Hoàng Nguyệt Ly tùy ý đánh giá trong chốc lát sau đó yên lặng dời ánh mắt.
Mặc kệ chủ nhân của xe ngựa là ai, dù sao cũng không kiên quan đến nàng, từ trước đến nay nàng đều không hứng thú với mấy chuyện bát quái.
Luyện khí, kiếm tiền, tu luyện mới là chuyện quan trọng mà nàng cần phải quan tâm.
Hoàng Nguyệt Ly nhanh chóng rời đi.
Nàng không để ý cửa sổ xe ngựa sau lưng nàng hé mở để lộ ra một gương mặt nam nhân hoàn mỹ.
Môi mỏng thanh lãnh, nước da trắng như ngọc, mặt nạ màu bạc trên mặt vừa khít như lớp da thứ hai.
Đây rõ ràng là nam nhân hôm qua Hoàng Nguyệt Ly từng gặp qua một lần tại cổng biệt viện!
Nhìn bóng lưng tinh tế của Hoàng Nguyệt Ly vội vàng rời đi, ánh mắt nam nhân dường như bị dính chặt lại không cách nào dời khỏi người nàng.
Hôm qua hẳn là lần đầu tiên hắn gặp Tam tiểu thư Bạch gia này mới đúng, nhưng không biết tại sao, nàng lại khiến hắn có cảm giác hết sức quen thuộc, phảng phất một cái nhíu mày của nàng, một nụ cười, một cái nhấc tay đã khắc sâu vào trong nội tâm của hắn từ vô số năm trước.
Hôm nay, hắn đến đây từ sớm, chính mắt hắn đã thấy Hoàng Nguyệt Ly giả vờ yếu đuối đáng thương, sau đó khiến Bạch Nhược Nghiên bị đùa bỡn, bắt nàng ta phải bồi thường khoản tiền lớn, cả quá trình lại mất sạch toàn bộ thanh danh.
Những người ở đây đều cảm thấy Hoàng Nguyệt Ly chỉ là một tiểu thư phế vật lại đáng thương, chỉ có hắn không bị lừa, tiểu nha đầu kia rõ ràng là đang giả heo ăn thịt hổ, đùa bỡn tất cả mọi người!
Nói đến đây cũng thật sự là kỳ quái.
Tiểu nha đầu này rõ ràng không phải là một mỹ nhân, muốn dáng người không có dáng người, muốn khuôn mặt không khuôn mặt.
Nhưng ý cười giảo hoạt nơi đáy mắt của nàng lúc chỉnh người, dáng vẻ đắc ý không nhịn được lúc cầm tiền đến tay lại không biết sao hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.
Loại cảm giác này... hắn chưa từng trải nghiệm qua.
Hai thị vệ theo sát bên người nam nhân trao đổi ánh mắt với nhau, đề nhận thấy vẻ trấn kinh trong ánh mắt của đối phương!
Trời, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy điện hạ lúc nào cũng mạnh mẽ quả quyết lộ ra ánh mắt ôn nhu như vậy, hơn nữa lại còn đối với một tiểu nha đầu còn chưa phát dục đầy đủ nữa!
Khóe miệng kia lộ rõ ý cười như vậy, chỉ sợ chính điện hạ cũng không nhận ra đi?
Chẳng lẽ lại, điện hạ thật sự động tâm với nàng?
Điện hạ luôn luôn lãnh nhược băng sương với nữ nhân, nếu có thể coi trọng một người đương nhiên sẽ là một chuyện tốt.
Thế nhưng ánh mắt điện hạ không khỏi có chút... không đáng tin cậy đi?
Tất cả mọi người đều biết tam tiểu thư Bạch gia kia là một kẻ phế vật, so sánh với tuyệt thế thiên tài nổi danh như điện hạ quả thực là cách biệt một trời một vực, tiểu nha đầu kia căn bản không xứng với điện hạ!
Mãi đến khi bóng lưng Hoàng Nguyệt Ly biến mất tại chỗ rẽ nam nhân mới lấy lại tinh thần.
Hắn phân phó một người thị vệ: "Đi tra cho ta hôm nay Bạch Tam tiểu thư đến Thiên Trân Các mua cái gì, trở về để làm gì?"
Thị vệ nhận lệnh rời đi.
Chỉ trong chốc lát, chưởng quỹ Tôn liền bị mang ra ngoài, đứng trước xe ngựa, nơm nớp lo sợ hành lễ với nam nhân.
"Đại... đại nhân, ngài hỏi những chuyện này đều là thông tin cá nhân của khách hàng, theo lý chúng ta không thể tiết lộ..."
Nam nhân lạnh lùng quét tới, vẻn vẹn chỉ trong một ánh mắt đã khiến hai chân của chưởng quỹ Tôn mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
Trong lòng ông ớn lạnh, không dám do dự vội vàng nói: "Đại nhân bớt giận, cũng không phải không thể nói, Bạch tiểu thư mua toàn là vật liệu luyện khí..."
Nam nhân nghe ông ta kể ra tên của từng loại vật liệu, trong lòng hơi kinh ngạc nhưng ngay lập tức khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên.
"Xem ra... tiểu nha đầu chuẩn bị luyện khí, cũng không biết nàng sẽ luyện ra loại Huyền khí gì?"
Hắn sờ lên cái cằm, tùy ý nói: "Cửa hàng này, bản tọa mua."