Edit: Xanh Lá
Điên cuồng qua đi, Sở Việt ôm chặt cô gái nhỏ sớm đã ngất trong lòng mình, không biết vì sao, rõ ràng đã hoàn toàn có được cô, nhưng loại cảm giác như có thể mất cô bất cứ lúc nào này lại không hề biến mất, ngược lại ngày càng nghiêm trọng……
Đường Khanh không biết trận điên cuồng kia kéo dài bao lâu, dù sao khi tỉnh lại lần nữa, đầu óc cô hết sức mờ mịt, càng miễn bàn đến đau nhức toàn thân.
“Oh, thế giới này thật quá điên cuồng.” Lúc này, hệ thống đã bị nhốt trong phòng tối không biết bao lâu cũng sâu kín mở miệng.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Đường Khanh cắn răng, cô nhìn bốn phía, phát hiện kẻ đầu têu không ở đây, lúc này mới thở phì phì nói: “Đậu má, đừng để ta gặp được hắn, nếu không!”
“Nếu không thế nào?” Hệ thống mặt không biểu cảm, thậm chí còn nhắc nhở cô, “Đó chính là nam chính hắc hóa.”
Đường Khanh chán nản, “Ngươi rốt cuộc là hệ thống của ta hay hệ thống của hắn!”
Hệ thống buông tay, “Ta chỉ ăn ngay nói thật.”
Sở Việt có dị năng quá khủng bố, hệ thống đột nhiên cảm thấy mình có chút nhớ nhung Lục Trạch, tốt xấu gì Lục Trạch cũng vẫn ở trong phạm vi nhân loại bình thường.
Đường Khanh đang cãi nhau với hệ thống, đột nhiên, cửa phòng bị mở ra.
Người tới không phải ai khác, chính là “kẻ đầu têu” Sở Việt.
Đường Khanh trước đó nói lời hùng hồn chẳng qua cũng chỉ là nói với hệ thống, khi thật sự thấy Sở Việt, cô chỉ nhắm mắt lại mà thôi, để mắt không thấy tâm không phiền.
“Mộc Mộc, anh chút đồ ăn đến đây.” Sở Việt yêu chiều nhìn cô cáu kỉnh, vừa đem đồ ăn đến đây, “Một ngày không ăn, đã đói bụng chưa nào?”
Đường Khanh bỗng dưng mở hai mắt trừng hắn, như đang nói là ai hại cô một ngày không được ăn gì?!
“Không đói bụng, em có không gian, trong không gian có đồ ăn! Hơn nữa, bây giờ em còn có chuyện, em muốn đi ra ngoài!”
Có việc thì đúng là có việc, Hứa Văn Thanh đã tới căn cứ lâu như vậy rồi, cô thân là người phụ trách phòng thí nghiệm, tốt xấu gì cũng phải qua quan tâm tiến độ một chút.
Lúc mấu chốt thế này, sao Sở Việt lại cho phép cô rời đi, cho nên không đợi cô rời giường, hắn liền lành lạnh nói: “Xem ra tối qua anh vẫn quá ôn nhu rồi, Mộc Mộc vậy mà còn rảnh nhọc lòng chuyện khác.”
Chân Đường Khanh bước xuống giường tạm dừng một chớp mắt, mặt đầy vẻ không thể tin mà nhìn về phía hắn, “Hệ thống, mau giúp ta nhìn xem cái người không biết xấu hổ này có thật sự là nam chính?”
Hệ thống bày vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, thật chẳng muốn đáp lại đôi cẩu nam nữ khoe ân ái này.
“Ngươi tạm tha cho cẩu độc thân như ta đi, bắt nạt cẩu độc thân đáng xấu hổ lắm đó.”
Đường Khanh lạnh nhạt, “Bắt nạt cẩu độc thân đáng xấu hổ, bắt nạt hệ thống độc thân …… lại rất vui.”
Hệ thống:……
Có một chớp mắt, hắn đột nhiên rất mong nam chính chỉnh đốn ký chủ rác rưởi này.
Đường Khanh trong lòng đấu võ mồm với hệ thống, mặt ngoài lại khuất phục dưới tay nam chính hắc hóa, dưới ánh mắt biểu lộ rất rõ ý ‘em không ăn anh liền tiếp tục ăn em’ của nam chính, cô không cam lòng ăn xong đám đồ ăn vẫn xem là ngon miệng kia.
“Ăn xong rồi, em muốn đi phòng thí nghiệm.”
Lần này, Sở Việt lại không ngăn cản, chỉ cười nói: “Có thể, chỉ cần em đứng dậy được.”
Đêm qua đúng là hắn có chút điên cuồng, chỉ với thể chất của cô, căn bản không có khả năng đứng dậy nổi.
Đường Khanh vốn còn không tin, kết quả sau khi thử mấy lần, phát hiện bắp đùi không còn chút sức lực, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt hoàn toàn từ bỏ.
Từ sau ngày đó, cô liền ở riết phòng thí nghiệm, rất có cảm giác xem phòng thí nghiệm là nhà. Người nào đó trốn tránh rõ ràng như vậy, Sở Việt sao lại không biết, chẳng qua hắn cũng không tức giận, rốt cuộc so với Đường Khanh trước kia chỉ biết thuận theo hắn, hắn càng thích cô chân thật như vậy hơn.
Đường Khanh bận chuyện ở phòng thí nghiệm, Sở Việt cũng không hề nhàn rỗi, sau khi hắn giết Triệu Khải Siêu, Triệu gia liền đưa ra một lệnh treo giải bắt người, tuy nói đã là tận thế, thông tin truyền đi cũng không nhanh bằng trước đây, nhưng rốt cuộc truyền thông vô tuyến vẫn tồn tại, hơn nữa mỗi căn cứ đều có trang bị thứ này, chẳng qua chỉ một lệnh treo giải bắt người cũng không khiến người ta điên cuồng, điên cuồng chính là Triệu gia thế mà lại nói ra chuyện Hứa Văn Thanh, hệ chữa trị có thể nói là dị năng giữ mạng thần kỳ nhất ở tận thế, sao lại không khiến người ta điên cuồng được. Vì thế, Sở Việt vốn còn muốn sống an nhàn mấy ngày, hiện giờ lại không thể, không chỉ phải chống cự đám zombie đó, mà còn phải đề phòng công kích của nhân loại.
Chẳng qua cũng may có dị năng hấp thụ biến thái này ở đây, trong khoảng thời gian ngắn muốn công phá căn cứ cũng là không thể.
Căn cứ bị bao vây tấn công, Đường Khanh ít nhiều cũng nghe được, chẳng qua vẫn không để trong lòng, rốt cuộc thì dị năng của Sở Việt cũng là thứ mà không ai có thể phá, hơn nữa cô cũng không giúp được gì, chỉ có thể dồn thêm sức lực nghiên cứu thuốc, cũng may không có kẻ phá đám Triệu gia ở đây, việc nghiên cứu thuốc thế mà lại thuận lợi ngoài dự đoán.
Nhưng còn chưa đợi cô vui sướng, đã thấy Hứa Văn Thanh đột nhiên vội vàng đến đây.
“Hạ Mộc, người của căn cứ muốn rút lui, cô đi theo chúng tôi.”
Đường Khanh còn đang cúi đầu nghiên cứu thảo dược mình lấy ra từ không gian, nghe được lời này, thực sự ngây người sửng sốt, “Rút lui? Vì sao phải rút lui?”
Thần sắc Hứa Văn Thanh mang theo một tia căng thẳng không dễ phát hiện, “Căn cứ bị bao vây tấn công, trước mắt đã sắp không chống chọi được, Sở Việt để người của phòng thí nghiệm đi trước.”
Nghe vậy, thảo dược trong tay tức khắc rơi xuống đất, từ sau khi đi vào thế giới này, đây là lần đầu tiên Đường Khanh cảm nhận được khẩn trương cùng sợ hãi, “Sao có thể không chống chọi được? Tôi không đi, tôi muốn đi xem Sở Việt.” Nói xong, cô liền lập tức đi về phía cửa, ngay cả áo blouse trắng trên người cũng không kịp cởi ra.
Chẳng qua, vừa mới đi được nửa bước, cô lại bị Hứa Văn Thanh ngăn cản.
“Hạ Mộc, Sở Việt nói nhất định phải bảo đảm an toàn của cô, cho nên hiện tại cô nhất thiết phải rút lui cùng chúng tôi.” Nói xong, Hứa Văn Thanh không màng cô phản đối, liền lôi kéo tay cô đi về một phía khác.
Ở căn cứ này sinh sống hơn nửa năm, Hứa Văn Thanh cùng những người khác khổ luyện thân thể, hiện tại tố chất thân thể của cô ấy có thể xem như mạnh hơn Đường Khanh nhiều, cho nên vừa bị cô ấy túm lấy, Đường Khanh căn bản không thể phản kháng nổi.
“Hứa Văn Thanh cô buông tay, tôi muốn đi xem Sở Việt!”
“Không được, số người bao vây tấn công quá nhiều, ngay cả Sở Việt cũng không dám bảo đảm có thể toàn thân mà lui hay không, cô có đi cũng là chịu chết!”
“Vậy tôi cũng không thể trơ mắt nhìn Sở Việt chịu chết được!”
Kia chính là nam chính, nam chính cô đã công lược hơn một năm, nếu như thất bại, với giá trị điểm tích lũy siêu cao của thế giới này, thế giới sau cô sẽ càng không thể hoàn thành nhiệm vụ!
Hứa Văn Thanh hơi dừng chân lại, bàn tay đang bắt lấy tay cô cũng có chút buông lỏng, mạng này của cô ấy là Hạ Mộc và Sở Việt cho, hiện giờ Sở Việt gặp nạn, cô ấy muốn bảo vệ Hạ Mộc, không để cho cô có chút sơ suất nào, chỉ là, với tình cảm của Hạ Mộc dành cho Sở Việt, nếu Sở Việt đã xảy ra chuyện, cho dù Hạ Mộc có sống sót chỉ sợ cũng sẽ như zombie ngoài kia, là cái xác không hồn. Sống như vậy, có ý nghĩa sao?
Cảm giác được bàn tay bắt lấy mình có chút buông lỏng, Đường Khanh lập tức hất ra chạy tới cửa căn cứ.
Căn cứ trước giờ gọn gàng ngăn nắp nay đã loạn thành một nùi, không ít người đều đang lui lại, chỉ có cô còn tiếp tục đi về phía cửa căn cứ.
Hàng rào phòng hộ của căn cứ dưới sự công kích của các loại dị năng, đã không thể chống chịu nổi, xung quanh càng thêm chướng khí mù mịt, từ xa nhìn lại, ngoại trừ một chút bóng dáng căn bản không thể thấy rõ cái gì, cũng may, có ưu thế là hệ thống ở đây, rất nhanh, cô liền xác định được vị trí của nam chính.
“Khanh Khanh, Sở Việt bị người bao vây, hơn nữa…… trị số của hắn có chút không ổn định.”