Đến tham tuyển cũng có vài người là con cháu nhà quan, gia thế cùng quan chức không cao lắm, vì vậy Ngụy triết đến làm mọi người rất kinh ngạc, chưa nói đến thân phận cao quý là trưởng tôn của Tả tể tướng, hắn chỉ dùng thân phận võ Trạng Nguyên được Hoàng đế bổ nhiệm làm ngự tiền thị vệ đã làm cho nhiều người cực kỳ hâm mộ rồi.
Tháng sau Ngụy Triết chính thức trở thành ngự tiền thị vệ, trong khoảng thời gian này rất bận, có thể bớt thời gian đến đây đủ thấy hắn coi trọng lần đại hội này.
Vì tả Tể Tướng đã hơn sáu mươi, có ý cáo lão về quê, mấy đứa con trai không chết sớm thì cũng ăn chơi trác táng khó thành việc lớn, cũng may người con cả trước khi mắc bệnh qua đời đã sinh ra Ngụy Triết vô cùng thông minh ngay từ lúc bé.
Cháu đích tôn mặc dù xuất sắc nhưng thích võ không thích văn, làm tả Tể Tướng trọng văn khinh võ vô cùng không ủng hộ, tiếc rằng ngay từ nhỏ Ngụy triết đã có chính kiến riêng của mình, áp đặt quản thúc chỉ làm phản tác dụng, vì thế tả Tể Tướng không biết đã uổng bao nhiêu tóc bạc, theo số tuổi tăng trưởng của Ngụy Triết tỉ lệ thuận với mức độ cố chấp, tả Tể Tướng càng thêm thở dài thở ngắn, bởi tuổi đã lớn chẳng sống được mấy năm, đành phải buông tâm thỏa hiệp.
Ngụy Triết ngồi xuống chỗ được sắp xếp ở vị trí đầu tiên từ đầu tới cuối, cách Diệp Thao tương đối gần.
Hách Quang Quang len lén dùng khóe mắt liếc nhìn Ngụy Triết ngồi nghiêng phía trước cách nàng một cái bàn, hắn một thân áo xanh, thân hình thẳng tắp, bả vai dày rộng mạnh mẽ, từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn nghiêng mặt của hắn, làn màu da lúa mì tráng kiện, sống mũi cao thẳng.
Tuy chỉ nghiêng người lại thêm quay mặt, nhưng chỉ vỏn vẹn thế này đã vô cùng rõ ràng khiến người khác cảm thấy phong độ hiên ngang, là người làm việc lớn.
Đang quan sát, đột nhiên Ngụy Triết quay đầu, một đôi mắt thẳng nhìn vào ánh mắt đang vụng trộm quan sát của Hách Quang Quang.
Mày kiếm bay xéo, ánh mắt trong trẻo, mũi cao vuông với môi, chiếc cằm vuông vắn, cả người xem ra hết sức tuấn lãng có hồn, xứng với thân hình cao lớn cùng khí chất xuất chúng của hắn, làm tiêu điểm cho dù đi đến bất cứ nơi nào.
Sắc mặt Hách Quang Quang lúc trắng lúc xanh, cứng ngắc mở to mắt buông quạt xếp, cảm thấy ánh mắt đang chiếu lên người nàng quan sát lập tức đứng ngồi không yên, đang lúc nàng căng thẳng không biết làm thế nào thì tầm mắt sắc bén hoài nghi dời sang phía Vương viên ngoại.
Thở phào nhẹ nhõm, Hách Quang Quang nâng tay run rẩy lau đi mồ hôi lạnh.
Vương viên ngoại đứng ở phía trước lớn tiếng nói mấy câu khách sáo, sau đó liền giới thiệu quy tắc cùng mấy việc có liên quan trong đại hội lần này.
Quy tắc không hề phức tạp, đầu tiên thiên kim Vương gia sẽ lên sân khấu đàn một khúc xem như cảm tạ mọi người đã bỏ thời gian đến tham dự đại hội lần này, sau đó thì những người tham tuyển sẽ được gặp riêng Vương tiểu thư một lúc, vì tuyển chồng là việc lớn cả đời, nên Vương viên ngoại để nữ nhi của mình tự chọn người cho riêng mình.
Người dự thi quá nhiều, thời gian lại có hạn, mỗi người chỉ có thời gian một ly trà, nếu trong khoảng thời gian này có thể lưu lại ấn tượng tốt với Vương tiểu thư, sẽ được mời đến lương đình bên hồ chuẩn bị so tài vòng tiếp theo, còn người không được tiếp tục tham gia thi, thích lưu lại xem náo nhiệt hay lập tức rời đi cũng được.
"Ngươi biết hắn?" Tả Trầm Châu nghi ngờ hỏi Hách Quang Quang vì Ngụy Triết ngồi ở gần mà căng thẳng, nếu biết người như Bạch Mộc Thanh thì không có gì kì lạ, nhưng Ngụy Triết là người đức cao vọng trọng, không phải kẻ phàm phu tục tử có thể quen biết được.
"Không biết." Lần này Hách Quang Quang trả lời không hề áp lực, lần này nàng thật sự không nói láo.
"Vậy phản ứng vừa rồi của ngươi là gì?" Tả Trầm Châu chất vấn, cặp mắt lạnh nhạt của Diệp Thao cũng mang nghi vấn lia về phía Hách Quang Quang rõ ràng trời không nóng lại liên tiếp phải lau mồ hôi.
"Hắn là binh, ta là tặc, nhìn thấy hắn sợ hãi theo bản năng thì có gì là lạ? Không tin các ngươi đi mà hỏi hắn." Hách Quang Quang liếc mắt cười lạnh nói.
Liếc nhìn Diệp Thao sắc mặt vẫn chưa khá hơn, Tả Trầm Châu hả hê cảnh cáo: "Tốt nhất ngươi đừng dối trá, nếu không đừng mong sống dễ!"
Hách Quang Quang vừa trải qua kinh hồn bạt vía còn liên tiếp bị uy hiếp liền nổi giận, dữ tợn trợn mắt nhìn Tả Trầm Châu hừ lạnh: "Tùy ngươi, ai thèm sợ ngươi!"
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến âm thanh vỗ tay ào ào, dọa Hách Quang Quang giật mình, nhìn lên phía trước, chỉ thấy một cô gái trẻ dáng người thướt tha đầu che lụa trắng chầm chậm đi lên trước đài, phía sau có một nha hoàn ôm cổ cầm theo sau.
Thì ra là mỹ nhân tới, chẳng trách đám người phía sau kích động như vậy, thế này mới giống động dục chứ, đúng là phải để tên thị vệ với nha hoàn đã từng nghi ngờ nàng động dục tới nhìn để học hỏi! Hách Quang Quang thầm oán, hai mắt lại sáng lên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động đều mỹ lệ động lòng người của Vương tiểu thư.
Đẹp quá! Chẳng trách tiếng tăm lại lớn như vậy, tuy rằng không thấy được dung nhan đằng sau lụa che mặt, nhưng chỉ riêng dáng người mềm mại, khí chất dịu dàng này đã làm cho người ta không thể rời mắt rồi.
Nhìn trái nhìn phải, phát hiện Diệp Thao, Tả Trầm Châu còn cả Ngụy Triết vừa đến đều đang yên lặng nhìn lên đài.
Một đám háo sắc! Hách Quang Quang thầm mắng trong lòng, trong lòng có chút không vui.
"Tiểu nữ xin được bêu xấu." Giọng nói mềm mại như bàn tay gãi vào lòng người, vừa tê lại vừa ngứa.
Dứt lời, tiếng đàn uyển chuyển liên tục vang lên, mọi người trong phòng đang ồn ào tán thưởng nàng lập tức im bặt, tất cả đều lặng yên nghe tiếng đàn du dương êm ả.
Từ trên vẻ mặt mọi người cũng có thể nhận thấy cầm nghệ của Vương tiểu thư xuất chúng, Vương viên ngoại đang đứng một bên quan sát phản ứng của chúng thanh niên tài tuấn vì thế mà vô cùng đắc ý, quay đầu lướt qua nữ nhi đang đắm chìm trong tiếng đàn mà gật đầu hài lòng.
Tiếng đàn như nỉ non, tựa như dòng suối nhỏ trong suốt đang chậm rãi chảy theo dòng, vừa giống như một người con gái dịu dàng mềm mại thầm thì, trong chờ mong lộ ra một chút sợ sệt, trong vui sướng lại mang theo một tia ưu sầu, tiếng đàn lúc nhanh lúc chậm, lại có khi trầm khi bổng, khéo léo giãi bày tâm tư phức tạp của tiểu nữ nhi cũng như khát vọng của nữ tử khuê phòng gặp được phu quân nhưng lại sợ không được vận mệnh xem trọng.
Tài đánh đàn của Vương tiểu thư xuất chúng, lại vì một thân bạch y làm cho cả người thanh tân thoát tục, hàm ý của tiếng đàn kiểu này nếu như được một nữ tử khác gảy ra có thể sẽ bị người ta chỉ trích là càn rỡ không biết xấu hổ, nhưng dưới cảnh tượng đặc biệt lúc này, được thiên kim Vương gia thanh tân như bách hợp gảy ra chỉ làm người nghe thấy sinh lòng thương tiếc.
"Đàn thế này chưa hay bằng mẹ ta." Tâm tư hai nam nhân đang bị tài đánh đàn cao siêu cùng tiếng đàn tuyệt mĩ thu hút bỗng dưng bị một câu của Hách Quang Quang kéo lại thần trí.
Diệp Thao cùng Tả Trầm Châu đều không vui vẻ liếc nhìn Hách Quang Quang rõ ràng chẳng hiểu gì về kĩ năng đàn, sau đó lại tiếp tục lắng nghe tiếng đàn.
"Ta nói thật mà, mẹ ta đàn hay hơn nàng ấy nhiều!" Hách Quang Quang lần nữa nghiến răng cường điệu, nàng có thể chịu đựng bản thân mình bị người ta bắt nạt, nhưng không thể chấp nhận việc không có gì nổi bật của nàng mà người mẹ xinh đẹp xuất sắc bị người khác xem nhẹ.
"Câm miệng!" Diệp Thao nhàn nhạt thấp giọng trách, thành công làm cho Hách Quang Quang còn đang muốn cường điệu ngậm miệng lại.
Một khúc đàn kết thúc, chúng thính giả như say như mê một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, ào ào vỗ tay, tiếng ca tụng hoặc thật hoặc giả liên tục không ngớt, hận không thể thổi phồng dáng dấp cùng tài nghệ của Vương tiểu thư lên tận mây xanh.
Phong thái Vương tiểu thư thanh nhã đứng dậy, khom người bày tỏ cảm tạ với mọi người đang khen không dứt miệng.
Vương viên ngoại đắc ý cười không ngừng dùng mắt không để dấu vết đảo qua trên mặt mấy người lão coi trọng, cuối cùng dừng trên gương mặt Ngụy triết đang thất thần tâm tư không biết đã bay đến nơi nào, khó hiểu giật giật đôi mắt nhỏ, ưỡn thân hình phát tướng đến gần khẽ cúi người lễ độ hỏi: "Ngụy Trạng nguyên chẳng hay cảm thấy khúc nhạc tiểu nữ đàn ra chưa vừa tai?"
Ngụy Triết khôi phục tinh thần, hai mắt vì hồi ức mà lộ ra nhu hòa lập tức trở nên lạnh lùng trở lại, mở miệng nói: "Vương viên ngoại khiêm tốn rồi, tài đánh đàn của lệnh ái trác tuyệt, là người có cầm nghệ xuất sắc nhất trong mười mấy năm nay Ngụy mỗ được gặp."
Nghe vậy, Vương viên ngoại yên lòng, thở phào nhẹ nhõm nói: "Đại nhân quá khen, tài đánh đàn của tiểu nữ tuy rằng không tồi, nhưng thân phận đại nhân ngài bất phàm, đã thấy danh môn khuê tú không ít, so với những tiểu thư nhà quan từ nhỏ được danh sư dạy bảo, tiểu nữ sao có thể so được."
"Vương viên ngoại mới thật khiêm tốn, lời Ngụy mỗ nói không ngoa, cầm nghệ của một người do trình độ người thầy chỉ là thứ yếu, nhận thức của bản thân mới là quan trọng, Người duy nhất có thể so sánh với lệnh ái mà Ngụy mỗ biết đó là cô mẫu qua đời đã nhiều năm." Ngụy Triết nhắc tới cô mẫu trong mắt lại lộ ra hoài niệm.
"Thì ra vừa rồi là đại nhân nhớ tới người cô đã. . . . . . Thứ cho tiểu nhân ngu muội hiểu lầm đại nhân." Vương viên ngoại nói xin lỗi.
"Không sao." Ngụy Triết khoát tay áo, tỏ ý không muốn nói tiếp.
Vương viên ngoại hiểu ý, xoay người trở lại trước đài, nói: "Lát nữa tiểu nữ sẽ ở trong đình bên cạnh xin đợi các vị, theo thứ tự sắp xếp chỗ ngồi, bắt đầu từ hàng thứ nhất tính từ đông sang tây, do số người đông đảo, Vương mỗ nhất thời không nghĩ ra cách tốt, những thượng khách ngồi ở sau kính mong chớ nóng nảy, trong lúc chờ đợi nếu các vị nhàm chán có thể tùy ý đi dạo, đến phiên trở về là được."
Tất cả mọi người tham gia đại hội lần này đều ôm mục đích cho riêng mình, vì vậy cho dù bất mãn cũng sẽ không biểu lộ ra, rối rít mở miệng để Vương viên ngoại yên tâm, bọn họ sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Khi Vương tiểu thư xuống đài muốn đi ra ngoài thì xảy ra việc ngoài ý muốn, bị nha hoàn ôm đàn không cẩn thận ***ng vào làm loạng choạng, kêu lên một tiếng gắng gượng ổn định thân hình để không bị ngã xuống, vừa thở một hơi may mắn không bị bêu xấu trước mặt mọi người, nhưng khăn che mặt trên đầu lại rơi xuống, ngay lập tức một gương mặt phù dung tinh xảo lộ ra trước mắt mọi người.
Hách Quang Quang ban đầu nghe tứ huynh đệ Vương gia khoe khoang muội muội của bọn hắn thật đẹp thật đẹp tuy rằng nghe rất hăng hái, nhưng trong lòng thật ra lại ôm suy nghĩ "Nhất định là khoa trương", ai ngờ lúc này được nhìn thấy diện mạo Vương mỹ nhân mới biết hóa ra tứ huynh đệ kia không hề nói lung tung, muội muội của bọn hắn quả thật đẹp không tưởng, chẳng trách tiếng tăm lại vang xa như vậy, thanh niên tài tuấn không ngại xa xôi đến đây nhiều thế này, cho dù người đến vì giáp thảo cùng một nửa tài sản của Vương gia rất nhiều, nhưng đến vì gương mặt tuyệt mỹ này cũng sẽ không ít.
Mặt trái xoan trắng noãn, ngũ quan khéo léo tinh tế, một đôi mắt sáng như sao vì kinh hãi mà hiện lên bối rối, cả người đều đẹp như từ trong tranh bước ra, giống đực trong sảnh đại thể đều bị mê đắm quên cả hô hấp, ngây ngốc mở to mắt sói hau háu nhìn.
Vương tiểu thư vội vã dùng khăn che lại mặt, bất chấp giữ lễ nghi, cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Nha hoàn làm sai sợ tới mức trắng bệch cả mặt nhìn sang Vương viên ngoại, không dám nán lại ôm đàn theo sát phía sau chủ từ nhà mình chạy ra ngoài.
"Tiểu nha đầu chân tay vụng về, khiến chư vị chê cười rồi." Sắc mặt Vương viên ngoại khẽ biến thành thẹn ôm quyền về phía mọi người.
Một đám nam nhân bị mỹ sắc câu hồn tất nhiên sẽ đáp lễ tán dương, cái gì mà"Mỹ danh lệnh ái danh xứng với thực" , cái gì mà "Danh bất hư truyền" , cái gì mà"Đẹp như tiên trên trời" ... Toàn những câu làm cho người khác nghe mà nổi cả da gà.
“Tuy rất xinh đẹp, nhưng so với mẹ của ta vẫn còn kém lắm." Hách Quang Quang nhìn theo hướng Vương tiểu thư rời đi xoa xoa cằm cảm thán.
Tả Trầm Châu liếc nhìn Hách Quang Quang vẫn nhắc tới mẹ, rất không nể tình mà châm chọc: "Mẹ ngươi nếu tài mạo đều trên Vương mỹ nhân thì danh khí hẳn là phải vang xa mới đúng, sao mà mười mấy năm qua chưa từng nghe danh nữ nhân tài mạo song toàn kia có nữ nhi tên là Hách Quang Quang? Mẹ mà xuất sắc thế này thì nữ nhi hiển nhiên sẽ không thua kém, vì sao ngươi ngay cả đánh đàn mà chữ cũng không biết?"
Tả Trầm Châu rõ ràng không tin lời Hách Quang Quang nói, Diệp Thao ở bên cạnh tuy chưa nói gì, nhưng vẻ mặt vừa nhìn đã biết suy nghĩ cũng giống Tả Trầm Châu.
"Là mẹ ta qua đời sớm, chưa kịp dạy ta đánh đàn biết chữ mà thôi!" Hách Quang Quang bất mãn gườm Tả Trầm Châu một cái, tiếp tục nói, "Còn ta dáng vẻ giống cha nhiều hơn, cha thường tiếc là ta chỉ di truyền một phần ba vẻ đẹp của mẹ, nếu không ta nhất định sẽ là một đại mỹ nhân nổi tiếng xa gần."
Chỉ có một phần ba vẻ đẹp thì dáng vẻ cũng đã không tầm thường, nếu Hách Quang Quang không nói láo, vậy nữ tử xinh đẹp gấp ba lần nàng sẽ như thế nào? Sợ là còn đẹp hơn Vương tiểu thư phương danh lan xa rất nhiều, gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ chắc cũng không quá đáng.
Diệp Thao và Tả Trầm Châu đã từng bị Hách Quang Quang lừa gạt, đối với lời nói của nàng đều mang hoài nghi, không ai nghĩ rằng là thật.
"Còn nữa, không phải ai cũng thích trương dương, mẹ ta không thích phiền toái, bình thường chỉ đánh đàn cho ta và cha nghe, mặc dù khi đó ta còn nhỏ không nghe ra hay dở, nhưng mẹ vừa gảy đàn đã có chim chóc sà xuống bay quanh mẹ, cho đến khi đàn xong mới bay đi. Các ngươi nói xem, có thể thu hút được chim chóc nhảy múa với tiếng đàn thì tài đánh đàn chẳng phải không người bình thường nào có thể sánh bằng đúng không?" Hách Quang Quang vì không vui nên giọng điệu hơi lớn một chút, khiến cho Ngụy triết thính giác vô cùng tốt quay đầu lại nhìn.
Tầm mắt tìm tòi lập tức làm Hách Quang Quang vốn đang còn muốn tán dóc ngậm chặt miệng, hoảng sợ cầm quạt xếp che trước mặt.
"Sao vậy? Ngươi ‘lại’ làm tặc đấy hả?" Tả Trầm Châu chế giễu Hách Quang Quang chột dạ tránh né tầm mắt của Ngụy Triết.
Cho đến khi tầm mắt dừng trên người nàng rời đi, áp lực biến mất thì Hách Quang Quang mới bỏ quạt xuống, thấy Ngụy Triết đã rời khỏi đó, nghĩ lại vẫn sợ mà vỗ ngực, vừa rồi ánh mắt Ngụy Triết lia sang đây quá mức khủng bố, một lần là đủ rồi, mong rằng không có lần nữa, tim gan yếu ớt của nàng không chịu nổi nỗi khiếp sợ ấy.
Vì ngồi ở hàng trước, không lâu sau Diệp Thao cùng Tả Trầm Châu đã người trước kẻ sau bị mời sang đình cách vách, Hách Quang Quang vừa định đứng dậy ra ngoài một chút ai dè cũng bị hạ nhân mang đi gặp Vương tiểu thư.
Gặp mặt rất đơn giản, Vương tiểu thư mang theo khăn che mặt quan sát người tới, hỏi mấy vấn đề có liên quan đến gia thế nhân phẩm, cuối cùng đưa một tờ giấy cùng bút cho đối phương viết lên tên của mình.
Tướng mạo Hách Quang Quang tuy làm Vương tiểu thư hài lòng, có điều phương diện về gia thế không tốt, hơn nữa khi Hách Quang Quang "cầm" bút lông vẽ trên giấy lung tung một vòng tròn tuyên bố bản thân không biết viết chữ thì thất vọng trên mặt Vương tiểu thư càng đậm, muốn lập tức loại bỏ, nhưng ngại vì hắn là biểu đệ của Diệp Thao, không nhìn sư thì cũng phải nể phật, cố nén bất mãn cầm tờ giấy vẽ ba cái vòng tròn đặt vào xấp giấy “Đã qua”.
Hách Quang Quang lúc sắp đi quay đầu lại buông mi nhếch miệng cười với Vương tiểu thư sắc mặt không tốt, thật lòng khen: "Vương tiểu thư đẹp người lại đánh đàn hay, tại hạ bội phục."
Lời khen đơn thuần không mang mục đích làm sắc mặt Vương tiểu thư ấm lại đôi chút, gật gật đầu với Hách Quang Quang hời hợt nói: "Đa tạ Hách công tử khen ngợi."
Hách Quang Quang được hạ nhân dẫn đến lương đình bên hồ, nhìn thấy Ngụy Triết cùng đám người Diệp Thao thì mới ngỡ ngàng biết mình đã "Qua cửa" rồi !
Bước chân chần chừ chậm lại không muốn qua đó, nơi đó có người Ngụy gia nàng tránh còn chẳng xong, hơn nữa nàng lại là nữ nhân, nàng biểu hiện tồi như thế mà cũng qua cửa, nhỡ đâu cuối cùng sơ sẩy bị bắt cưới người ta thì làm sao đây?
Càng nghĩ lại càng lo, Hách Quang Quang dứt khoát dừng bước, xoay người nhấc chân muốn rời đi, đột nhiên, một người từ đỉnh đầu vụt qua đáp lại ở phía trước vững vàng ngăn lại đường đi, người này chính xác là Ngụy Triết.
Ngụy Triết đứng trước mặt Hách Quang Quang, cặp mắt chăm chú nhìn người hai mắt đang rối rít nghĩ cách chạy trốn, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên mặt Hách Quang Quang.
Hách Quang Quang không hiểu vì sao người này lại nhìn nàng như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự đã nói trúng hắn nhìn ra nàng là kẻ trộm nên định bắt nàng? Nghĩ như vậy da đầu Hách Quang Quang lập tức run rẩy, rụt cổ cúi đầu rầu rĩ cầu xin: "Ngụy đại nhân, tiểu dân chưa từng làm chuyện gì mất tính người, ngàn lần xin ngài đừng bắt tiểu dân tới nha môn thẩm tra."
Hách Quang Quang vừa nói vừa nghĩ cách thoát thân bất chợt cằm bị một bàn tay siết chặt nâng lên, tầm mắt không kịp né tránh lập tức đối diện thẳng với hai mắt sáng ngời của Ngụy Triết, dãy dụa phía dưới cũng không thoát được, chỉ cảm thấy bàn tay to lớn kia giống như kìm sắt chặt chẽ cố định trên cằm nàng, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Dũng khí của Hách Quang Quang không biết lại chạy đi nơi nào lười biếng, hai chân cực kì không có tiền đồ mà run lẩy bẩy.
Khi Hách Quang Quang sợ đến mức vừa mở miệng muốn kêu cứu, thì giọng nói nghi hoặc khó hiểu của Ngụy Triết chợt vang bên tai: "Các hạ rất nhìn quen mắt, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"