Chương 48: Kẻ xấu cáo trạng trước.

Nghe Thải Vi nói khóe miệng Hoàng Nguyệt Ly chậm rãi kéo lên.

"Chuyện này... có vẻ thú vị a."

Cảnh giới Ngự Huyền là cảnh giới võ đạo thứ hai, sau cảnh giới Khí Huyền cấp chín sẽ đột phá bình cảnh, có thể điều động Huyền khí của thiên địa, bên ngoài có một lớp ngự khí bao phủ vì vậy nên gọi là cảnh giới Ngự Huyền.

Mới hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới Ngự Huyền cấp bảy, thiên phú của Thái tử đúng là xuất chúng.

Trước đây nàng đã từng có hôn ước với Thái tử, hơn nữa Bạch Nhược Kỳ còn thầm mến Thái tử!

Kết hợp với chuyện trước đây Bạch Nhược Kỳ vu oan cho nguyên chủ tư thông với người khác, bức bách nguyên chủ treo cổ tự tử, chân tướng ngay lập tức rõ ràng.

Đoán chừng nhị phu nhân và Bạch Nhược Kỳ lo lắng phế vật như nàng sẽ trở thành Thái Tử Phi cho nên đã âm thầm ngáng chân, muốn khiến thanh danh của Bạch Nhược Ly mất sạch, thừa cơ diệt trừ nàng tránh cản trở chuyện tốt của Bạch Nhược Kỳ và Thái tử!

"Ha ha, quả nhiên bọn họ tính toán thật hay!"

Đáng tiếc chọc phải Hoàng Nguyệt Ly nàng chính là bi kịch lớn nhất của Bạch Nhược Kỳ.

Hôn sự này mà thành, ba chữ Hoàng Nguyệt Ly nàng sẽ viết ngược lại!

Trong lòng nàng suy nghĩ một hồi chợt nhớ tới một việc hỏi: "Nói đến hoàng thất... ta nghe nói, các chủ Thiên Trân Các cũng là người trong hoàng thất có phải không?"

Thải Vi nói: "Chuyện này. . . chỉ là lời đồn bên ngoài, lão bản phía sau của Thiên Trân Các là cháu trai của hoàng thượng Đông An vương, cũng không biết là thật hay là giả?"

"Đông An vương?" Hoàng Nguyệt Ly dường như có điều suy nghĩ.

Đông An vương năm nay mười chín tuổi, nghe nói cũng là thiên tài, thiên phú tu luyện cũng chỉ kém hơn so với Thái tử, hơn nữa còn là luyện dược sư.

Luyện dược sư cũng là chức nghiệp vô cùng thưa thớt mà cao quý, cộng thêm thân phận hoàng thất của hắn có thể nắm trong tay của hàng lớn nhất Nam Việt Quốc cũng chẳng có gì lạ.

Chẳng lẽ hôm nay nàng đụng phải nam nhân thần bí kia chính là Đông An vương?

Thế nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy có chỗ không thích hợp, thực lực của nam nhân kia hẳn không chỉ là cảnh giới Ngự Huyền , hơn nữa dáng vẻ phôn trương của hắn cũng không phải dáng vẻ vương gia tiểu quốc có thể có.

...

Võ Uy Hầu phủ.

Sảnh chính.

Phu nhân Võ Uy Hầu vô cùng bi phẫn, dùng khăn tay lau nước mắt, khóc sướt mướt nói: "Hầu gia, ngài xem Kỳ Nhi nhà chúng ta lại bị tam cô nương đánh thành cái dạng này! Sao nàng ta có thể ra tay chứ, Kỳ Nhi là đường tỷ ruột thịt của nàng ta mà!"

Võ Uy Hầu Bạch Lưu Cảnh thấy Bạch Nhược Kỳ được nha hoàn dìu tới, giật mình đứng lên, đập vỡ chén trà trên bàn xuống đất!

"Đây. . . đây là Kỳ Nhi sao? Sao lại biến thành cái dạng này?"

Sau khi Bạch Nhược Kỳ bị Thải Vi tát cho một bạt tai đã hoàn toàn biến thành đầu heo, hai má sưng đỏ không nói thì thôi, ngay cả mắt cũng không mở ra được, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống không ngừng.

Bộ dạng này sao còn có thể nhìn ra bộ dạng mỹ nhân cao quý nhẹ nhàng, ưu nhã lạnh lùng như hoa lan hàng ngày?

Bạch Lưu Cảnh ngây ra một lúc mới nhận ra đây là nữ nhi mà mình yêu thương nhất, không khỏi tức giận nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Đàn êm đẹp, sao Kỳ Nhi lại bị đánh thành cái dạng này?"

Bạch Nhược Kỳ ngã nhào xuống đất, khóc lớn lên.

"Cha, ngài phải làm chủ cho nữ nhi a! Đều tại tam muội tốt kia của con! Ngày đó nàng tư thông với dã nam nhân nào đó ở hậu viện, làm Võ Uy Hầu phủ chúng ta mất hết mặt mũi! Nữ nhi sợ nàng nghĩ quẩn mới có lòng tốt đi xem nàng, lại bị nàng đánh cho một trận..."

Bạch Lưu Cảnh nghe xong, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hung hăng đập một cái xuống bàn.

"Hồ nháo! Nàng lại dám ra tay nặng như vậy đả thương đường tỷ, quả thực là vô pháp vô thiên!"