Chương 65: Trọng Sinh Ở Tận Thế 16

Edit: Xanh Lá

Cùng Sở Việt ăn xong bữa sáng, không bao lâu sau Đường Khanh liền gặp được đám người giáo sư Vương.

Đám người giáo sư Vương hiển nhiên có chút kinh hãi, những người này tuy vẫn xem như lịch sự với bọn họ, nhưng rốt cuộc vẫn là người đột nhiên lao tới bắt cóc bọn họ, thậm chí còn huỷ hoại toàn bộ phòng thí nghiệm của bọn họ, người như vậy cũng không phải là kiểu người thường như bọn họ có thể chọc đến nha, chẳng qua khi ông ấy nhìn thấy Đường Khanh, tâm trạng căng thẳng thế mà lại được thả lỏng xuống.

“Hạ tiểu thư, đây là thế nào vậy?”

“Là tôi bảo người đưa các vị đến.” Đường Khanh tiến lên, giải thích mọi chuyện một lượt, lại nói: “Người phụ trách bên này đáp ứng một lần nữa cung cấp thiết bị để chúng ta nghiên cứu Hứa Văn Thanh, với tiền đề là không thương tổn cô ấy.”

Nghe được lời này, đôi mắt mờ mịt của giáo sư Vương nháy mắt sáng lên, “Thật sự? Vậy hiện tại chúng ta liền bắt đầu.”

Người si mê với phòng thí nghiệm sẽ hoàn toàn không quan tâm đến việc người phụ trách căn cứ là ai, lúc này nghe được tin tức tốt như vậy, liền chỉ muốn mau chóng lao vào nghiên cứu.

Căn cứ có chút đơn sơ, phòng thí nghiệm cũng được dựng tạm trong thời gian ngắn, chẳng qua bầu không khí ở đây lại tốt hơn so với căn cứ lúc trước quá nhiều, ngay cả giáo sư Vương cũng cả ngày cười tủm tỉm.

Hứa Văn Thanh không còn bị Triệu gia quấy nhiễu, rất nhanh liền tỉnh lại, chẳng qua khi vừa mới tỉnh, cô ấy mặc nhiên cảnh giác nhìn về phía mọi người, rốt cuộc thì trước khi hôn mê cô ấy vẫn biết mình đã bị người ta phản bội, bị bắt đi làm thí nghiệm.

Đường Khanh vì muốn chiếm thiện cảm, liền tiến lên trước một bước, “Hứa tiểu thư, tôi là người phụ trách của phòng thí nghiệm này, Hạ Mộc. Hiện tại thân thể cô có cảm giác thế nào?”

“Chẳng thế nào cả.” Hứa Văn Thanh lạnh nhạt mở miệng. Người của phòng thí nghiệm đều là rác rưởi, mặc dù vị Hạ tiểu thư này có dáng vẻ cực kỳ khiến người ta yêu thích.

Đường Khanh cũng không tức giận, mỉm cười nói: “Nếu Hứa tiểu thư đã tỉnh lại, vậy chúng tôi cần làm kiểm tra toàn thân cho Hứa tiểu thư một lượt, cô yên tâm, không có bất cứ tác dụng phụ nào, chúng tôi cũng sẽ không giam giữ cô như phòng thí nghiệm lúc trước.”

Hứa Văn Thanh nhíu mày, nhanh chóng nhìn ra xung quanh, nơi này quả thực không giống phòng thí nghiệm lúc trước cô ở, chỉ là…… vậy thì thế nào, phòng thí nghiệm trong thiên hạ đều xấu xa như nhau cả!

“Mục Thiến Thiến đâu.”

“Ai?”

“Mục Thiến Thiến, người phản bội tôi kia.”

“Tôi không quen Mục Thiến Thiến.” Nói xong, thấy đối phương nhìn chằm chằm vào mình, cô bất đắc dĩ nói: “Tôi không cần thiết phải lừa cô việc này, tôi thật sự không quen Mục Thiến Thiến.”

“Nếu không quen biết, vậy quên đi.” Hứa Văn Thanh cũng không tiếp tục vô nghĩa, mà nói: “Không phải cần làm kiểm tra sao? Nếu phải làm, vậy nhanh lên.” Hiện tại cô ấy không còn đường phản kháng, nếu đã không phản kháng được, vậy thì tiếp nhận thôi.

Không thể không nói, thái độ của Hứa Văn Thanh tuy không thể coi là tốt, nhưng lại ngoài ý muốn khiến Đường Khanh cực kỳ thích. Cô thích kiểu người dứt khoát linh hoạt như vậy, cũng khó trách nam chính sẽ thích.

“Hệ thống à, ngươi nói xem, nếu ta để Hứa Văn Thanh và nam chính tiếp xúc nhiều một chút, liệu hướng đi của thế giới có thể khôi phục nguyên dạng không?”

Trải qua mấy sự kiện lần trước, lần này hệ thống quyết định không lừa cô, dứt khoát kiên quyết nói thật, “Ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ đi.”

“Vì sao?”

“Từ khi nam chính của thế giới chạy trật, bắt đầu từ Kỳ Quân Túc về sau, liền không một nam chính nào bình thường hết.” Hệ thống cam chịu, “Ta cũng đều cảm thấy hiện tại không phải đang đi lộ tuyến của nữ phụ, mà là lộ tuyến của nữ chính.”

Hy vọng bị vô tình đánh vỡ, Đường Khanh cực kỳ buồn bực, nhưng tia hy vọng nho nhỏ dưới đáy lòng kia vẫn không hề tắt, cô nghĩ một chút, quyết định vẫn phải thử một lần, rốt cuộc thì không thử sao biết được đây?

Sau khi Hứa Văn Thanh tỉnh lại, Đường Khanh cũng không cho người cấm cản cô ấy, mà để cô ấy tự do hoạt động ở căn cứ, thậm chí còn thường dẫn theo cô ấy xuất hiện trước mặt Sở Việt. Nhưng hiệu quả cô muốn không đạt tới được, ngược lại còn bị cô ấy chất vấn.

“Hạ Mộc, tôi cảm thấy cô rất kỳ quái.”

“Hửm? Vì sao nói như vậy?”

“Vì sao cô luôn đưa tôi tới quanh quẩn trước mặt Sở Việt?”

“Có sao? Hình như không có mà.”

Đường Khanh trợn tròn mắt nói dối, mà Hứa Văn Thanh lại nhíu mày nói: “Nếu không phải biết hai người là một đôi, tôi còn tưởng rằng cô muốn cho tôi đi xem mắt, mà đối tượng xem mắt chính là Sở Việt.”

“Ha hả, cô nghĩ nhiều rồi.” Tâm tư bị nói trúng, Đường Khanh cực kỳ nghẹn lời, trước kia đều là bị nam chính chất vấn, giờ thì tốt rồi, ngay cả nữ chính cũng không chịu đi theo cốt truyện! Toàn bộ thế giới ngoại trừ cô, xin hỏi còn một ai bình thường không thế?

Đường bảo bảo không vui, nhưng…… Đường bảo bảo không nói.

Hứa Văn Thanh cực kỳ cao lãnh, sau khi chất vấn xong, liền về tới chỗ ở tạm thời của mình, mấy ngày nay tới giờ, cô ấy rất rõ nhóm người này không phải người xấu, tuy lúc cần thiết sẽ rút một chút máu của cô, lấy của cô vài sợi tóc, nhưng nên cấp cái gì họ đều cho, thậm chí cô ấy muốn ra ngoài căn cứ cũng đều có thể, chỉ cần có người khác đi theo bên cạnh, dần dần, cô ấy cũng không phản cảm với nơi này như vậy nữa, chỉ là trước nay cô ấy nói không nhiều, lời cô ấy nói lúc trước với Đường Khanh cũng chỉ vì muốn Đường Khanh đừng để cô ấy đi chọc Sở Việt, rốt cuộc thì tên kia không dễ chọc, cô ấy thật sự không muốn trở lại ngày tháng lang bạt kỳ hồ lúc trước.

Đường Khanh rầu rĩ không vui trở lại chỗ ở của mình, thấy Sở Việt thế mà đã ở nhà, không khỏi kinh ngạc nói: “Sao hôm nay anh Việt lại trở về sớm vậy?”

Sở Việt cũng không trả lời, mà vẫy vẫy tay, nói: “Mộc Mộc, em lại đây.”

“Ồ.” Đường Khanh vừa đáp lời, vừa vui sướng bước qua, “Anh Việt, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu.”

“Mộc Mộc, có một việc anh vẫn chưa hỏi em, hiện tại, em có thể nói cho anh trước đây em là ai chứ?”

“Sao anh Việt lại đột nhiên hỏi điều này?”

Biểu hiện của Đường Khanh tuy vẫn xem như bình tĩnh, nhưng sự cứng ngắc không dễ nghe được trước đó vẫn bị hắn nắm bắt được.

“Hôm nay có người tới căn cứ, cô ta nói cô ta quen em.”

“Vậy sao? Đó là ai thế?”

“Mục Thiến Thiến.”

Cái tên quá mức quen thuộc, Đường Khanh lập tức nghĩ đến cô ta chính là người phản bội Hứa Văn Thanh. Chỉ là, vì sao hắn lại hỏi như vậy?

“Tên này em từng nghe Hứa Văn Thanh nhắc đến, nhưng em cũng không quen biết cô ta.”

Đường Khanh đang nói thật, chẳng qua câu nói tiếp theo của Sở Việt lại làm cô trợn tròn mắt.

“Nhưng cô ta lại nói, em chiếm đoạt thân thể của cô ta.”

“Cô ta là Hạ Mộc? Anh chắc chứ?”

Đường Khanh khiếp sợ không nói nên lời. Người vốn nên biến mất thế mà lại trọng sinh trên thân thể người khác, cái hệ thống chủ đáng chết này, sớm hay muộn cũng hỏng bét luôn!

Cùng khiếp sợ như vậy còn có hệ thống, chẳng qua hắn rất nhanh liền phân tích ra, “Khanh Khanh, Hạ Mộc hẳn đã cho rằng lúc này linh hồn cô ta và Mục Thiến Thiến đổi chỗ. Ngươi còn nhớ rõ cô gái có vẻ rất hận ngươi lúc trước ở phòng thí nghiệm không, cô ta cũng tên là Thiến Thiến. Nếu như không đoán sai, hẳn cô ta chính là Mục Thiến Thiến, trước mắt Triệu Khải Siêu đã chết, có lẽ cô ta tới tìm nam chính muốn cầu che chở.”

Nghe câu hỏi của Đường Khanh, Sở Việt cười lạnh một tiếng, “Anh dĩ nhiên chắc chắn.” Một người sống bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, mặc dù thay đổi bộ dạng, hắn cũng vẫn nhận ra. Chỉ là, cô gái nhỏ trước mắt nếu không phải Mục Thiến Thiến, vì sao lại cố chấp muốn cứu Hứa Văn Thanh như vậy.

“Mộc Mộc, anh bỗng nhiên bắt đầu tò mò em là ai.”