Chương 26: Một đóa sen trắng

Chẳng qua cho dù như thế, tiểu tiện nhân này cũng không thể tuỳ tiện buông tha.

Nàng cười lạnh nói: "Cho dù có trúng tà cũng bởi vì tiểu tiện nhân như ngươi quá xúi quẩy! Ta đã nói ngươi chính là tên sao chổi, khắc chết cha mẹ mình không nói, bây giờ còn khắc cả đường muội của mình! Ngươi sao không chết luôn đi cho xong?"

Hoàng Nguyệt Ly trừng mắt nhìn nói: "Nhị tỷ, nếu như tỷ nói, chẳng phải tỷ vẫn còn sống tốt sao? Toàn bộ Hầu phủ, tỷ là người đến nơi này của muội nhiều nhất mà tỷ đã chết đâu, sao muội có thể khắc chết người khác được?"

"Có ý gì?" Bạch Nhược Kỳ sửng sốt một chút, mới phản ứng được: “Tiểu tiện nhân, ngươi là đang trù ẻo ta chết? ?"

Trên mặt Hoàng Nguyệt Ly mang theo ý cười ngọt ngào.

"Nhị tỷ, sao tỷ có thể nói muội như vậy? Chúng ta là đường tỷ muội ruột thịt, cùng là tiểu thư của Vũ Uy Hầu phủ, nếu muội là tiểu tiện nhân thì nhị tỷ là cái gì? Đại tiện nhân? Vậy nhị thẩm là gì? Đại tiện nhân vô địch siêu cấp?"

Bạch Nhược Kỳ không nghĩ tới, tam muội luôn khúm núm, bị mắng cũng không dám lên tiếng vậy mà hôm nay cũng dám nói lời như vậy.

Không chỉ dám mắng chửi nàng mà còn muốn mắng chửi cả mẹ nàng, quả thực là muốn lật trời rồi!

Mặt nàng đỏ lên vì tức: "Tốt, tốt! Ta thấy da thịt của ngươi một ngày không bị đánh liền quên mình là thứ gì rồi đúng không? Hôm nay ta sẽ giúp ngươi nhớ lại một chút, để ngươi biết phế vật mãi mãi cũng chỉ là phế vật, cả đời ngươi cũng đừng hòng nghĩ có thể trở mình!"

Nói xong Bạch Nhược Kỳ vọt lên, đánh một cái bàn tay lên mặt Hoàng Nguyệt Ly.

Trong nháy mắt sắc mặt Thải Vi trợn tròn, kinh hô: "Tam tiểu thư!"

Nhị tiểu thư là cao thủ cảnh giới Khí Huyền cấp bảy, một cái tát kia mang theo Huyền khí thiên địa, tuyệt đối có thể trực tiếp đánh người trực tiếp thổ huyết.

Tam tiểu thư hôm trước mới được cứu trở về, thân thể còn không ít chỗ chưa hồi phục, sao có thể chịu được cái tát này?

Nàng trung thành bảo vệ chủ nhân, rất muốn đi đến trước mặt tam tiểu thư ngăn cản, nhưng căn bản nàng không thể theo kịp tốc độ ra tay của cao thủ cấp bảy, nàng chưa kịp bước thì đầu ngón tay trắng nõn của Bạch Nhược Kỳ đã vung tới trước mặt Hoàng Nguyệt Ly!

Thải Vi hoảng sợ nhắm mắt lại, nàng không đành lòng nhìn.

Chỉ nghe Hoàng Nguyệt Ly "A!" một tiếng hét lên.

"Cứu mạng! Không muốn! Tỷ đừng tới đây!"

Lập tức "Bốp" một tiếng vang giòn, sau đó "Ầm" một tiếng, âm thanh vật nặng rơi xuống đất truyền đến.

Thải Vi mở to mắt chỉ thấy một thân ảnh mảnh khảnh nặng nề nện xuống đất.

Phụt! Một ngụm máu tươi phun ra, bắn lên trên tường rào biệt viện.

"Tam tiểu thư!"

Nàng lo lắng vạn phần nhào tới, nước mắt cũng nhịn không được rớt xuống.

Lần này âm thanh vang như thế, nện xuống đất cũng không nhẹ, không biết tam tiểu thư có còn sống hay không, tiểu thư nhà nàng đúng là số khổ!

Rõ ràng là kim chi ngọc diệp xuất thân cao quý, sao từ nhỏ lại chết cha mẹ, còn bị người ta dễ dàng bắt nạt như thế?

Thải Vi té quỵ dưới đất, chăm chú nhìn kỹ, bỗng nhiên nàng sửng sốt một chút.

Nàng nàng nàng... Có phải hoa mắt hay không?

Thiếu nữ té ngã lăn trên mặt đất không dậy nổi... sao nhìn có điểm giống nhị tiểu thư?

Thải Vi dụi dụi mắt, lại dụi dụi mắt lần nữa.

Chỉ nghe giọng nói Hoàng Nguyệt Ly truyền đến từ sau lưng nàng: "A... nhị... nhị tỷ, tỷ... tỷ thế nào? Tỷ không sao chứ? Sao tỷ... sao đột nhiên... đột nhiên bay ra ngoài? Đây là võ kỹ lợi hại gì vậy?"

Thải Vi sững sờ quay đầu, chỉ thấy tam tiểu thư nhà nàng hai tay đan xen trước ngực, đôi mắt có một lớp sương mù mông lung, biểu cảm chút nữa đã bị dọa ngất đi, một thân váy sa màu trắng bị gió thổi qua, phiêu phiêu đãng đãng tựa như một đóa sen trắng mảnh mai.