Rõ ràng là nàng đánh người khác, thế mà hết lần này tới lần khác còn làm ra vẻ vô tội, dường như nàng mới là người bị người khác bắt nạt vậy.
Không có gì đáng giận hơn thế này!
Bạch Nhược Kỳ cảm thấy một ngụm máu tươi lại tràn lên tới cổ họng, suýt chút nữa thổ huyết, nàng ta phải kìm nén bản thân lắm mới miễn cưỡng nuốt ngụm máu này trở lại, nhưng sắc mặt hết xanh lại tím.
"Ai, không được rồi! Nhị tỷ hình như sắp không được! Thải Vi, em mau tới đây dìu nàng một tay!"
"A? Vâ... vâng tam tiểu thư."
Thải Vi đứng một bên đã hoàn toàn sửng sốt, qua một hồi lâu nàng mới hồi phục tinh thần chạy lại muốn đỡ Bạch Nhược Kỳ dậy.
Ai ngờ, tay nàng vừa mới đụng phải thân thể Bạch Nhược Kỳ, Bạch Nhược Kỳ liền hét thảm lên.
"A! Đau quá! Dừng tay, cái con nô tỳ ti tiện này, ai cho phép ngươi dùng tay bẩn thỉu chạm vào ta!"
Thải Vi kinh hoàng thu tay về, quay đầu nhìn tiểu thư nhà mình.
Hoàng Nguyệt Ly chậm rãi ung dung nói: "Nhị tỷ, tình huống tỷ như thế này nhìn thật sự không thích hợp, nghe nói trúng tà sẽ truyền nhiễm, hôm qua tứ muội muội trúng tà, có thể sẽ truyền cho nhị tỷ phải không? Thải Vi, nhanh đưa tỷ ấy đi chữa trị!"
"A?" Thải Vi sửng sốt nói: "Trúng tà? Làm sao chữa? Nô tỳ không biết?"
Hoàng Nguyệt Ly nói: "Cái này đơn giản, dùng sức tát nàng cho ta!"
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Thải Vi và Bạch Nhược Kỳ đồng thời kinh hô.
Bạch Nhược Kỳ cắn răng giận dữ hét: "Tiểu tiện nhân, ngươi dám! Ngươi dám để cho nha hoàn của ngươi tát ta?"
Hoàng Nguyệt Ly ha ha cười nói: "Nhị tỷ, nghe tỷ nói kìa? Muội muội đây đều vì tốt cho tỷ, trúng tà là một loại bệnh rất nghiêm trọng, chẳng may tỷ trúng tà ngày càng nghiêm trọng, lại giống như tứ muội chạy ra ngoài thì làm sao đây? Vì vậy tỷ không nên sợ thầy mà giấu bệnh, có bệnh phải tranh thủ thời gian chữa trị!"
Nói xong nàng quay đầu nhìn về phía Thải Vi.
"Còn đứng ngây đó làm gì? Muốn hại chết Nhị tiểu thư sao? Làm trễ nải bệnh tình của tiểu thư con vợ cả của Hầu phủ, em gánh được trách nhiệm sao? Nhanh lên đi tát nàng, tát mạnh vào! Càng dùng sức càng tốt! Thế mới có thể đẩy tà ma trong cơ thể nàng ra!"
Thải Vi vẫn không dám tiến lên.
Nhị tiểu thư là hạng người gì, nàng và Bạch Nhược Ly rõ ràng, từ nhỏ đến lớn, nàng cũng không ít lần bị đánh, nghĩ những thủ đoạn tra tấn người âm độc của nhị tiểu thư, hai chân nàng run lên.
Hoàng Nguyệt Ly cũng không thúc giục nàng, chỉ là lẳng lặng chờ.
Thải Vi do dự một hồi lâu mới giơ tay lên.
"Bốp!"
"A!"
Một bàn tay rơi vào trên mặt Bạch Nhược Kỳ.
Bởi vì Thải Vi khẩn trương nên một cái tát này cũng không nặng, nhưng Bạch Nhược Kỳ kêu lên như heo bị chọc tiết.
Thải Vi nhìn người từ trước đến giờ nàng e ngại đang vặn vẹo dưới tay nàng, phát ra tiếng hét kinh hoàng, không còn dáng vẻ ngang ngược càn rỡ của tiểu thư Hầu phủ thiên tài, trong lòng xông lên một trận sảng khoái.
Nàng lập tức quên đi nỗi sợ vừa nãy, giơ bàn tay lên ra sức tát.
"Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!"
"A! Ngươi dám! Sao ngươi dám! Con nô tỳ ti tiện, ai cho ngươi gan này! Bạch Nhược Ly, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Bạch Nhược Kỳ kêu lên một tiếng thảm thiết.
Những nha hoàn bà tử bị đánh ngã dưới đất không dậy được sợ ngây người.
Bởi vì Bạch Nhược Kỳ là thiên tài Võ giả cảnh giới Khí Huyền cấp bảy, Thải Vi chỉ là người bình thường không hề tu luyện, cho dù nàng có dùng hết sức lực từ khi sinh ra mà đánh thì đối với Bạch Nhược Kỳ hẳn không khác gì gãi ngưới mới đúng?
Sao lại kêu thảm như vậy?
Chẳng lẽ thật sự trúng tà?