Chương 91: Thế Giới Tu Tiên: Sư Đệ Hắc Hóa 22

Edit: Xanh Lá

Tốt xấu cũng làm Ma Tôn lâu như vậy, pháp bảo hắn ta vẫn có vài món, huống hồ nếu dám ở lại ma cung, dĩ nhiên hắn ta đã sớm bị chuẩn bị xong đường lui đề phòng người ta phát hiện, chẳng qua hắn ta không ngờ mình lại nhanh bị phát hiện như thế.

Nhưng điều khiến hắn ta nghĩ trăm lần cũng không ra chính là, người đuổi giết hắn ta đến mức độ này, rốt cuộc là ai?

Bên kia, Đường Khanh đang đầu đầy hắc tuyến nhìn khoảng không trống trải trước mặt, trong chớp mắt khi cô lần nữa liên hệ với hệ thống, lại phát hiện mình bị phát hiện rồi!

“Ai, ai ở đó!”

Với tu vi hiện tại của cô, sao lại dễ dàng bị bắt được như vậy, nhưng để không bị bao vây tấn công, cô chỉ có thể ngoan ngoãn bó tay chịu trói.

Như sợ cô lần nữa chạy trốn, đám gia hỏa này thế mà lại trực tiếp đưa cô đến trước mặt Kỳ Tu.

Gặp lại nam chính, cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng khi cô nhìn thấy cảnh trước mắt này, tức khắc cả người đều…… choáng váng.

“Hệ thống???”

Hệ thống đã sớm đoán được phản ứng của ký chủ, lần này thật ra lại bình tĩnh không ít, “Đúng vậy, ngươi không nhìn lầm, thi thể nam chính ôm chính là ngươi, à, phải nói là Phượng Dao, cũng chính là ngươi lúc trước.”

Đường Khanh:……

Ta cảm thấy ta cần yên lặng.

Kỳ Tu mặc y phục đỏ, khuôn mặt vẫn tinh xảo tuấn mỹ, chỉ là hai mắt lại tràn ngập bi ai, hắn ôm Phượng Dao sớm đã không còn hơi thở trong ngực, ôn nhu mở miệng, “Dao Nhi, nàng ngoan ngoãn nằm một lúc, ta rất nhanh sẽ trở về.”

Cũng không biết hắn dùng biện pháp gì, mà người rõ ràng đã chết nhiều năm, màu da vẫn hồng nhuận như cũ, dường như thật sự chỉ đang ngủ mà thôi.

Vừa rời mắt khỏi Phượng Dao, trong mắt Kỳ Tu liền không mang theo bất cứ tình cảm gì, ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái, liền trực tiếp động thủ hấp thụ linh khí của cô.

Đường Khanh để hắn tùy ý hấp thụ, dù sao thân thể này cũng sẽ tự sinh ra linh khí, hút hết cũng không sợ. Hiện tại điều cô lo lắng nhất chính là, nên làm thế nào để tiếp tục nhiệm vụ này.

“Hiện tại hẳn ngươi đã biết vì sao nữ chính vô dụng rồi chứ.” Hệ thống thở dài, gặp gỡ một ký chủ như vậy, hắn cũng cảm thấy nam chính không thể hắc hóa một cách bình thường được.

Đường Khanh gian nan gật đầu, chẳng qua ngay sau đó, cô lại kêu rên: “Đậu má, nam chính thích Phượng Dao, vậy ta còn chết cái gì mà chết! Vô duyên vô cớ lãng phí hai mươi điểm!”

Vụ mua bán này quá mệt, tự dưng làm gia tăng giá trị hắc hóa của nam chính, còn lãng phí điểm tích lũy của mình.

Hệ thống run run khóe miệng, hắn nên nói ký chủ vô tâm vô tính, hay nên nói ký chủ đến chết vẫn tiếc tiền (điểm tích lũy) đây!

Kỳ Tu cũng không phát hiện linh thể dưới tay có gì không thích hợp, rốt cuộc hắn ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho người ta một cái, ngay khi Đường Khanh cảm thấy mình sắp bị hút hết linh khí trong thân thể, bên ngoài phòng ngủ lại đột nhiên ồn ào.

“Ma Tôn, người của Kiếm Huyền Tông lại tới nữa.”

“Ồ.”

Như đã sớm quen với loại cảnh tượng này, Kỳ Tu vẻ mặt hờ hững dừng tay, dời ánh mắt về phía cửa.

Người tới không phải ai khác, chính là ‘người cha từ trên trời rớt xuống’ của Đường Khanh, Thanh Hư Tử.

“Trả nữ nhi của ta cho ta!” Thanh Hư Tử rút kiếm liền chém, vừa dứt lời, giường trong phòng ngủ đã bị chém hơn phân nửa. Vừa mới chém xong, Thanh Hư Tử liền nóng nảy, “Dao Nhi!”

Phượng Dao nằm trên giường, giường này đã bị chém sập, cô đương nhiên cũng lăn từ trên giường xuống, thân thể này vừa lăn xuống, thế mà lại lăn đến bên chân Đường Khanh.

Đường Khanh lúc trước khó khăn lắm mới trấn định được, nhìn quần áo có chút hơi loạn trên người Phượng Dao, cô liền tức đến dựng thẳng lông mày.

Cô đã nhìn thấy gì!

Dưới y phục của Phượng Dao, nếu cô không nhìn lầm! Từng điểm màu đỏ tươi loang lổ kia, chỉ có một loại tình huống mới có thể tạo thành.

“Ồ, nam chính hắc hóa, thật là…… khiến người ta mở rộng tầm mắt nha.”

Cùng bị khiếp sợ, ngoại trừ hệ thống, còn có Thanh Hư Tử. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của nữ nhi, ông ấy hoàn toàn bùng nổ.

“Kỳ Tu, ta muốn ngươi chết!”

Hơi thở lạnh lẽo quanh thân Kỳ Tu khiến cho người ta sợ hãi, chẳng qua sau khi hắn thấy Phượng Dao không có việc gì, lúc này mới thoáng tắt khí thế khủng bố trên người kia.

“Ta nể tình Dao Nhi, hết lần này đến lần khác nhân nhượng, nếu ông lại giương oai, cũng đừng trách ta không khách khí!” Hắn vừa nói vừa thật cẩn thận ôm Phượng Dao vào trong ngực giống như trân bảo.

“Ta lại muốn nhìn xem, ngươi sẽ không khách khí thế nào!”

Đường Khanh nhìn Thanh Hư Tử phẫn nộ đến mức tận cùng, liền có chút lo lắng, “Hệ thống, ngươi nói người cha kia của ta, có phải quyết tâm muốn chết hay không vậy.”

Hệ thống tuy chỉ là một nhóm số liệu, nhưng những năm gần đây cũng đã trải qua trăm sắc thái nhân gian, nhất thời cũng vô cùng thổn thức đối với Thanh Hư Tử.

“Đúng vậy, thật đáng thương.”

Một người một hệ thống, vừa xem đánh nhau vừa nghĩ đối sách, nhìn dáng vẻ một lòng muốn chết kia của Thanh Hư Tử, hệ thống không kịp ngăn cản, Đường Khanh vẫn không nhịn được mà ra tay.

Cô tuy không mạnh bằng Kỳ Tu, nhưng Ma Tôn sắp tẩu hỏa nhập ma và Độ Kiếp kỳ trong trạng thái toàn thịnh, đấu một phen thì vẫn có khả năng, vì thế thừa dịp Kỳ Tu không đề phòng, sau khi cô đánh lén thành công liền cứu Thanh Hư Tử đi, nhưng Thanh Hư Tử lại chết cũng không chịu đi, không có cách nào, cô chỉ có thể mang thi thể Phượng Dao đi cùng.

Kỳ Tu nhìn Phượng Dao bị mang đi, chút lý trí còn lại cũng hoàn toàn bị hủy.

“Không xong rồi, Khanh Khanh, không thể mang Phượng Dao đi, nam chính sắp hoàn toàn hắc hóa.”

“97%……”

“98%……”

Con số hệ thống đọc ra khiến Đường Khanh cả kinh trong lòng, không kịp giải thích thêm, sau khi cô để Thanh Hư Tử mang Phượng Dao đi liền lập tức trở lại phòng ngủ đã bị hủy gần hết.

“Kỳ Tu, ngươi bình tĩnh đã.” Nhưng lời này căn bản là vô dụng, khi hệ thống báo 99%, Đường Khanh cắn răng, hơi có chút được ăn cả ngã về không quát: “Người hầu, bổn tiểu thư bảo ngươi bình tĩnh ngươi nghe thấy không!”

Tiếng nói vừa dứt, số phần trăm hệ thống thông báo rốt cuộc ngừng lại, nhưng còn chưa đợi cô thở dốc, người liền bị Kỳ Tu đè ngã trên đất.

Hai mắt Kỳ Tu vẫn mang màu đỏ tươi vì tẩu hỏa nhập ma, hết sức yêu dã, hắn nhìn người dưới thân, không hề lạnh nhạt, ngược lại mang theo một tia cẩn thận, một chút sợ hãi.

“Dao Nhi, là nàng sao……”

“Vô nghĩa, ngươi đè đau bổn tiểu thư, mau cút lên!”

Đường Khanh tận lực nhớ lại thái độ của mình đối với hắn lúc trước, trong lòng yên lặng rơi lệ, một thân một mình đối mặt với nam chính hắc hóa, thật sự quá khủng bố nha.

Kỳ Tu sao chịu đứng lên, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nỡ rời khỏi, cuối cùng, Đường Khanh không có cách nào khác, chỉ có thể ra tay khiến hắn bình tĩnh lại. Châm bình thường sẽ không cách nào khắc chế Kỳ Tu, cũng may chỗ Tán Tiên có không ít bảo bối, trong đó cũng có kim châm sánh ngang với Huyễn Dạ châm.

Nếu nói lúc trước còn có chút hoài nghi, nhưng vừa thấy châm pháp của cô, Kỳ Tu liền hoàn toàn tin tưởng.

Đường Khanh đẩy hắn ra, cú đẩy trước đó thực sự khiến cô ngã không nhẹ, đến giờ vẫn còn có chút đau.

“Ngươi sắp tẩu hỏa nhập ma, nằm im không nhúc nhích cho bổn tiểu thư!”

Giữ hắn bất động ngoại trừ vì sợ hắn làm ra chuyện gì khác người, thì chủ yếu là muốn khơi thông kinh mạch sắp tẩu hỏa nhập ma kia của hắn. Nhưng khó khăn lắm mới tìm lại bảo vật đã mất đi, dưới tình huống như thế, sao hắn lại chịu nằm im không nhúc nhích được.

“Ngươi!”

Vốn định khiến đối phương bất động, kết quả Đường Khanh lại bị đối phương cố định ngược, rơi lệ đầy mặt, đây là tình huống thế nào nha!

“Dao Nhi, sau khi xem bộ châm pháp kia của nàng, nàng cảm thấy ta sẽ còn ngoan ngoãn chờ nàng dùng nó đối phó với ta sao?” Khóe môi hơi cong, Kỳ Tu tươi cười ấm áp.

“Có ý gì?”

Nhìn hai mắt đối phương hơi trừng, Kỳ Tu tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng mở miệng, “Sớm từ rất lâu trước đây, ta đã học đại pháp di chuyển huyệt đạo, bất kể loại châm nào đâm vào cơ thể ta, hết thảy đều vô dụng.”