Bình minh mùa thu,bên trong sân nhỏ,Tào Xung toàn thân ướt đẫm mồ hôi luyện kiếm.
Chỉ thấy Vân Ma Kiếm trên tay Tào Xung giống như tia chớp,thoắt ẩn thoắt hiện,mắt thường khó thấy.
Một tháng không ngừng rèn luyện,Tào Xung đã đem Bôn Lôi Thập Tam Kiếm luyện đến đại thành.
Ngoài ra hắn mỗi ngày đều dùng Thái Sơ Thổ Nạp Pháp hấp thu thiên địa linh khí,rồi lại chia làm đôi dùng Hổ Ngưu Đoán Thể Quyết để tu luyện võ đạo.
Hiện tại Tào Xung đã đứng ở hậu kỳ của võ giả nhất phẩm,lực lượng đạt tới một vạn cân tả hữu.
Một vạn cân lực đạo,hơn nữa còn dưới tình huống không hề có bất kỳ linh đan diệu dược nào trợ giúp,nếu tin tức này truyền ra,e là sẽ làm võ lâm thiên hạ dậy sóng một phen.
Tào Xung cũng ý thức được,dường như hắn còn đánh giá thấp sự thần kỳ của Thái Sơ Dẫn Đạo Kinh.
Tào Xung thu hồi lại Vân Ma Kiếm,hắn đứng thở hồng hộc,thân hình gầy gò khi trước giờ trở nên lực lưỡng như tượng.
“ Hiện tại cho dù là đối mặt nhị phẩm võ giả,ta cũng có tự tin.” Tào Xung siết chặt nắm đấm.
Hắn bây giờ đã triệt để thoát thai hoán cốt,không còn là tiểu tử đốn củi lúc trước nữa,mà là Tề gia hộ vệ đội một thành viên.
Từ khi được thăng cấp lên làm hộ vệ đội thành viên chính thức,Tào Xung đã có công việc chính thức.
Hắn thường ngày sẽ cùng các hộ vệ khác thay phiên nhau trông giữ y quán,bất cứ kẻ nào gây sự sẽ đều bị treo lên đánh.
Thời gian còn lại,hắn muốn làm gì cũng xong,chỉ cần không ảnh hưởng tới y quán,cho dù đi kỹ viện cũng không ai cấm cản.
Bất quá một tháng nay Tào Xung vùi đầu vào luyện công.Hắn không luyện Bôn Lôi Thập Tam Kiếm thì cũng là Ngự Kiếm thuật.
May mắn là hiện tại hắn quen biết được hai vị tam phẩm võ giả là Hoắc Côn cùng Tả Trường Không.
Hai người này thường xuyên đến nhìn hắn,Tào Xung khi luyện kiếm cũng có lúc thỉnh giáo hai người.
Điều này làm cho kiếm pháp của Tào Xung giống như diều gặp gió,một đường đi lên.
Tào Xung vừa luyện kiếm xong,toan đi mua một chút điểm tâm sáng,tu võ đạo,làm cho hắn cần bổ sung đại lượng thực phẩm.
Bất quá,Tào Xung còn chưa ra khỏi cửa,một người đã tới tìm hắn,người này không ai khác,chính là Thiết Trụ.
" Tào Xung,Tả giáo đầu nói ngươi tới Diễn Võ trường." Thiết Trụ nói.
Tào Xung sững sờ,hắn nay đã là hộ vệ đội thành viên chính thức,theo lý không cần tới Diễn Võ trường mới đúng.
" Có chuyện gì vậy ? " Tào Xung nghi vấn.
Thiết Trụ gãi đầu nói : " Ta cũng không rõ,chỉ thấy Tả giáo đầu cho tất cả hộ vệ đội tập hợp."
Tào Xung tuy trong lòng có nghi hoặc,nhưng hắn không nghĩ Thiết Trụ sẽ lừa hắn,liền mặc lên y phục,đi tới Diễn Võ trường.
Hắn không biết rốt cuộc trong hồ lô của Tả Trường Không bán thuốc gì.
...
Đêm hôm trước,tại Nam Lạp thành một toà sa hoa phủ trạch.
Bên trong tiểu viện,ba vị trung niên nhân tạo thành thế chân vạc,một vị trong số đó hai tay khoát sau lưng,đi tới đi lui,trên mặt hiện rõ vẻ bất an.
Nếu Hoắc Côn có ở đây,tuyệt đối sẽ nhận ra ba người này.
Trung niên đang đi lại gọi Lý Định Phong,là Nam Lạp huyện huyện lệnh.
Hai người còn lại lần lượt là Nam Lạp huyện huyện úy Chu Sơn cùng Nam Lạp huyện huyện thừa Ngô Chính Vinh.
Thấy rõ Lý Định Phong lộ vẻ bất an,Ngô Chính Vinh hỏi : " Đại nhân,không phải chỉ là một Hắc Long trại thôi sao,dựa vào thực lực của chúng ta cùng các gia tộc tại Nam Lạp thành,sợ gì không diệt được bọn chúng."
Nguyên lai,vào ngày sáng nay,Tề gia gia chủ Tề Hải mở yến tiệc,mời khắp các đại thế lực của Nam Lạp thành tới tham dự.
Thành chủ Vân Nhất Sài,Ưng Hổ tiêu cục,Hứa gia,Xà Lôi võ quán,bao gồm cả huyện lệnh huyện thừa huyện úy ba tôn đại phật này.
Miễn là thế lực tồn tại tam phẩm võ giả toạ trấn,đều được Tề gia mời đến dự yến.
Thực chất yến tiệc chỉ là bề ngoài,mọi người tham dự đều biết Tề Hải mục đích chân chính là gì,đó không gì khác chính là sự tình Hắc Long trại mấy ngày nay.
Hắc Long trại đại đương gia không biết ăn tim hổ gan báo ở đâu,cư nhiên khiêu khích Nam Lạp thành,yêu cầu Vân Nhất Sài nhường chức thành chủ cho hắn.
Hơn nữa còn đòi các đại thế lực chủ động nhả ra mối làm ăn,cho bọn chúng tiếp quản.Nếu không nghe theo,bọn chúng tự tin khẳng định sẽ đánh vào Nam Lạp thành.
Tề gia gia chủ vốn cùng Hắc Long trại có thù,chớp cơ hội này cùng các đại thế lực cầu xin Lý Định Phong ra tay.
Ngoài mặt là đem Hắc Long trại trên dưới toàn diệt,các đại thế lực cũng sẽ phái ra nhân mã của mình trợ giúp cho quan phủ.
Nhưng thật chất ai cũng ngầm hiểu,lần này ra tay là muốn quan phủ ra lực nhiều nhất,bọn họ phần lớn đều muốn làm ngư ông đắc lợi.
Lý Định Phong tại trên yến tiệc,có rất nhiều đại lão nhìn chằm chằm,liền không thể không đáp ứng.
" Ngô đại nhân nói đúng,chỉ là một Hắc Long trại thôi,cho dù bọn chúng có tam phẩm võ giả toạ trấn thì đã sao,cho rằng chúng ta sợ ? " Chu Sơn cùng Ngô Chính Vinh kế tung người hứng.
Lý Định Phong sắc mặt lúc này đã khó nhìn đến cực điểm,hắn hừ lạnh một tiếng,rồi ngồi xuống ghế trấn định : " Các ngươi thì biết cái gì ? "
" Hắc Long trại bất quá chỉ là một đám sơn phỉ thôi,lấy đâu ra can đảm khiêu chiến chúng ta."
Ngô Chính Vinh cùng Chu Sơn cùng nhìn nhau,sau cùng đều lắc đầu một cái.
Quả thực vấn đề này bọn họ nghĩ qua.Hắc Long trại trước kia chỉ là thế lực nhỏ,đại đương gia cũng chỉ có tu vi nhị phẩm,hằng năm còn phải dâng lên lễ bao cho bọn hắn.
Vậy mà bây giờ bọn chúng lại dám khiêu khích cả quan phủ cùng các đại thế lực,cho dù là người ngu thì cũng sẽ nhìn ra vấn đề.
" Không phải bọn chúng ỷ lại tên tam phẩm võ giả kia sao ? " Ngô Chính Vinh nhỏ giọng nói.
Chuyện Hắc Long trại đi ra một tên tam phẩm võ giả đã không phải bí mật gì,tất cả Nam Lạp thành đều biết.Nếu không bọn chúng làm sao có thể cướp đồ từ Tề gia cùng Ưng Hổ tiêu cục.
Lý Định Phong cười lạnh : " Tam phẩm võ giả sao ? Nam Lạp thành chúng ta đã có mười vị."
Chu Sơn đầu óc linh quang hơn Ngô Chính Vinh,lập tức nói : " Chẳng lẽ nói sau lưng Hắc Long trại có người ? "
Thấy Lý Định Phong không nói,Ngô Chính Vinh cùng Chu Sơn biết bản thân đã đúng.
Cả hai người mồ hôi đã sớm đổ ướt hết lưng.Rốt cuộc là kẻ nào,ngay cả quan phủ cũng dám đắc tội.
Cho dù là bọn họ chỉ là chức quan huyện nhỏ nhoi,nhưng cũng nhận được triều đình bảo hộ,dám động vào bọn hắn,rất có khả năng sẽ bị triều đình truy sát.
Lý Định Phong lúc này ngó tới ngó lui,xác định không có ai,mới nhỏ giọng nói : " Đứng sau lưng Hắc Long trại,là Đại Sở."
Ngô Chính Vinh cùng Chu Sơn khiếp sợ ,đồng thanh nói : " Tiền triều dư nghiệt ?"
Tám trăm năm trước,bá chủ của mảnh đại lục này không phải là Đại Chu,mà là Đại Sở quốc.
Đại Sở võ đạo vượt xa Đại Chu,tuy nhiên nó không có dã tâm thống nhất thiên hạ.Ngược lại Đại Sở chế độ là chư hầu quốc,cho nên lúc đó tính cả Đại Chu cùng Đại Sở thì có đến mười tám nước,lấy Đại Sở làm đầu.
Về sau Chu Cao Tổ bắt tay cùng Nhân Tông đạo gia,từng bước thôn tính mười tám nước,cuối cùng Sở quốc đại bại,Sở Đế bị giết,Sở gia hoàng tộc bị Chu Cao Tổ tru sát.
Bất quá,thỏ khôn có ba hang,Đại Sở nội tình vượt xa Đại Chu,không dễ gì trong một đêm bị diệt,một bộ phận hoàng tộc nước Sở thành công trốn khỏi sự truy sát của Đại Chu,lựa chọn sống ẩn dật.
Mấy trăm năm trôi qua,từ khi Chu Cao Tổ băng hà,đời sau của Chu Cao Tổ là Chu Thái Tông là một vị hôn quân,không màng chính sự,chỉ biết hưởng lạc.
Sở quốc tàn dư mới tận dụng thời cơ này,âm thầm chiêu binh bãi mã,cũng học tập Đại Chu kết hợp Nhân Tông pháp môn với võ học nước Sở,sau đó nổi dậy cướp ngôi.
Từ đó đến nay,mỗi triều đại vua của Đại Chu đều có bóng dáng của tiền triều dư nghiệt,bọn chúng giống như thằn lằn cắt đuôi,dù có bị tiêu diệt thế nào vẫn sẽ xuất hiện.
Hơn nữa thực lực của đám phản quân này không tầm thường.Nên nhớ năm đó Sở quốc võ học đứng đầu thiên hạ,sau khi kết hợp với Nhân Tông đạo pháp thì càng thêm cường đại.
Bên trong phản quân tồn tại cả Tông Sư lẫn Đại Tông Sư,thực lực so với các giáo phái đứng đầu giang hồ chỉ có hơn chứ không có kém.
Ba năm trước,phản quân Sở quốc đã nổi lên,bắt đầu từ Vân Châu,nay đã thành công chiếm hạ được Vân Châu cùng Ứng Châu.
Triều đình nhiều lần phái ra binh mã thu phục,nhưng đều là tay trắng trở về.
Tiếp giáp với Ứng Châu là Dương Châu cùng Giao Châu,xui xẻo là phản quân lựa chọn Dương Châu để khai đao,xui xẻo hơn nữa là Nam Lạp thành chính là huyện thành nằm ở gần biên giới.
Cái gọi là súng bắn chim đầu đàn,Nam Lạp thành phen này khó tránh khỏi một phen huyết tẩy.
Chả trách lần trước khi Tề gia muốn đem quân đánh Hắc Long trại,huyện lệnh luôn do dự,nguyên lai đã sớm biết bọn chúng là phản tặc.
Lý Định Phong thở dài : " Binh mã do triều đình phái tới còn không đấu lại phản quân,ngươi cho rằng dựa vào Nam Lạp huyện mấy tên tam phẩm võ giả là có thể xoay chuyển cục diện sao? "
Ngô Chí Vinh lo lắng nói : " Vậy chúng ta phải làm sao ? "
Chu Sơn nhỏ giọng nói : " Hay là chúng ta kêu gọi toàn thành bỏ chạy."
Lý Định Phong ngữ khí u buồn nói : " Ngươi cho rằng vì cái gì mà ta biết được phản quân sắp công thành ? Đây đều là do thượng tầng nói cho ta ! Triều đình có lệnh chúng ta phải giữ vững Nam Lạp thành,viện quân đang trên đường tới."
Chu Sơn cùng Ngô Chí Vinh không khỏi tức đến khó thở.
Bây giờ bỏ chạy,sẽ là lâm trận bỏ trốn,việc này nếu truyền đến tai bệ hạ,mạng của bọn hắn e là khó dữ.
Bất quá nếu bây giờ ở lại,chờ đến khi quân tiếp viện đến,bọn họ e đã trở thành đống xương khô.
Cả ba vị quan nhân của Nam Lạp huyện cứ thế vò đầu bứt tai,tính tới tính lui.
Cuối cùng,Chu Sơn giống như nghĩ ra cái gì đó,muốn nói lại thôi,bất quá hắn vẫn lựa chọn nói : " Đại nhân,ta có một kế có thể cứu vãn tình thế."
Lý Định Phong giống như chết đuối vớ được cọc,khẩn trương nói : " Còn không mau nói ! "
Chu Sơn ngập ngừng : " Chỉ có điều,kế này,huyện lệnh đại nhân là người trọng tình trọng nghĩa,e là sẽ không đành lòng."
Lý Định Phong bây giờ rất sột ruột,hắn thúc giục : " Có rắm mau thả,đừng dài dòng như vậy."
Chu Sơn đảo mắt nhìn quanh,xác định không có ai,lúc này mới ghé miệng vào tai của Lý Định Phong,thì thầm nói.
Lý Định Phong nghe xong thì thất thố,bất quá sau một lúc đắn đo thì dường như đã đồng ý.