Chương 6: Hạc thủ

Lục Cảnh không nghĩ có ngày mình sẽ nghiện bốc vác. Đến nỗi cảm giác trở về hồi thức cả đêm chơi game, giống như có sức mạnh thần bí nào đó kiểm soát đầu óc. Chạy xong một chuyến hắn như phản xạ có điều kiện lập tức bắt đầu chuyến tiếp theo mà không thấy mệt.

Hắn cảm thấy có thể liên tục khiêng như vậy từ giờ đến tối, thậm chí khiêng đến mai cũng được. Nhưng được ba tiếng thì Lục Cảnh không thể không dừng tay. Không phải do hắn đã hết sức, mà do tất cả hàng của hai mươi bốn chiếc thuyền Phi Bồng đã bị chuyển hết sạch rồi

Lục Cảnh nhìn khoang tàu trống rỗng mà cảm thấy vừa thất vọng vừa mất mát. Đến giờ hắn mới nhớ ra nhìn lại số thẻ trên tay mình. Trong lúc vô tình không ngờ hắn đã có mười thẻ dài, tám thẻ ngắn. Điều này chứng tỏ hắn đã chạy chín chuyến cả đi cả về.

Bây giờ những bốc vác khác nhìn hắn như nhìn quái vật. Vì đa số bọn họ chỉ chạy bốn năm chuyến, mỗi chuyến cũng chỉ khiêng hai ba túi ngô. Dù như vậy thôi cũng đã rất mệt rồi, rất người nhiều giày vải và quần áo đã ướt đẫm mồ hôi. Bọn hắn lúc này người thì nằm người thì ngồi, uống từng ngụm nước giếng mát lạnh.

Ngưu Cửu cũng nằm trong số đó, hắn đang xoa bờ vai của mình. Dáng người Ngưu Cửu to con có thần lực trời sinh. Từ trước tới nay là người có sức lực lớn nhất trong đám bốc vác. Cơ mà từ khi nhìn thấy Lục Cảnh khiêng 6 bao ngô đi qua trước mặt thì hắn cực kỳ không phục.

Thế là chuyến sau hắn thử vác thêm một bao ngô. Ai ngờ miễn cưỡng đứng dậy được nhưng muốn đi lại thì rất khó. Không phục, Ngưu Cửu bước mấy bước lung la lung lay, nhưng rồi bị bốc vác khác vượt qua tới tấp. Cuối cùng đành phải trả một bao ngô vào khoang thuyền

Lúc này Ngưu Cửu đang trừng đôi mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm Lục Cảnh. Như thể có thể nhìn rõ ràng thiếu niên trước mặt làm thế nào lại giỏi hơn hắn

Nhưng Lục Cảnh không có tâm trạng tranh giành mấy thứ vớ vẩn này với Ngưu Cửu. Sự chú ý của hắn bây giờ tập trung hết trên thân mình. Đến lúc này Lục Cảnh làm sao không biết rằng mình đã xảy ra vấn đề. Nhưng rắc rối là hắn cũng không biết trên người mình vì sao lại thế. Hiển nhiên không thể dùng khoa học mà hắn biết để giải thích những biến hoá trên người hắn

Lúc này ở bên tàu vẫn có thương thuyền đang chuyển hàng nhưng nhóm bốc vác của Lục Cảnh cần đợi đến xế chiều mới có việc làm. Lục Cảnh do dự một hồi thì quyết định không chờ nữa.

Thân thể quan trọng, số tiền hắn kiếm được nhờ chuyển ngô lúc nãy đã nhiều hơn so với hai ngày trước rồi. Nếu mấy ngày tới không cần lo ăn uống vậy hắn giải quyết trước vấn đề ở đan điền đi

Làm ra quyết định, Lục Cảnh đi đổi số thẻ đang có. Dựa theo tỉ lệ hối đoái một thẻ ngắn bằng một văn tiền thì tổng cộng hắn đổi được 108 văn tiền. Lục Cảnh cất tiền cẩn thận. Sau đó qua bến tàu cạnh đó vào trà phường Du Lục Trà tìm Tần Tiểu Đầu xin nghỉ. Hắn cũng k giấu, nói thẳng mình nghỉ đi khám bệnh

Nghe vậy Tần tiểu đầu mặt lộ vẻ cổ quái, "Ngươi có bệnh? Bệnh từ lúc nào?"

"Ây. . . Sáng nay."

"Vậy tại sao còn tới bến tàu làm việc?"

"Vì kiếm tiền chữa bệnh?"

"Nhưng ta nghe nói vừa rồi một mình ngươi khiêng sáu bao ngô, hơn nữa vẫn đi lại nhanh nhẹn." Tần tiểu đầu tiếp tục nói.

Lục Cảnh không nghĩ tới chuyện này đã truyền tới tai Tần Tiểu Đầu. Bình thường vào buổi sáng sau khi Tần tiểu đầu đi tuần sát một vòng sẽ uống trà tại lầu hai trà phường Du Lục Lang ở bến tàu bên cạnh. Đến chiều sẽ tắm ở phòng tắm nằm kế bên của Khâu viên ngoại. Hắn sẽ không nhìn chằm chằm vào đám người vác thuê trên bến tàu làm việc như thế nào

Như vậy tám phần là có người đã nói cho hắn. Lục Cảnh nhớ tới trước đó có Tiên Sinh áo nâu nhất quyết cậy mạnh kéo bao ngô, ngừng một chút nói, "Có thể do ta luyện công tạo thành sự cố, chuẩn bị đi thỉnh giáo sư phụ."

Nghe vậy Tần Tiểu Đầu thấy hứng thú, "Ngươi luyện công? Sư phụ là ai, a , để ta nghĩ, nghe nói gần đây đồ đệ Chương cung phụng dự định thu là ngươi đúng không."

"Là ta." Lục Cảnh gật đầu.

"Vậy xem ra ngươi luyện rất tốt a, làm bốc vác thật đáng tiếc.” Tần tiểu đầu đảo mắt một vòng nhìn Lục Cảnh, "Thế nào, có hứng thú trở thành Cây Gậy dưới trướng ta không?"

"Cảm ơn Tiểu Đầu đã coi trọng, nhưng ta chỉ vừa tập võ chưa tới một ngày, hơn nữa sư phụ nói ta không có thiên phú."

Ngày trước Lục Cảnh đã đọc rất nhiều tiểu thuyết mạng. Hầu hết nhân vật chính đều thích làm ra vẻ huyền bí. Rõ ràng chỉ là người bình thường hoặc mạnh hơn một chút lại ra vẻ thế ngoại cao nhân. Giống như đám con gái khi chụp ảnh nhất định phải dùng app làm đẹp mới đăng lên mạng vậy

Nhưng như vậy có được không? Lục Cảnh cho rằng vậy không tốt. Con người thì cần chân thật, có bao nhiêu năng lực thì kiếm được tiền bấy nhiêu. Phải biết lừa gạt được nhất thời nhưng không lừa gạt được mãi mai. Luôn có một ngày offline gặp mặt chứ sao có thể yêu qua mạng cả một đời. Đã như vậy còn không bằng từ đầu lấy chân thành gặp người

Nhưng chẳng biết tại sao nghe vậy Tần Tiểu Đầu trầm mặt, "Có phải có Tiểu Đầu của bến tàu khác đã tìm ngươi?"

"Không có a." Lục Cảnh không hiểu lắm tại sao Tần tiểu đầu hỏi vậy. Hắn chỉ là một bốc vác bình thường mà thôi. Ở Thanh Trúc Bang nửa năm vẫn luôn không có tiếng tăm. Dù là lúc nãy hắn thể hiện ra khiêng ngô tốt đột xuất, truyền đến tai Tần Tiểu Đầu thì thôi, Tiểu Đầu khác sao có thể biết được?

Chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì vị sư phụ mà mình đã bái kia? Lục Cảnh ngẫm nghĩ. Đại khái chỉ có khả năng này. Chương Tam Phong dù chưa từng quản lý công việc Thanh Trúc bang nhưng lại có địa vị siêu nhiên là cung phụng của bang. Còn là bạn tốt của bang chủ đời trước. Nếu có người nguyện ý cho Chương lão gia tử mặt mũi vậy hơi nâng đỡ đệ tử của hắn cũng hợp lý.

Tuy thế lợi ích như vậy Lục Cảnh không muốn lấy. Hắn bái sư không lâu, còn chưa kiếm cống hiến cho sư môn mà đã cạo lông dê của sư phụ sao được? Huống hồ hắn cũng không định ở Thanh Trúc bang thời gian dài. Làm bốc vác muốn đi thì đi. Nhưng nếu trở thành Cây Gậy thì miễn cưỡng tính là hạch tâm Thanh Trúc bang. Ví dụ như vị Tần Tiểu Đầu này, nghe nói trước khi trở thành Tiểu Đầu đã có một khoảng thời gian rất dài làm Cây Gậy. Mà đến lúc đó muốn rời khỏi Thanh Trúc Bang thì không dễ dàng như thế rồi.

Thế là Lục Cảnh suy nghĩ rồi bổ sung, "Khi ta nhập môn sư phụ có ước định với ta, chỉ dạy ta tập võ mặc kệ chuyện khác. Còn Cây Gậy. . . Ta thật sự làm không được cũng không có cách nào để làm. Tiểu Đầu nếu thiếu người, không ngại có thể thử người bốc vác tên Ngưu Cửu."

Lục Cảnh cảm thấy mình đã biểu đạt rất rõ ràng. Nửa câu đầu uyển chuyển thể hiện coi như đề bạt hắn làm Cây Gậy cũng không liên quan gì tới sư phụ hắn. Nửa câu sau lại đề cử một nhân tuyển thích hợp cho Tần Tiểu Đầu. Như vậy vừa giải quyết vấn đề lại tiến cử đồng nghiệp, coi như kết một thiện duyên

Ai nói hắn EQ không cao. Chỉ là ngày thường hắn lười nhác hao tâm tổn trí để suy nghĩ chuyện như vậy. Hắn càng thiên hướng kỹ thuật hơn. Lại nói dù chưa ăn thịt heo cũng không phải chưa thấy heo chạy. Thật đến lúc cần Lục Cảnh vẫn có thể làm chút đỉnh. Nhưng hắn không ngờ lời nói EQ cao như vậy mà đáp lại chỉ là một trận cười lạnh

"Ha ha, ngươi nhìn ta giống thằng ngu không?" Tần Tiểu Đầu trầm mặt chỉ vào mũi mình hỏi.

"? ? ? !"

Quanh đầu Lục Cảnh đều là dấu chấm hỏi. Thậm chí hắn cẩn thận nhớ lại những lựa chọn lời thoại trước đó nhưng vẫn không rõ kịch bản nào đang diễn ra

"Trước đó ta đúng là nhìn sai. Không ngờ tên tiểu tử ngươi giấu rất sâu. Ngươi đến bến tàu Trương gia đã tám, chín tháng đi mà vẫn giấu kín việc mình biết võ công. Đã như vậy sao không tiếp tục giấu nữa. A, là bởi vì thời gian gần đây mọi chuyện như ý nên đắc ý vong hình sao?" Tần Tiểu Đầu ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Lục Cảnh. (Dịch: “Đắc ý vong hình” (đắc ý mà quên cả thân mình) để nói đến việc vì quá vui mừng mà đánh mất bản thân, không thể làm chủ chính mình. Con người vào lúc quá đắc ý, quá mừng rỡ sẽ khó tránh khỏi có sơ suất, không chỉ mất đi “hình ảnh” mà ngược lại còn đánh mất nhiều điều ý nghĩa khác.)

Võ công? Thời gian? Câu nói này quá nhiều chỗ để văng tục. Nhất thời Lục Cảnh không biết trước nên hỏi từ chỗ nào. Mà Tần Tiểu Đầu cũng không cho hắn cơ hội mở miệng. Đặt xuống bát trà trong tay, sau đó tay trái vỗ bàn, cất cao giọng ba phần, "Ta nghĩ chúng ta không cần chờ nửa tháng nữa, hôm nay hãy để Tần mỗ lĩnh giáo cao chiêu của các hạ đi."

Chưa dứt lời, tay phải của hắn đã chém ra!

Tần tiểu đầu luyện quyền pháp có tên là Hạc thủ. Nghe đồn là một vị cao nhân nào đó quan sát các tư thế của tiên hạc từ đó sáng tạo ra quyền pháp. Chiêu thức nguyên bản vốn linh động phiêu dật, nhưng Tần tiểu đầu đánh ra lại thiếu một tia tiên khí mà nhiều hơn mấy phần kỳ lạ quỷ quái.

Ngón trỏ cùng ngón giữa hắn vươn ra, ba ngón còn lại hơi cong tạo nên hình mỏ hạc. Sau đó cổ tay rung động nhanh như chớp mổ về phía ngực Lục Cảnh. Đến giữa đường bỗng biến chiêu, kia chỉ là hư chiêu, mục đích tấn công là bụng dưới Lục Cảnh. Cùng lúc đó ngón giữa co lại, từ hạc mở miệng thành hạc khép miệng