Hoàng Nguyệt Ly mê man, dường như nàng đã trôi nổi trong không gian đen kịt rất lâu.
Ngay sau đó, trước mắt của nàng xuất hiện một điểm sáng, một giọng nói yếu ớt cũng vang lên bên tai.
"Tam tiểu thư, người.. người chết thật oan uổng.. Sao người lại nghĩ không thông như vậy chứ.."
Hoàng Nguyệt Ly bị nàng ta khóc đến mức cảm thấy phiền phức, rất muốn nàng ta ngậm miệng lại, nhưng cho dù cô có dùng hết sức lực vẫn không thể động đậy.
Một giọng nữ the thé vang lên: "Nha đầu chết tiệt kia, mau tránh ra cho bản tiểu thư!"
"Không được! Tứ tiểu thư, người không thể làm như vậy! Hài cốt của tam tiểu thư còn chưa lạnh, người đã muốn chiếm lấy tài sản của cô ấy, đó đều là tài sản mà Hầu gia để lại!"
"Vậy thì sao? Tiểu tiện nhân này đã chết! Những đồ đạc của cô ta cũng chính là đồ của Bạch gia chúng ta, ngươi cũng chết đi cho ta, nếu không bản tiểu thư cũng sẽ quất chết ngươi, cho ngươi đi chôn cùng với tiểu tiện nhân kia!"
Bạch Nhược Nghiên đá một cái vào người nha hoàn chướng mắt khiến nàng bay ra ngoài, sau đó ra lệnh cho thủ hạ: "Dọn sạch tất cả mọi thứ cho ta, cẩn thận vào, đừng làm vỡ bất cứ đồ gì. Không ngờ, con tiểu tiện nhân này còn có không ít đồ tốt, ngay cả ta còn không có cái bình sứ này, dọn hết đi!"
"Không được, tứ tiểu thư! Đồ vật trong phòng tiểu thư nhà ta đã bị các người lấy hết rồi còn gì nữa, chỉ có mỗi cái bình hoa này là vật mà năm đó lão gia để lại.." Nha hoàn đứng bên cạnh lại đánh Thải Vi nữa.
"Chỉ là một nha hoàn ti tiện mà cũng dám chặn đường! Quất chết nàng cho ta!"
Âm thanh tranh cãi ầm ĩ truyền đến bên tai khiến cho đầu óc Hoàng Nguyệt Ly đau đớn, một đoạn ký ức không thuộc về nàng điên cuồng tràn vào trong đầu.
Hình như là nàng đã trùng sinh.
Thân thể mà nàng sống lại là Bạch Nhược Ly, tam tiểu thư Võ Uy hầu phủ của Nam Việt Quốc. Cha của nàng là Bạch Lưu Phong đã từng là đệ nhất cao thủ của Nam Việt Quốc, uy danh hiển hách. Nàng sinh ra đã được phong làm quận chúa Trường An vô cùng cao quý.
Ai ngờ, năm đó nàng mới ba tuổi, cha nàng đem quân đi đánh giặc lại biến mất một cách thần bí. Sau khi nhị thúc nàng là Bạch Lưu Cảnh kế thừa chức vị Hầu tước, địa vị của Bạch Nhược Ly bị tụt dốc không phanh. Đến năm mười tuổi, cô lại đo được là một tên phế vật không có khả năng tu luyện.
Ở đại lục Thiên Lăng này cường giả vi tôn, chỉ có cường giả mới được tôn trọng. Ngược lại, những kẻ không có cách nào tu luyện chỉ có thể làm hạt cát nhỏ bé bị bỏ lại phía sau. Từ đó, Bạch Nhược Ly bắt đầu một cuộc sống bị cả nhà nhị thúc bắt nạt ức hiếp.
Buổi sáng hôm qua, nhị tỷ của cô tổ chức yến tiệc mừng sinh nhật, một người vốn nên có mặt tại bữa tiệc như Bạch Nhược Ly lại bị người ta bắt được tại chỗ là đang lén lút qua lại với một người đàn ông ở hậu viện, khiến cho thanh danh của cô mất sạch.
Sau đó, Bạch Nhược Ly tức giận, xấu hổ không chịu được liền thắt cổ tự tử vào ban đêm.
Mà Hoàng Nguyệt Ly không biết sao lại tỉnh lại trong thân thể này thay cho nàng.
Ngoài cửa, tiếng roi quất vào da thịt nghe ngày càng rõ ràng, tiếng kêu của Thải Vi cũng ngày càng thảm thiết, thê lương.
Bạch Nhược Nhiên nhanh chân bước đến phía trước cười lạnh: "Ai, tam tỷ của ta quả không hổ danh là quận chúa gì đó, khối ngọc bội trên cổ của tỷ ấy chính là bảo bối nuôi dưỡng thần thức, ngọc Dưỡng Hồn! Bảo bối quý hiếm như vậy lại cho phế vật này dùng đúng là lãng phí! Vậy bản tiểu thư ta đành vui vẻ nhận lấy vậy!"
Nói xong, cô duỗi tay đến trước cổ Hoàng Nguyệt Ly.
Nhưng trong nháy mắt ngay tại thời điểm ngón tay của của cô ta chuẩn bị chạm vào da thịt, thiếu nữ nằm trên giường vẫn luôn không nhúc nhích lại bỗng nhiên mở mắt.
Bạch Nhược Nghiên giật mình nhìn thấy cặp mắt đen nhánh thâm trầm giống như một cái hố sâu không đáy khiến người ta như bị hút vào.
Ầm một cái, trong đầu cô ta hoàn toàn trống rỗng!
Cấp bậc võ giả chia làm chín cảnh giới: Khí Huyền, Ngự Huyền, Linh Huyền, Đan Huyền, Ý Huyền, Địa Huyền, Thiên Huyền, Đế Huyền, Thánh Huyền. Mỗi cảnh giới lớn lại chia làm từ cấp 1 đến cấp 9.