là chuyện lớn chứ không phải là trò đùa." Hách Quang Quang liếc mắt, thu hồi tầm mắt tiếp tục ăn cơm , căn bản không coi lời nói "nghiêm túc" của Diệp Thao là quan trọng, thầm nói: "Lúc trước là thiếp, lần này là thê, lần sau là bà cô của ngươi hả?"

Thái độ bất hợp tác của Hách Quang Quang làm Diệp Thao đang nghiêm túc nói chuyện rất là tức giận, nghiêm mặt trừng mắt với Hách Quang Quang trong mắt chỉ có thức ăn ngon không có hắn.

Một lát sau thấy người ta vẫn không có tự giác nói chuyện chính sự, Diệp Thao từ bỏ việc trừng người, thu hồi tầm mắt bất đắc dĩ thở dài, vuốt vuốt mi tâm kiên nhẫn nói: "Trước kia mạnh mẽ ép buộc ngươi làm thiếp của ta là uất ức ngươi, bây giờ thay đổi chủ ý chỉ mong sẽ không quá muộn, gần đây ta đã ý thức được ngươi đối với ta mà nói là đặc biệt, huống chi đứa bé Tử Thông kia cũng thật thích ngươi, như thế. . . . . ."

Diệp Thao mà lại nói lời nói tương tự thổ lộ này, cảm giác rất kỳ cục, cộng thêm gương mặt chưa hết sưng, trên nét mặt có một chút không tự nhiên, cỗ mất tự nhiên này khi chứng kiến Hách Quang Quang đối với lần đầu tiên "tỏ tình" từ lúc chào đời tới nay của hắn có tai như điếc lập tức biến mất, đen mặt trợn mắt nhìn: "Hách Quang Quang!"

"Kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì!" Hách Quang Quang sợ hết hồn, bất mãn liếc Diệp Thao một cái, cho dù nàng không có sự mềm mại của nữ nhân, sau khi cùng hắn xảy ra loại chuyện đó cũng không thể làm như không có việc gì, lúc này ăn cơm cùng Diệp Thao vốn là cả người không được tự nhiên rồi, hắn lại còn lôi kéo nàng nói chuyện, nếu không phải thực lực chênh lệch quá lớn, hắn lảm nhảm như vậy nàng đã phiền đến dội canh lên mặt hắn rồi!

"Rốt cuộc ngươi có nghe thấy ta nói gì hay không?" Diệp Thao trầm mặt chất vấn.

"Nghe được thì sao, không nghe được thì sao? Ta không lấy!" Hách Quang Quang lần nữa lớn tiếng cự tuyệt.

"Vì sao? Ngươi đã thành người của ta, không lấy ta thì muốn lấy người nào!" Diệp Thao để đũa xuống, khẩu vị biến mất, Hách Quang Quang cự tuyệt giống như thùng nước lạnh dội thẳng vào mặt hắn.

Không đề cập tới chuyện này thì thôi, nhắc tới chuyện này khẩu vị của Hách Quang Quang cũng biến mất, "Pằng" một cái để đũa xuống thẹn quá hoá giận nói: "Không cho nói chuyện này!"

"Vì sao không được nhắc đến? Ngươi đã là người của ta đây là sự thật, không muốn làm chính thê, chẳng lẽ là đột nhiên cảm thấy làm thiếp tốt lắm?"

Nhiệt độ trong mắt Diệp Thao chợt giảm xuống, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt, gân xanh nổi lên từng sợi.

"Cút đi! Mặc kệ là thê hay là thiếp, Hách Quang Quang ta cũng không muốn dính líu một xu quan hệ với đồ vô sỉ như ngươi!" Hách Quang Quang cũng giận đến tay nắm chặt thành quyền, trên mặt mang một tầng giận tái đi, từ khi biến thành chân chính nữ nhân, giờ phút này trên gương mặt giận tái đi của nàng, hiện rõ ra mấy phần thành thục ý nhị .

Diệp Thao nghe vậy chau mày, cặp mắt nhíu lại, một tay kéo Hách Quang Quang qua giam cầm trong ngực lạnh lùng nói: "Không muốn cùng ta dính líu quan hệ? Nằm mơ! Ta cưới nhất định phải ngươi!"

"Ngươi...ngươi cái đồ Đại Lưu Manh, chẳng lẽ lại muốn cường bạo ta?" Hách Quang Quang giãy dụa kêu to, ấn tượng về lần đầu tiên quá mức không tốt, loại chuyện đó cho nàng cảm giác trừ đau ra chỉ có mệt mỏi.

Nhìn thấu sợ hãi trong mắt Hách Quang Quang, Diệp Thao ngây người một lúc, cánh tay không tự chủ buông lỏng, vì vậy nàng tránh thoát đi ra ngoài.

"Nếu như ngươi rất bài xích bị ta ***ng chạm, ta về sau không miễn cưỡng ngươi là được." Diệp Thao ẩn nhẫn nói, dù là nam nhân nào sau khi thân mật bị nữ nhân bài xích như thế chắc chắn cũng sẽ không thể vui vẻ, hơn nữa khi hắn thân mật với nàng trở về, còn có chút mong đợi với lần tiếp theo, thậm chí là mỗi một lần sau này.

Hách Quang Quang chớp thời cơ nhanh chóng vòng qua cái bàn đi đến phía đối diện, ngồi xuống chỗ Diệp Thao khó bắt được nhất, nghe hắn nói không nhịn được xem thường nhìn sang: "Lời của ngươi nói nếu có thể tin, cóc cũng thành đại ca của rắn rồi."

Diệp Thao giận: "Xem ra ngươi rất hi vọng lần này ta sẽ lật lọng!"

"Không phải." Hách Quang Quang cả kinh nhảy dựng lên, đầu lắc như trống bỏi, lại không dám phách lối, khẩn trương nói, "Ngươi tốt nhất nên giữ lời, nếu không ta vĩnh viễn đều xem thường ngươi!"

Hai hàng lông mày của Diệp Thao nhăn tít lại, hừ lạnh nói: "Không cần kích ta, ngươi đã là người của ta, cần gì ép buộc ngươi nữa."

"Ngươi thề đi!" Hách Quang Quang vừa nghĩ tới sự kiện kia liền sợ hãi, đôi mắt nhìn về Diệp Thao tràn đầy đề phòng.

"Được, ta thề." Diệp Thao cảm thấy mình bị Hách Quang Quang rèn luyện tới kiên nhẫn ngày càng tăng, cũng chỉ có nàng dám như thế!

"Nói đi." Hách Quang Quang thúc giục.

"Ta thề, trước khi thành thân tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng Quang Quang nữa, nàng một ngày không đồng ý thì một ngày không thể cùng nàng làm chuyện vợ chồng, d’đ/l;q’d nếu vi phạm lời thề sẽ bị bạn bè xa lánh." Diệp Thao xanh mặt phát lời thề xong không nhịn được nhìn Hách Quang Quang vẫn còn không hài lòng lắm, giận dữ mắng mỏ, "Đã như ngươi mong muốn, còn chưa thỏa mãn gì nữa?"

Hách Quang Quang hừ nhẹ một tiếng, nho nhỏ nói thầm nói: "Ngay cả ta bất mãn đều muốn trông nom, cha ta cũng không quản nhiều chuyện như ngươi."

"Hách Quang Quang!" Nhẫn nại của Diệp Thao đã hết, bị buộc thề đã cảm giác mất hết mặt mũi, nghe thấy Hách Quang Quang lầu bầu quả thật nổi trận lôi đình, chợt vỗ bàn một cái uy hiếp nói, "Nói lung tung nữa cẩn thận không cho ngươi ăn gì nữa!"

Nghe vậy, Hách Quang Quang cái gì cũng không dám nói, lập tức bưng chén lên xới cơm, mục đích lấy được bảo đảm đã đạt tới, những thứ khác tạm thời không quan tâm, chọc giận người đàn ông này đối với nàng không có chỗ tốt.

Hách Quang Quang đàng hoàng, hỏa khí của Diệp Thao từ từ trầm xuống, hừ lạnh một tiếng cầm đũa lên tiếp tục ăn.

Trong lúc nhất thời, hai người bên trong nhà lặng lẽ tự ăn cơm, cũng không có ai mở miệng nói chuyện nữa.

Nha đầu canh giữ ở ngoài cửa nghe hết cuộc đối thoại của Diệp Thao và Hách Quang Quang, hơn nữa lúc nghe Diệp Thao "bị buộc" thề vẻ mặt cả kinh đến co quắp, khó có thể tưởng tượng Chủ Thượng uy nghiêm từ trước đến giờ không tha không vâng lời của bọn họ lại có thể bởi vì một cô gái phát loại thề thốt ngây thơ này.

Diệp Thao cùng Hách Quang Quang đối thoại nghe thế nào cũng có cảm giác buồn cười, Diệp Thao "bộc lộ" tính tình như thế không thấy nhiều, bị Hách Quang Quang kích động đến la to nói lớn nhưng lại không động đến một sợi tóc của nàng, chắc hẳn phân lượng của Quang Quang cô nương này ở trong lòng hắn cũng không thấp chứ? Nha đầu canh giữ ở ngoài cửa nghĩ như vậy.

Hách Quang Quang rất muốn biết rốt cuộc Diệp Thao và Ngụy Triết đã thỏa thuận chuyện gì, nhưng nàng biết dù hỏi Diệp Thao cũng sẽ không nói, nam nhân bàn đại sự cũng không muốn nói cho nữ nhân, huống chi chuyện này còn có liên quan đến nàng, càng đừng nghĩ có thể hỏi ra kết quả .

Một bữa cơm dùng trong yên lặng, Diệp Thao thấy Hách Quang Quang núp ở một đầu khác của cái bàn vùi đầu bới cơm không gắp thức ăn, nhìn hồi lâu thật sự nhìn không được, vì vậy dùng chiếc đũa của mình gắp một gắp thức ăn lớn ở chiếc đĩa mới vừa rồi nàng ăn nhiều nhất bỏ vào trong chén của nàng.

"Ách!" Hách Quang Quang sợ hết hồn, chén thiếu chút nữa ném cả bát.

"Cả kinh trông giống cái gì, dùng bữa!" Diệp Thao quở nhẹ.

Nhìn món ăn đột nhiên mọc ra trong chén, Hách Quang Quang mím môi không động đũa, những thứ này là Diệp Thao gắp tới, hai người mặc dù đã thân mật thân thể, nhưng trong lòng còn không có thân mật đến mức này.

"Không ăn? Cần ta đút cho ngươi ăn sao!" Diệp Thao tức giận, nhìn chằm chằm Hách Quang Quang muốn nàng kéo tới đây đánh một trận vào cái mông. Đây là vẻ mặt gì? Hắn còn chưa có ghét bỏ nàng, nàng đến còn dám một mực ghét bỏ hắn!

"Không cần." Hách Quang Quang suy nghĩ một chút cảm thấy giả vờ như đây không phải do Diệp Thao gắp tới là tốt rồi, không thể hoài nghi Diệp Thao vừa xuất khẩu uy hiếp, nàng cũng không nguyện bị hắn đút ăn!

Rõ ràng là thích ăn, nhưng bởi vì đây là Diệp Thao dùng chiếc đũa của hắn gắp, Hách Quang Quang ăn rất khổ sở, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lợi hại, giống như ăn không phải ngon miệng thức ăn mà là độc dược thủng ruột.

Diệp Thao mím môi càng ngày càng chặt, lông mày nhăn có thể gắp con ruồi chết, thầm khiển trách Hách Quang Quang không biết điều, hít sâu mấy hơi đè xuống muốn kích động nổi giận, giống như là cùng người nào giận dỗi gắp ở mỗi đĩa một chút bỏ vào trong chén Hách Quang Quang, chỉ chốc lát sau chén Hách Quang Quang liền chất thành ngọn núi.

"Đều ăn hết đi! Có một số việc ngươi nhất định phải làm quen." Diệp Thao chỉ vào món ăn vừa mới gắp nói với Hách Quang Quang đang cứng nhắc.

Thật ác độc! Hách Quang Quang giận cũng no rồi, trừng mắt với Diệp Thao, cái khuôn mặt kia nhìn vào trong mắt nàng chính là hài lòng cùng khoe khoang.

"Pằng" buông chén xuống, Hách Quang Quang lấy chiếc đũa của mình bỏ vào trong miệng nghiêm túc liếm một phen, mỗi một chỗ đũa đầu đều không bỏ qua cho, sau đó dưới ánh nhìn kinh ngạc và soi mói của Diệp Thao dùng chiếc đũa bị nàng liếm sạch sẽ gắp tất cả các món ăn bỏ vào trong chén Diệp Thao, khiêu khích d’đ/l;q’d nhìn về đồ ăn ở đối diện, trợn mắt nói với Diệp Thao: "Mau ăn đi, có một số việc ngươi cũng nhất định phải làm quen."

Diệp Thao cũng không ghét bỏ Hách Quang Quang dùng chiếc đũa của nàng gắp thức ăn cho hắn, nhưng trước khi gắp thức ăn ác ý liếm láp chiếc đũa một lần lại là chuyện khác!

"Tự ngươi ăn đi, ta còn có việc." Diệp Thao trợn mắt nhìn "núi nhỏ" thật cao trong chén một lát, không vui đặt đũa xuống, đứng dậy rời đi.

Sau khi Diệp Thao rời đi, Hách Quang Quang vui vẻ, có thể khiến Diệp Thao ghê tởm, không thể nói là không phải chuyện tốt, xem hắn còn dám tùy ý gắp thức ăn cho nàng nữa hay không!

Hách Quang Quang ngâm nga một bài hát bỏ thức ăn Diệp Thao gắp trong chén ra ngoài, sau đó ăn, trên bàn cơm thiếu một người chướng mắt, khẩu vị nhất thời tốt hơn nhiều.

Ban đêm, lúc Hách Quang Quang nằm lên giường chuẩn bị ngủ Diệp Thao tiến vào, nơi này là phòng của hắn, nàng không có quyền lợi đuổi hắn đi, Diệp Thao đã nghiêm nghị giao phó người làm không cho để cho nàng đến phòng khác ngủ, vì vậy Hách Quang Quang chỉ có thể lưu lại gian phòng này, ngủ trên chiếc giường có kí ức không thể nói là vui vẻ.

Diệp Thao nằm lên giường, chui vào trong chăn Hách Quang Quang đang đắp, không để ý nàng kháng nghị ôm nàng vào trong ngực.

"Ngươi đã nói sẽ không ép buộc ta nữa đấy, nói thì phải giữ lời." Thân thể Hách Quang Quang nhất thời cứng ngắc, nghĩ tới chuyện xảy ra ban ngày, thân thể còn có chút mệt mỏi của nàng liền nhịn không được run.

"Ngủ." Lại bị nghi ngờ, Diệp Thao hừ lạnh một tiếng, trừng phạt vỗ nhẹ hai cái lên chỗ nhô lên của Hách Quang Quang.

Hách Quang Quang lại không dám chuyển động, cả thân thể cứng nhắc như khúc gỗ, mở to hai mắt không dám ngủ.

Cảm thấy thân thể nhỏ bé trong ngực run lẩy bẩy, Diệp Thao nghi ngờ vặn lông mày hỏi: "Ngươi. . . . . . là thân thể còn chưa có khôi phục tốt?"

Loại vấn đề bí mật này hắn cư nhiên không biết xấu hổ hỏi! Hách Quang Quang tức giận nói về: "Không tốt!"

Vốn là nói lẫy, không thể coi như thật, lại bị Diệp Thao cho là thật, cảm thấy Hách Quang Quang là bị hắn ban ngày càn rỡ thương tổn tới thân thể, lại sĩ diện không dám nói với nha hoàn.

Diệp Thao buông Hách Quang Quang ra, đứng dậy mặc quần áo tử tế, đắp kín chăn cho Hách Quang Quang nói: "Ngươi ngủ trước đi, ta đi ra ngoài một lát."

Không biết hắn đi ra ngoài làm cái gì, Hách Quang Quang hi vọng hắn cả đêm cũng không cần trở lại, Diệp Thao vừa đi, thân thể Hách Quang Quang từ từ tỉnh táo lại, tìm một cái tư thế thoải mái, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy nửa người dưới chợt lạnh, có ngón tay âm thầm đi vào. . . . . .

Oanh một cái, Hách Quang Quang hết cả buồn ngủ, tóc cũng tức giận, mở mắt ra nhặt gối sứ bên cạnh đập tới bóng đen đang "làm chuyện lưu manh ".

Bởi vì vừa giận vừa sợ, lần này là dùng toàn lực, gối đầu nện vào bả vai của đối phương, nghe được kêu đau một tiếng, cảm thấy đạo âm thanh này có chút quen tai, nhưng Hách Quang Quang không có tâm tư suy nghĩ nhiều, ngồi dậy một đấm lại đánh tới.

"Ngươi có thôi đi không?" Diệp Thao không thể nhịn được nữa, nắm quả đấm Hách Quang Quang đánh tới quát nhẹ.

"Là ngươi? Nửa đêm không ngủ được cư nhiên làm chuyện hạ lưu đến mức này?" Hách Quang Quang rút về quả đấm giận dữ châm chọc, nhanh chóng dùng chăn quấn chặt lấy chính mình, núp ở trong chăn mặc vào quần lót sắp bị cởi tới đầu gối.

Diệp Thao không biết lấy ra viên dạ minh châu từ đâu, đợi trong phòng sáng rỡ, mặt đen lại giơ lên một bình nhỏ nói với Hách Quang Quang đang nhìn hắn như nhìn tên lưu manh: "Đây là thuốc ta vừa mới mua ở bên ngoài, tốt bụng không có hảo báo, làm chuyện tốt bị hiểu lầm!"

Nghe vậy, Hách Quang Quang thử nhẹ nhàng giật giật, hạ thân vốn là có chút đau nhức truyền đến một cỗ cảm giác mát lạnh, thoải mái hơn, xem ra Diệp Thao đúng là thay nàng bôi thuốc, mà không phải là thừa dịp nàng ngủ để chiếm tiện nghi.

"Hừ, này coi như chuyện tốt? Cũng không nghĩ xem ta như vậy là bị người nào làm hại!" Hách Quang Quang đỏ mặt cãi lại.

Diệp Thao hung hăng trợn mắt nhìn Hách Quang Quang, ẩn nhẫn đóng nắp bình đặt ở đầu giường, giọng không tốt lắm nói với Hách Quang Quang: "Ngày mai nếu còn không thoải mái bôi thêm một lần."

Dù da mặt có dầy đi nữa, bị người đàn ông nói chuyện riêng tư như thế, Hách Quang Quang cũng không làm ra vẻ thờ ơ được, lật người đưa lưng về phía Diệp Thao, cái gì cũng không nói trực tiếp đi ngủ.

Suốt đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, Diệp Thao ra cửa từ sớm, nghe nói là đi tìm bà mai.

Hách Quang Quang bực mình, nàng không trốn thoát được, vô luận đi đến nơi nào đều có nha đầu ma ma tùy thân đi theo, hơn nữa Lang Tinh cư nhiên cũng ở đây, có một cao thủ khinh công theo dõi, muốn chạy trốn, tỷ lệ thành công càng thấp hơn.

Hôm qua gần buổi trưa thì Tô Văn Ngộ tới.

Tô Văn Ngộ một thân trường sam màu xanh nhạt, trên mặt tuấn tú mang theo nét cười ôn hòa, làm người ta nhìn liền không nhịn được muốn thân cận, cùng mặt lạnh "người lạ chớ tới gần" của Diệp Thao tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.

"Chúc mừng tẩu tẩu, chúc mừng tẩu tẩu, chúng ta lập tức chính là người một nhà." Tô Văn Ngộ đến Hách Quang Quang liền khom người hành lễ, cúi người thật sâu, làm Hách Quang Quang sợ hết hồn.

"Đừng gọi ta là tẩu tẩu, kêu Quang Quang thôi." Hách Quang Quang nghiêng người tránh qua đại lễ của Tô Văn Ngộ, nói.

"Tiểu đệ có tám lá gan cũng là vạn vạn không dám kêu phương danh của tẩu tẩu, truyền vào tai ca ca sẽ rất phiền toái." Tô Văn Ngộ lập tức làm ra biểu lộ sợ hãi, giống như Diệp Thao là lũ lụt, thú dữ.

"Phốc." Hách Quang Quang bị chọc cười, chỉ vào Tô Văn Ngộ đang phô trương cười, "Hắn nào có đáng sợ như vậy."

"Chính là đáng sợ như vậy, đưa ngươi đi đêm hôm đó, hắn là không chút lưu tình ném ta ra khỏi Diệp Thị Sơn Trang, ta đáng thương a. . . . . ." Tô Văn Ngộ tố cáo nhìn tới Hách Quang Quang không cảm kích còn cười ha ha.

"Các ngươi đang nói người nào đáng sợ?" Âm thanh trầm thấp của Diệp Thao truyền đến từ cửa chính.

"Oa, ca ngươi tới thật là nhanh." Đang nói xấu Diệp Thao, Tô Văn Ngộ nghe vậy cả kinh nhảy dựng lên, xoay người vội vàng bày ra vẻ mặt lấy lòng nhìn về Diệp Thao.

"Ngươi làm cái gì?" Diệp Thao cau mày nhìn Tô Văn Ngộ, trên nét mặt rõ ràng viết ba chữ to "không hoan nghênh".

"Nghe nói ca ca đi tìm người làm mai đến chỗ Ngụy đại ca xin cưới, vì vậy ta liền đi tới xem tẩu tẩu một chút." Tô Văn Ngộ vẻ mặt cợt nhã mà giải thích, rất chân chó.

"Nhìn người xong rồi, ngươi có thể đi rồi." Diệp Thao hạ lệnh đuổi khách.

"Ca nha, tiểu đệ ta vừa tới, ngay cả nước còn chưa kịp uống một hớp đấy." Tô Văn Ngộ giương mắt nhìn Diệp Thao.

"Trở về Tô gia của ngươi uống đi!" Diệp Thao đánh mắt với thủ hạ bên cạnh, để cho hắn tiễn khách.

"Ngộ thiếu gia, hôm nay không tiện, ngày khác ngài trở lại được không?" Người làm đi tới cười, nói với Tô Văn Ngộ.

Tô Văn Ngộ thở dài, xị mặt nhìn Diệp Thao sắc mặt không chút thay đổi, quay đầu nói với Hách Quang Quang đang xem náo nhiệt: "Tẩu tẩu, ngày khác tiểu đệ trở lại xem ngươi, hôm nay sẽ không quấy rầy ngươi cùng ca ca ân ái nữa."

Hách Quang Quang nghe vậy giận đến khom lưng chuẩn bị cởi giày, nửa đường bị nha hoàn bên cạnh ngăn trở, giúp Tô Văn Ngộ đang nói đùa cùng Diệp Thao tránh được số mạng bị nữ nhân ném giầy thêu.

Tô Văn Ngộ ảo não bị đuổi ra ngoài, trên đường trở về sờ lên cằm cười trộm: "Phòng chặt như vậy, không phải là sợ ta lại giúp lão bà tương lai của ngươi chạy lần nữa sao, d’đ/l;q’d đã nói lão ca ngươi coi trọng chị dâu nhỏ, lại còn vịt chết còn cứng mỏ không thừa nhận, đúng là một cái hũ nút, hắc hắc. . . . . ."