Chương 56: Trọng Sinh Ở Tận Thế 7

Edit: Xanh Lá

Sở Việt còn đang ốm, không thể ăn đồ quá dầu mỡ được, cho nên bữa sáng vẫn là cháo, chẳng qua lần này đổi thành cháo gà nấm hương thôi.

Lần này thím Lý bưng lên hai bát, nhưng Đường Khanh không muốn uống cháo nguội, nên định nhờ thím Lý đút cho hắn, nào ngờ vừa mới cầm bát cháo của mình lên, bên tai đã truyền đến một câu mệnh lệnh.

“Đút cho tôi.”

“Ha?”

Đường Khanh há hốc miệng, vốn định cự tuyệt, lại thấy thím Lý cười tủm tỉm lấy một bát cháo đi rồi, “Tiểu thư, ngài đút cho tiên sinh trước đi, bát cháo này tôi mang đi giữ nhiệt, dạ dày ngài cũng không thể uống lạnh được, tôi đi xuống trước đây.”

Thím Lý vừa đi, liền thấy Sở Việt đạm mạc nhìn mình, bởi vì nguyên nhân mấy đời trước, nên đời này cô đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ nam chính lại chạy trật đường ray. Lúc này thấy hắn không có bất luận điều gì khác thường, cô mới tâm bất cam tình bất nguyện bước tới.

“Há miệng, a……”

Nhìn cô giống như đút cho con ăn, Sở Việt cũng nói không rõ tư vị trong lòng rốt cuộc là gì, hắn hẳn nên hận Hạ Mộc, nhưng người trước mắt này lại không phải Hạ Mộc, hắn và cô cũng không có quá nhiều tiếp xúc, nếu có cũng chỉ là một cuộc hợp tác chuẩn bị cho tận thế mà thôi, nhưng rõ ràng một người không thể xem như có liên quan tới hắn như vậy, nhất cử nhất động lại đều ảnh hưởng tới trái tìm mình ……

Đường Khanh không biết suy nghĩ trong lòng hắn, lúc này cô chỉ muốn mau chóng đút hắn ăn xong, sau đó đi uống cháo gà nấm hương của cô thôi. Tuy rằng chưa nếm được tư vị cháo này, chẳng qua thoáng ngửi đã thấy thơm nức.

Cháo gà nấm hương rất thơm, nhưng Sở Việt ăn vào trong miệng lại hơi nhíu mày.

“Nóng sao?”

“Cô có thể tự mình nếm thử.”

Sở Việt nói không chút để ý, dường như chỉ là thuận miệng nói một câu. Đường Khanh nhìn cháo trong tay, bỗng dưng nghĩ tới Kỳ Quân Túc mấy đời trước, lúc trước tên kia còn buộc mình ăn không ít đồ hắn đã ăn qua, tốt xấu gì cũng là người yêu sạch sẽ, cô còn lâu mới muốn ăn đồ thừa của người ta!

“Không được, nếu nóng, vậy tôi liền thổi nguội một chút đi.” Nói xong, cô nhẹ nhàng thổi thổi cháo trong tay.

Đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia khác thường, chẳng qua rất nhanh liền khôi phục như cũ. Cháo cũng không nóng lắm, chẳng qua hắn chỉ muốn xác định một chuyện thôi.

Đút cho Sở Việt ăn xong, Đường Khanh liền đi xuống lầu.

Dưới lầu, trong TV đang phát tin về bạo loạn.

“Xin thông báo một tin quan trọng, bị một loại virus không rõ lây nhiễm, hiện tại trong phạm vi toàn cầu xuất hiện nhiều nơi bạo loạn, ngược bị nhiễm virus sẽ đánh mất lý trí, hiện tại xin cư dân thành phố chú ý khóa kỹ cửa sổ, không tùy ý ra khỏi nhà, nếu người nhà đã bị lây nhiễm, xin hãy mau chóng cách ly……”

Nếu lúc trước còn có một số người ở lại, hiện tại tin tức này vừa ra, liền có rất nhiều người chạy tới trước mặt Đường Khanh, bọn họ lúc trước chỉ tưởng là bạo loạn xuất hiện, lại không nghĩ rằng sẽ nghiêm trọng như thế, ngay cả trong giọng nói của phóng viên cũng lộ vẻ sợ hãi.

Nhìn người trước mắt sắc mặt tái nhợt, cô bình tĩnh mở miệng, “Ai muốn rời khỏi, hãy nói một tiếng với quản gia, tôi sẽ chi trả tiền lương tháng này của mọi người.”

Bọn họ cũng không nói nhiều, sau khi cảm tạ liền rời đi.

Ban đầu Sở gia còn có không ít người, hiện tại vừa đi, trên cơ bản chỉ còn lại không đến hai mươi người.

Hiện tại vẫn là giai đoạn đầu của tận thế, phụ cận Sở gia không có gia đình nào, hoang vắng, gần như không có người bị lây nhiễm, chẳng qua để phòng ngừa vạn nhất, chờ sau khi những người kia rời đi, Đường Khanh liền phân phó xuống.

“Bắt đầu từ bây giờ, bất luận là ai cũng không cho phép rời đi, muốn chạy thì hiện tại có thể nghĩ kỹ.”

Sở Việt còn đang trong giai đoạn nguy hiểm, cô cũng không dám mạo hiểm chút nào.

“Tiểu thư, Sở tiên sinh đối với chúng tôi ân trọng như núi, chúng tôi lại đều không có thân nhân. Chúng tôi sẽ không đi, chỉ là…… nguy cơ lần này không biết bao lâu mới có thể bình ổn, hiện tại đồ ăn trong nhà cũng không nhiều, tôi muốn ra ngoài tìm chút đồ ăn, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”

“Cái này anh yên tâm, đồ ăn trong nhà cũng đủ để sinh tồn trong thời gian dài.”

“Tiểu thư, tôi có thể hỏi một chút tình hình thân thể Sở tiên sinh hiện tại không……”

Động tĩnh ngày hôm qua không ít người đều nghe được, hiện giờ không ít người lo lắng Sở Việt bị lây nhiễm, rốt cuộc thì trong tin tức cũng nói qua, người bị lây nhiễm ngoại trừ muốn ăn thịt nhân loại, thì không thích ăn đồ gì khác, nếu thím Lý vẫn đưa cháo vào, hẳn là không phải lây nhiễm, chỉ là ông chủ ngay lúc này sinh bệnh, bọn họ vẫn hết sức lo lắng.

“Thân thể sở tiên sinh đã khá hơn nhiều, phỏng chừng qua mấy ngày nữa là có thể khôi phục.” Nói xong, Đường Khanh đột nhiên nói: “Trong nhà còn có ai bị cảm không?”

Dứt lời, lập tức có người nói: “Có, chỉ là Sở tiên sinh còn đang bệnh, nên chúng tôi chưa nói việc này cho ngài.”

Đường Khanh gật đầu, theo cốt truyện của thế giới, bên cạnh Sở Việt ít nhất còn có bốn người thức tỉnh dị năng, theo thứ tự là dị năng hệ gió, dị năng hệ lửa, dị năng hệ nước và dị năng hệ đất, những người này về sau cũng là nhân vật đóng vai trò rất quan trọng. Sau khi biết được bọn họ ở nơi nào, cô liền bảo người dẫn cô đi thăm bọn họ.

Hạ Mộc ở Sở gia là nữ chủ nhân tương lai, cô muốn đi thăm ai, những người khác dĩ nhiên cũng sẽ không ngăn cản, lập tức đưa cô đến đó.

Bốn người trước mắt này tuy suy yếu nằm trên giường, chẳng qua nhìn có vẻ đã gắng gượng vượt qua được, mấy ngày tiếp theo chỉ cần điều trị thật tốt, hẳn sẽ không có vấn đề lớn.

Thăm xong mấy người này, cô bảo thím Lý đem cháo lên, sau đó lại về phòng ngủ chính.

Cô không dám để nam chính ở một mình quá lâu, chỉ sợ hắn vừa miên man suy nghĩ gì đó lại gia tăng độ hắc hóa, vẫn nên cố gắng chăm sóc hắn đi, dù sao chịu đựng qua mấy ngày nữa, cô liền có thể đóng vai người vô hình.

Tưởng tượng đến đây, một thân mỏi mệt đều bớt đi không ít.

Trong phòng ngủ chính, Sở Việt không biết từ khi nào đã ngủ rồi, Đường Khanh gần như cả đêm không ngủ yên, lúc này đã buồn ngủ đến không chịu được, cô nhìn giường đôi siêu lớn kia, cực kỳ muốn nằm trên đó, chẳng qua cũng chỉ nghĩ một chút thôi, cuối cùng cô vẫn tìm chiếc ghế dựa, tùy tiện nằm bì trên bàn ngủ.

Một giấc này ngủ rất sâu, ngay cả Sở Việt tỉnh lại bế cô lên giường, cô cũng hoàn toàn  không biết.

Mặt Hạ Mộc hơi bầu bĩnh như trẻ con, mềm mại non nớt, đáng yêu cực kỳ, rõ ràng đây phải là một gương mặt làm khiến chán ghét, hiện giờ lại cảm thấy thuận mắt một cách bất ngờ, thậm chí còn rất muốn ôm cô vào trong ngực.

Sở Việt chăm chú nhìn một lát, đột nhiên vươn tay chọc chọc khuôn mặt bầu bĩnh của cô, xúc cảm không tệ, y như trong dự kiến.

Như cảm nhận được có người quấy rối, Đường Khanh lục sục trở mình, lại tiếp tục ngủ say.

Sở Việt giống như đang thưởng thức bảo vật hiếm có trên đời mà ngắm cô từ trên xuống dưới một phen, khuôn mặt trắng nõn phấn nộn, lông mi hơi cong, đôi mắt to biết nói đang an tĩnh ngủ say, cánh môi phấn nộn khẽ cong lên, chiếc cổ trắng nõn đường cong tuyệt đẹp, lại đến ngực hơi nhô lên ……

Ánh mắt dừng ở ngực vài giây, bỗng dưng, đôi mắt vốn đen nhánh lại tối hơn vài phần.

Sở Việt trước nay đều không phải người tốt gì, đời trước hắn bảo vệ Hạ Mộc một đời, luôn làm quân tử, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục thế kia, hiện giờ hắn không muốn khiến mình chịu thiệt, là của mình thì phải nhân lúc còn sớm mà xuống tay, nếu không sẽ bị người khác cướp đi mất.

Nghĩ vậy, hắn liền không để mình thiệt thòi nữa, đầu tiên là sờ sờ khuôn mặt mềm mịn kia, sau đó một đường đi thẳng xuống ……