Chương 30: Thèm tiền muốn chết!

Dưới tiếng la lớn của Hàn ma ma, lúc đầu Bạch Nhược Kỳ đã dần dần thanh tỉnh.

Nhưng nghe thấy Hoàng Nguyệt Ly trắng trợn đổi trắng thay đen, nàng ta lại ngất đi.

Sao lại có người bụng dạ đen tối đến mức này?

Dựa theo Hoàng Nguyệt Ly giải thích, nàng bị đánh mặt mũi bầm dập như thế này chẳng lẽ còn phải cảm tạ nàng hay sao?

Hàn ma ma cũng bị nghẹn lại không nói lên lời, trong lòng chắc chắn phân nửa Bạch Nhược Kỳ không thể nào trúng tà, nhưng thấy Hoàng Nguyệt Ly thề son sắt, bà ta lại không biết phản bác thế nào.

Chuyện hôm nay thật sự quá tà môn.

Đến bây giờ bà ta còn chưa hồi hồn.

Rốt cuộc sao nhị tiểu thư lại đột nhiên bị quẳng xuống đất? Chắc chắn không thể bị tam tiểu thư đánh bại?

Hơn nữa bình thường lá gan của tam tiểu thư còn nhỏ hơn con muỗi, sao hôm nay lại có thể đánh nhị tiểu thư thổ huyết?

Bà ta thật không nằm mơ phải không?

Hàn ma ma thấy tình huống này cũng biết dưới tình huống Bạch Nhược Kỳ đã bất tỉnh, mình và những người này xác định chắc chắn sẽ không chiếm được lợi ích từ tam tiểu thư.

Bà ta nhanh chóng quyết định, lại còn đá một cái thật mạnh vào nha hoàn bên cạnh nói: "Còn nằm trên mặt đất làm gì? Mau dậy! Nhị tiểu thư đã bị đánh thế này, mau đến đưa tiểu thư về phủ!"

Bọn nha hoàn đã sớm sợ vỡ mật, tranh thủ thời gian khập khiễng bò dậy nâng Bạch Nhược Kỳ lên chạy ra khỏi cửa.

Bởi vì cảm thấy nữ ma đầu phía sau quá kinh khủng, mấy nha hoàn nhất thời quên hết những vết thương trên người mình, ngay lập tức chạy mất không thấy bóng dáng.

Hoàng Nguyệt Ly cũng hơi trợn tròn mắt.

"A, chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại chạy nhanh như vậy? Đằng sau cũng không có quỷ!"

Tiểu Phượng Hoàng vẫn luôn trốn trên vai nàng kêu chi chi hai tiếng, vỗ vỗ cánh.

Không có quỷ, nhưng có nữ ma đầu đáng sợ hơn cả quỷ!

Hoàng Nguyệt Ly mười phần ưu thương cảm thán nói: "Sao mọi người bây giờ lại như thế chứ? Thải Vi cực khổ vất vả trừ tà cho nhị tỷ, vậy mà bọn họ chưa cả trả tiền đã rời đi? Hơn nữa, viện tử xung quanh đều đã bị bẩn, còn có vết máu nữa, bọn họ cũng không bồi thường tổn thất? Nhân phẩm này... thật sự không thể nhìn được!"

Tiểu Phượng Hoàng trượt chân, suýt nữa ngã khỏi vai Bạch Nhược Ly.

Nữ ma đầu quả thực là... thèm tiền muốn chết!

Kinh khủng, quá kinh khủng!

Cũng may đám người kia chạy nhanh!

"Tiểu... Tiểu thư..."

Giọng Thải Vi yếu ớt truyền đến từ phía sau.

Hoàng Nguyệt Ly quay người, cười nói: "Thế nào? Cảm giác được đánh lại có sảng khoái không? Là gan có lớn thêm chút nào chưa? Kẻ ác như bọn họ phải bị hung hăng tát!"

Thải Vi đơn giản muốn khóc lên: "Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ? Nô tỳ lại dám đánh nhị tiểu thư, là nhị tiểu thư đó! Nàng ấy là một trong mười thiên tài của Nam Việt Quốc, chẳng may nàng ấy tỉnh lại trả thì làm sao bây giờ? Còn cả Hầu gia và nhị phu nhân cũng sẽ không bỏ qua cho người... Nô tỳ cho dù có bị đánh chết cũng chỉ là một mạng ti tiện, nhưng người là kim chi ngọc diệp..."

"Không cho phép khóc!"

Thải Vi bị dọa thu lại nước mắt.

"Đánh cũng đã đánh, khóc có thì làm được cái gì?"

Hoàng Nguyệt Ly đi qua, nâng mặt của nàng lên hỏi: "Thải Vi, chẳng lẽ em thích bị người khác bắt nạt sao? Không muốn hung hăng giáo huấn những kẻ thích ức hiếp người khác sao?"

"Nô tỳ đương nhiên muốn , thế nhưng ..."

"Không có nhưng nhị gì hết! Chỉ cần em đi theo tiểu thư ta thì sẽ không có người nào có thể bắt nạt em nữa! Em chỉ cần nhớ kỹ người đứng sau lưng em là ta, ai dám đánh em, ta sẽ trả lại cho bọn họ gấp mười, gấp trăm lần!"