Chương 79: Thế Giới Tu Tiên: Sư Đệ Hắc Hóa 10

Edit: Xanh Lá

Tuy nói Kỳ Tu có thiên phú cực cao, nhưng số lượng ma nhân trước mắt đã vượt qua phạm vi của hắn, muốn thắng là cực kỳ khó khăn, trừ phi hắn bộc lộ ma khí của mình.

Kia chính là ma khí đại biểu cho Ma Tôn, ma vật cấp thấp nhìn thấy, căn bản còn không dám tới gần, chứ đừng nói đến chuyện thương tổn hắn.

Chỉ là, muốn kích phát ma khí cần phải có cơ hội.

Đường Khanh đứng một bên nhíu mày quan sát chiến đấu, cũng không định hỗ trợ, bởi vì cô đang tính toán xem nam chính còn chịu đựng được bao lâu nữa.

Tuy nói có chút cặn bã, nhưng cô cần phải làm như vậy.

“Hệ thống, ngươi có thể kiểm tra được phong ấn của hắn không?”

“Có thể, cách thời điểm hắn phá tan phong ấn còn năm phút đồng hồ.”

Năm phút đồng hồ……

Đường Khanh lẩm bẩm tự nói, hồn nhiên quên mất cô cũng đang trong vòng nguy hiểm, mà khi cô phản ứng lại, đã có chút không kịp trốn tránh.

“Phượng Dao!”

Lần đầu tiên Kỳ Tu gọi tên cô, khuôn mặt trước nay lạnh nhạt lại bỗng nhiên hoảng loạn sợ hãi, hắn hận không thể lập tức tiến lên giải cứu cô, có điều tu vi hiện tại của hắn căn bản không cách nào đột phá trùng vây, càng đừng nói tiến lên cứu người.

Mắt thấy ma đao sắp bổ về phía cô, Kỳ Tu chỉ cảm thấy cả người như sắp điên rồi, cặp mắt đen nhánh trước nay luôn bình thản chợt lạnh lẽo đến mức khiến người ta run sợ. Dưới sự phẫn nộ, sợ hãi, không cam lòng đến cực đại, hắn chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể sôi trào, như có thứ gì đó muốn lao ra từ trong cơ thể.

Đầu đau muốn nứt, hắn gần như không cách nào đứng thẳng, cuối cùng quỳ xuống trên đất, sự tàn bạo khát máu trong cơ thể quay cuồng khiến hắn không chỗ phát tiết, lúc này, một tia sáng hiện lên, trên trán trơn bóng xuất hiện một hoa văn đỏ như máu.

Ma khí ồ ạt tràn ra, gần như che trời lấp đất.

“A!”

Một luồng sát khí mạnh mẽ đánh úp lại, thanh đao vốn sắp bổ về phía Đường Khanh, trong nháy mắt liền vỡ vụn.

Cảnh tượng thình lình xảy ra khiến tất cả ma tu ở đây đều ngây ngốc, đợi bọn họ hoàn hồn, vẻ mặt nhìn về phía Kỳ Tu đã không hề còn vẻ khinh thường lúc trước, ngược lại là tràn ngập sợ sệt, thậm chí một số ma tu có tu vi thấp hơn còn trực tiếp quỳ xuống đất tỏ vẻ thần phục.

“Ngươi……”

Ma nhân cầm đầu khiếp sợ đầy mặt, nhưng không đợi hắn ta nói xong, đầu đã lập tức rơi xuống đất.

Trong một đêm, đám ma tu vốn đông nghịt toàn bộ ngã xuống, mà nam tử đứng giữa đám thi thể này, người vấy đầy máu tươi, đã không thể thấy rõ được dáng vẻ vốn có của hắn, chỉ có thể dùng hai chữ ‘đáng sợ’ để hình dung.

Phong ấn vẫn chưa bị phá vỡ hoàn toàn, chẳng qua thế này cũng đã đủ, ma khí thoát khỏi phong ấn đã khiến hắn khôi phục ký ức trước năm tuổi, những ký ức đã bị hắn quên đi toàn bộ dũng mãnh vào đầu óc, ví dụ …… hắn rốt cuộc là ai.

Ma Tôn tiền nhiệm bị làm phản, cha mẹ hắn dưới sự đuổi giết của phản đồ, vì muốn hắn có thể bình an lớn lên, liền phong ấn toàn bộ ma khí của hắn, đưa hắn vào nhân gian. Bởi vì mẫu thân là nhân tu, cho nên khi hắn bị phong ấn ma khí liền không khác gì người thường.

Khôi phục ký ức cũng không khiến hắn vui vẻ, ngược lại khiến hắn sợ hãi.

Bởi vì sư tỷ hắn cực kỳ căm hận Ma tộc, rốt cuộc thì mẫu thân nàng cũng đã bị Ma tộc giết hại.

“Sư tỷ.” Hắn thật cẩn thận mở miệng, bước chân nặng nề muốn tiến lên, lại thấy cô lui về sau mấy bước.

“Ngươi là Ma tộc.”

“Ta……”

Hắn muốn giải thích, lại phát hiện bất luận giải thích thế nào cũng đều không thể che giấu sự thật hắn là Ma tộc.

Hắn chỉ có thể giống như một đứa trẻ, lẻ loi nhìn cô, muốn xin cô đừng vứt bỏ mình. Chỉ là, hiện thực lại rất tàn khốc.

“Cầm lấy kiếm của ngươi!” Đường Khanh lạnh giọng mở miệng, trong mắt tràn ngập sát ý.

“Không cầm.”

“Cũng phải, đường đường là ma tu cao cấp, sao lại coi trọng cây kiếm rách của Kiếm Huyền Tông ta đây.” Đường Khanh cười lạnh một tiếng, liền không tiếp tục nhiều lời, phi thẳng về phía hắn tấn công.

“Sư tỷ, ngươi nghe ta nói.”

“Câm miệng, ta không phải là sư tỷ ngươi.”

Kỳ Tu vừa né tránh, tránh khỏi sự công kích của đối phương, mà khi hắn nghe được một câu cuối cùng, tức khắc cả người đều khựng lại, tùy ý để Phi Vũ Kiếm kia đâm vào ngực.

Tuy nàng vẫn luôn gọi mình là người hầu, nhưng khi hắn gọi nàng là sư tỷ, trước nay nàng cũng chưa từng phản bác. Lúc này, chẳng lẽ ngay cả tư cách hèn mọn đó hắn cũng không có sao?

Đường Khanh mặt như băng sương, tùy ý máu tươi bắn lên mặt mình, không có nửa phần mềm lòng, nhưng trong nội tâm lại là một tình cảnh khác.

“Xong rồi xong rồi, mạng ta xong rồi! Ta thế mà lại đâm trúng nam chính!”

Tuy nói nam chính dường như có cảm tình với cô, nhưng thế cũng không đỡ nổi thù đâm một kiếm này.

Hệ thống an ủi, “Yên tâm, cách thời điểm nam chính ra khỏi Vô Tẫn Thâm Uyên còn năm mươi năm nữa, ngươi còn có thể tự tại năm mươi năm nha. Chi bằng ngươi hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, lại đá hắn xuống vực đi.”

Đường Khanh:……

“Không cần do dự, mau đá đi, bằng không đợi lát nữa có người tới, liền không kịp nữa đâu.”

Dưới sự xúi giục của hệ thống, Đường Khanh đột nhiên rút kiếm về, còn chưa đợi hắn đứng vững, cô đã mặt không biểu cảm ( lòng đầy sợ hãi) đá hắn xuống vách núi.

Một kích cuối cùng này dập tắt toàn bộ ánh sáng trong mắt Kỳ Tu, hai tròng mắt vốn đen nhánh lại càng thêm tử khí trầm trầm. Hắn tùy ý để mình rớt xuống vách núi, chỉ là ánh mắt vẫn không nỡ rời khỏi khuôn mặt cô, đến tận khi…… khuất hẳn tầm nhìn.

Phi Vũ Kiếm nhẹ tựa lông chim rốt cuộc cũng không cầm được, cứ như vậy rơi trên mặt đất, mà cả người cô cũng sụp xuống, đầy đầu óc đều là cô đạp nam chính rồi……

Kết giới Ma tộc bày ra ở Thương Lang Cốc đã bị công phá, người của Kiếm Huyền Tông tìm được Đường Khanh bên vách núi, khi đó vết máu loang lổ trên quần áo cô, sắc mặt tái nhợt, Phi Vũ Kiếm luôn không rời tay cứ như vậy tùy ý ném một bên. Dáng vẻ chật vật này khiến tất cả mọi người đều đau lòng.

Đây chính là Phượng Dao được Kiếm Huyền Tông bảo vệ trong lòng bàn tay mà lớn lên đó!

Không thể nhẫn nhịn được!

Thanh Hư Tử thật cẩn thận tiến lên, tràn đầy đau lòng nói: “Dao Nhi, có bị thương không?”

Đường Khanh đã lấy lại tinh thần, nghe được giọng nói của cha, lắc lắc đầu.

Thấy thế, Thanh Hư Tử tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, chẳng qua rất nhanh ông lại nhận thấy có chỗ không đúng, tiểu tử thúi luôn đi theo sau nữ nhi bảo bối của mình, sao lại không thấy đâu?

“Người hầu kia của con đâu?”

“Ai?” Đường Khanh hơi hoảng hốt, tiếp theo bừng tỉnh nói: “Ồ, cha nói hắn sao, rớt xuống vách núi rồi.”

Dứt lời, Thanh Hư Tử càng thêm xót con, khuê nữ bảo bối để ý hắn thế nào, sao ông lại không biết, hiện giờ hắn ngã xuống vách núi, lại nhìn vách núi sâu không thấy đáy kia, chỉ với chút tu vi của hắn sao có thể sống nổi.

“Dao Nhi……”

Thanh Hư Tử muốn an ủi, lại phát hiện mình căn bản không biết nói thế nào. Cũng may, Đường Khanh đã đứng lên từ trên đất, tươi cười không khác gì trước đây, “Cha, con không có việc gì.”

Vốn không muốn để người khác lo lắng, nhưng vẻ tươi cười này khiến người ta càng nhìn càng cảm thấy chua xót.

Thí luyện lần này tổn thất thảm trọng, sau khi trưởng lão các đại môn phái kiểm kê liền phát hiện, thế mà lại thiệt hại những hai phần ba tu sĩ, kết quả như vậy khiến các đại môn phái hết khiếp sợ đến phẫn nộ vô cùng!

Dám làm ra chuyện bực này dưới mí mắt bọn họ, quả thực không để chính phái bọn họ vào trong mắt!

Lần thí luyện này tuy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng qua vẫn như cũ đề xuất ra mười người đứng đầu. Ngoài ý muốn, Đường Khanh vốn định đục nước béo cò làm nhiệm vụ thế mà lại xếp đầu bảng.

Rốt cuộc thì lấy sức của một mình cô cứu nhiều tu sĩ như vậy, còn một mình một người đấu lại nhiều ma vật như thế, tuổi còn trẻ đã có tu vi bậc này, phóng mắt toàn bộ Tu Chân giới, thật đúng là không có mấy ai.