Chương 5: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu 5

Edit: Xanh Lá

Đường Khanh tuy còn có chút ấm ức vì phải bất ngờ đi đối mặt với quái vật như Độc Vương, nhưng nghĩ lại, đây chính là cơ hội tốt để Túc Vương và nữ chính gặp mặt sớm hơn, nếu vận khí mà tốt, nói không chừng không bao lâu nữa cô liền có thể rời khỏi thế giới này!

Tuy nhiên, cô cũng không biết mình đã bị hệ thống vô ý bẫy một phen.

Độc Vương hành tung quỷ dị, chẳng qua đó chỉ là đối với người khác mà thôi, Túc Vương dù sao cũng không phải người bình thường, cho nên chẳng tới mấy ngày liền tìm được nơi hắn ở.

Bên trong xe ngựa, Đường Khanh chịu xóc nảy mấy ngày liền, hơn nữa còn bị Túc Vương áp bức, ngay khi cô sắp suy sụp hẳn, Túc Vương rốt cuộc cũng mở miệng, “Tới rồi.”

Nghe vậy, Đường Khanh ngay lập tức lên tinh thần, “Chúng ta đến đâu vậy?” Nói đoạn, cô nhấc màn xe lên.

“Biện Thành.”

Biện Thành, một thành trì phía bắc Kỳ Quốc, tuy nóc cách kinh thành rất xa, nhưng mức độ phồn hoa lại không kém hơn bất cứ địa phương nào.

Giờ phút này, trên đường phố người đến người đi cực kỳ náo nhiệt.

Đường Khanh nhanh chóng nhảy từ trên xe ngựa xuống. Đi đường lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể yên ổn nghỉ ngơi!

Túc Vương tốt xấu gì cũng là một thân vương, dĩ nhiên sẽ không ở trong nhà trọ. Giờ phút này, nơi hai người bước vào chính là phủ trạch riêng của Túc Vương ở Biện Thành.

Trước khi họ đến, phủ trạch đã sớm được quét tước xong, lúc này hai người tiến vào, bên trong đã đứng đầy nô bộc nghênh đón.

“Tham kiến Vương gia, Vân cô nương.” Nô bộc đồng loạt thỉnh an, thái độ cung kính, không tìm ra nửa điểm không thích hợp, nhưng Đường Khanh lại thấy cực kỳ kinh hãi, từ khi nào tên cô lại có thể đặt cạnh vị tôn Sát Phật Túc Vương này rồi? Nghe xong thật là giảm thọ!

Nhưng cô nhìn vẻ mặt Túc Vương đang đứng một bên, thấy hắn không có nửa điểm không vui nào, lúc này mới ngoan ngoãn câm miệng.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao nữ chính cũng sắp xuất hiện rồi, cô nhẫn nại thêm mấy ngày vậy.

Xóc nảy suốt vài ngày, Đường Khanh hiện giờ mệt đến không muốn động đậy, may là dường như Túc Vương không định lập tức đi tìm Độc Vương, vì thế dưới sự hướng dẫn của tỳ nữ, cô ăn xong bữa tối liền sớm đi ngủ.

Sáng sớm ngày tiếp theo, tại phòng ăn, Đường Khanh đang ưu nhã ăn đồ ăn sáng, lại nghe Túc Vương bỗng nhiên hỏi: “Nô tài, ngươi có hứng thú với vị trí thần y không?”

Không chút nghĩ ngợi, Đường Khanh nói thẳng: “Không có hứng thú.” Cô vốn chỉ là khách qua đường, không muốn chọc thêm chuyện dư thừa nào cả.

Tuy nhiên, Túc Vương lại nói: “Bên cạnh bổn vương không cần nô tài vô dụng, nếu ngươi không chiếm được vị trí kia, bổn vương liền để ngươi lại cho Độc Vương.” Nói xong, hắn lại lạnh nhạt giải thích: “Ba ngày sau Biện Thành có một Đại hội Thần y, nếu ai thắng liền có vị trí thần y này.”

Đường Khanh cực kỳ khó hiểu vì sao hắn lại muốn mình bắt lấy loại hư vinh kia, nhưng nam chính đại nhân đã lên tiếng, dù cô tâm bất cam tình bất nguyện, rốt cuộc cũng chỉ có thể làm theo. Vẫn may y thuật là bàn tay vàng hệ thống cho cô, nên trong thế giới này sẽ không có ai y thuật cao hơn cô cả.

Ba ngày sau, Đại hội Thần y ở U Minh Cốc bắt đầu cử hành.

Nhất thời, U Minh Cốc trước nay vắng vẻ liền trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Đường Khanh rất không có hứng thú với kiểu đại hội thế này, cô đến đây chỉ để tìm dược nữ, sau đó bắt cóc nàng ta, còn về những người khác, cô vẫn chẳng muốn quan tâm.

Chỉ là, cô không có hứng thú lại không có nghĩa người khác không hứng thú với cô. Với mỹ mạo được hệ thống thêm vào, cho dù cô muốn tránh sự chú ý cũng không tránh được, hơn nữa còn có vị tôn đại phật như Kỳ Quân Túc ở đây, hai người xem như đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Sau khi cô cự tuyệt nam tử thứ mười tiến đến đây, sắc mặt cô đã hoàn toàn đen, mà người có sắc mặt còn đen hơn cô chính là Túc Vương đứng cạnh.

“Bổn vương đúng là không biết, nô tài của bổn vương còn có bản lĩnh câu người như vậy.”

Đường Khanh, “……”

WTF? Cái này hắn cmn có thể trách cô à?!

Tuy cực kỳ tức giận, nhưng đối mặt với nam chính sắp hắc hóa này, Đường Khanh chỉ có thể cắn răng nói: “Vương gia quá khen.”

Kỳ Quân Túc không biết sao mình lại hận không thể giết sạch mọi người trên đại hội, đặc biệt là những nam tử tiến lên bắt chuyện đó, mà khi hắn nghe được lời tiểu nô tài nhà mình nói, hắn bỗng nhiên cảm thấy liệu có phải gần đây mình quá sủng nàng hay không, thế mà lại dám nói với hắn lời này.

“A……”

Một tiếng cười khẽ quỷ dị đột nhiên truyền vào tai Đường Khanh. Không biết tại sao, cô rùng mình một cái. Ngay khi cô muốn dò hỏi đối phương có ý gì, Đại hội Thần y đã khai mạc.

Đại hội Thần y này cực kỳ đơn giản, chính là hai người một tổ đấu trên võ đài, bên nào có thể giải loại độc mà đối phương đưa ra thì bên đó thắng.

Đường Khanh chán đến chết nhìn hai người đấu kịch liệt trên lôi đài, yên lặng mà ngáp một cái.

Vốn tưởng Đại hội Thần y sẽ kéo dài vài ngày, không nghĩ rằng đột nhiên lại xuất hiện biến cố, chỉ thấy khi người trên lôi đài đấu đến hồi căng thẳng nhất, đột nhiên một người áo đen chạy ra. Người áo đen không đợi hai người mở miệng đã trực tiếp nhét vào miệng mỗi người một viên thuốc, ngay sau đó liền nghe được giọng nói ngang ngược của ông ta.

“Loại kỹ xảo nhỏ này lão phu không có hứng thú lãng phí thời gian, nếu ai có thể giải được Cửu Chuyển Đoạn Hồn Đan của lão phu, lão phu liền tôn hắn là thần y! Nếu không, vị trí thần y này liền để lão phu ngồi.”

Cái tên Cửu Chuyển Đoạn Hồn Đan vừa xuất hiện, trên đại hội liền xuất hiện từng đợt âm thanh hoảng sợ, không ít người thậm chí trực tiếp gọi ra tên của người áo đen kia.

Là Độc Vương!

Độc Vương mặc một bộ hắc y, nếp nhăn che kín trên mặt như cây khô vậy, chẳng qua trái ngược hoàn toàn với ông ta chính là nữ tử đứng bên cạnh, nữ tử ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc đen mượt khẽ bay theo gió, tú mỹ như trăng, đôi má ửng hồng, lại thêm đôi môi ướt át kiều diễm, trong thanh thuần lại mang theo gợi cảm, đúng là báu vật trời sinh.

Đường Khanh vốn sắp ngủ gà ngủ gật, thấy Độc Vương tới, nháy mắt tinh thần liền rung lên, mà sau khi cô nhìn thấy nữ tử bên cạnh đó, đôi mắt liền lập tức phát sáng.

“Vương gia! Là dược nữ!” Khẽ kêu một tiếng, cô càng thêm kích động túm lấy tay Túc Vương.

Kỳ Quân Túc không nhìn dược nữ trên lôi đài kia, mà chỉ nhìn chằm chằm đôi tay đang nắm cánh tay mình.

Dường như, cũng không đáng ghét……

Đường Khanh vẫn chưa chú ý tới sự khác lạ của đối phương. Khi kích động qua đi, cô liền buông tay hắn, tiếp theo hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cô nương trên lôi đài.

Những người còn lại tuy kinh ngạc vì vẻ đẹp của dược nữ kia, nhưng rốt cuộc cũng không dám đắc tội với Độc Vương, hơn nữa trước đó đã xuất hiện một vị tuyệt sắc đại mỹ nhân, cho nên vị dược nữ kia cũng không gây ra chấn động quá lớn, đương nhiên, đó là trong tình huống mọi người không biết thân phận thật sự của nàng.

Độc Vương vừa xuất hiện, rất nhiều người đều tự động từ bỏ lần thi đấu này, chẳng qua cũng có người nóng lòng muốn thử, chỉ là Độc Vương tàn nhẫn độc ác, ai cũng không ngờ mình đi lên giải độc mà vẫn bị nhét độc dược vào miệng.

“Ngươi!” Nam tử bị cưỡng ép nuốt độc dược đầy vẻ hoảng sợ chỉ vào ông ta.

“Lão phu làm sao?” Độc Vương khinh miệt cười, “Không nên trách lão phu không cho đám tiểu bối các ngươi cơ hội, Cửu Chuyển Đoạn Hồn Đan này phải qua chín chín tám mươi mốt ngày mới từ từ chết đi, ngươi có thời gian trở về chậm rãi nghiên cứu, nói không chừng liền giải được độc. Đương nhiên, nếu ngươi không có bản lĩnh giải độc, vậy hãy đi đầu thai thật tốt, nói không chừng kiếp sau liền có bản lĩnh này.”

Độc Vương tàn nhẫn độc ác khiến mọi người phẫn nộ, nhưng lại không ai dám tiến lên chống lại ông ta, rốt cuộc thì cũng không ai muốn ăn Cửu Chuyển Đoạn Hồn Đan cả.